Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2317




Chương 2317:

 

Nhưng, anh hoàn toàn không trúng chiêu ả, đã mấy ngày rồi anh đến một con mắt cũng lười cho ả.

 

Sắc mặt Tiêu Đình Đình rât khó nhìn, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra ác ý rắn rết, lạnh lùng liếc Tiểu Thuần, ả hừ lạnh một tiếng: “Mày là ai, dám nói chuyện với tao như vậy?”

 

Tiểu Thuần không biết Tiêu Đình Đình, liền phản lại: “Mày là cái đinh gì!”

 

Nói rồi Tiểu Thuần thân mật khoác trên cánh tay tráng kiện của Tiêu Thành nũng nịu lắc qua lắc lại: “Thành gia anh mau nhìn, người phụ nữ này bắt nạt em, anh mau chóng giúp em dạy dỗ ả ta một trận đi.”

 

Tiêu Thành đang đánh bài, không chút hứng thú với chuyện đám phụ nữ tâm cơ xé nhau, anh lười biếng câu môi: “Cái này tôi không giúp đỡ được cô đâu, bởi vì… vị này là… Tiêu đại tiêu thư.”

 

Tiêu đại tiểu thư?

 

Trời ạt Tiểu Thuần nhất thời chấn kinh, cô ta tuyệt đối không ngờ mình đã đắc tội vị Tiêu đại tiểu thư này.

 

Lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra, Tiêu lão gia tử đi đến.

 

Mọi người nhanh chóng để bài trong tay xuống, cung kính nói: “Lão gia tử.”

 

Tiêu lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, một đôi mắt đục ngầu mà khôn khéo, lão cười híp mắt: “Ngồi xuống ngồi xuống đi, các cậu chơi tiếp đi.

 

Nói rôi Tiêu lão gia tử đi tới bên người Tiêu Thành, vẻ mặt ôn hoà nói: “A Thành, Đình Đình không quấy rầy con đánh bài chứ!?”

 

Tiêu Tứ chết, hiện tại con nuôi Tiêu gia chỉ có Tiêu Thành, Tiêu lão gia tử lại mang thiên kim của mình Tiêu Đình Đình tới tham tiểu đội củaTiêu Thành, ý tứ trong này không cần nói cũng biết, sợ rằng Tiêu gia ở Hồng Kông này chẳng mấy chốc sẽ giao đến trên tay Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành y bài trong tay về phía trước, sau đó liếc những thủ hạ kia: “Đi ra ngoài chơi đi! Đêm nay tính tiền lên tao.”

 

“Vâng, Thành gia.” Bọn thủ hạ lanh lẹ đi ra.

 

Tiểu Thuần cũng tự giác đứng dậy, lúc gần đi cô ta liếc Tiêu Đình Đình, chỉ thấy Tiêu Đình Đình cũng đang nhìn cô ta, ánh mắt kia lành lạnh thâm độc, Tiểu Thuần trực tiếp rùng mình một cái.

 

Ghế lô xa hoa triệt để an tĩnh, Tiêu Thành nhìn Tiêu lão gia tử, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: “Lão gia tử, sao ông tới đây cũng không nói trước một tiếng?”

 

Tiêu lão gia tử từ ái nói: “Ta đi chơi lung tung thôi, A Thành, con không cần lo cho ta, chỉ là… Đình Đình mới vừa về nước, ở nhà một mình buôn bực lăm, A Thành con chừng nào rảnh rỗi cùng Đình Đình ra ngoài đi dạo một chút, bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn.”

 

Tiêu Thành liếc Tiêu Đình Đình: “Lão gia tử, con gần đây sợ rằng không rảnh, Đại Tiểu thư muốn đi dạo nơi nào, mua cái gì, nói một tiếng là được, con sẽ bảo anh em thủ hạ làm.”

 

Tiêu Đình Đình siết quyền, ả cũng không tin Tiêu Thành không hiểu ý bố ả, anh đây là cự tuyệt.

 

Tiêu lão gia tử cũng không tức giận, lão tiến lên một bước, đi tới trước mặt Tiêu Thành, vươn tay vỗ vỗ vai Tiêu Thành: “A Thành, ta già rồi, chỉ có mỗi đứa con gái nh Đình này, nên người nào cưới Đình Đình, làm rễ Tiêu gia chúng ta, ta sẽ giao Tiêu gia cho người đó. A Thành, con thông minh như vậy, nên biết ta vô cùng vừa ý con, con trở về suy nghĩ cho tốt.”

 

“Còn nữa, Đình Đình từ nhỏ đã bị ta chiều hư rồi, có chút tùy hứng, đám phụ nữ không đứng đắn bên cạnh con tự tay giải quyết đi. Đúng rồi còn có Tô gì gì đó, Tô Tiểu Đường thì phải, mau đá cô ta đi đi, bằng không ngày nào đó cô ta ở Hồng Kông xảy ra chuyện, vậy cũng không tốt.”

 

Lúc Tiêu Thành từ quán bar đi ra đã khuya lắm rồi, anh không uống rượu, nên tự mình lái xe rời đi.

 

Chiếc anh lái Bentley kiểu cổ, lúc tăng tôc “rừ rừ” một tiêng, người qua đường nhao nhao ghé mắt, đợi thấy rõ biển số xe của anh liền sợ hãi né tránh, rất sợ dây đến phiền phức.