Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2339




Chương 2339:

 

Tiêu Thành vươn tay, ôm vai Tiêu Đình Đình, kéo ả vào trong ngực mình, khuôn mặt anh tuấn kia lấn đến gần Tiêu Đình Đình, dùng giọng chỉ hai người có thê nghe được, ái muội nói: “Chúng ta không đợi đêm tân hôn sao, xem ra em đúng là… con mèo tham lam.”

 

Tiêu Đình Đình từng hẹn hò qua rất nhiều, thế nhưng bọn họ không có mị lực như Tiêu Thành, nếu như Tô Tiểu Đường là tờ giấy trăng trên tình trường, vậy Tiêu Đình Đình chính là tay chơi sõi đời, ả biết trong thân thể to lớn ngỗ ngược này của Tiêu Thành hàm chứa sức mạnh có thể khiến nhiều người phụ nữ tiêu hồn.

 

Đều nói anh là liều xuân dược biết đi, Tiêu Đình Đình đã sớm không kịp chờ đợi nếm thử tư vị đó.

 

Ở trong mắt Tiêu Đình Đình, đàn ông chính là đồ chơi của ả, không phải đàn ông ngủ ả, mà là ả ngủ họ.

 

Tiêu Thành cũng không ngoại lệ.

 

Song, Tiêu Thành quả thực rất khó giải quyết, không giống người thường.

 

Tiêu Đình Đình nhăn mặt, liếc mắt đưa tình nói: “A Thành, anh thật là xấu.”

 

Tiêu Thành nhuộm ý cười, thế nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, lúc này anh cảm giác có một ánh mắt rơi trên người anh, anh ngắng đầu nhìn lại.

 

Trên đường cái đối diện chẳng biết lúc nào đậu một chiếc xe sang trọng, bên xe sang đứng lặng bóng người nho nhỏ, là… Tô Tiểu Đường.

 

Tô Tiểu Đường tới.

 

Cô hãn rât đã sớm tới, lặng lặng đứng ở nơi đó, thu sạch cảnh anh và Tiêu Đình Đình liếc mắt đưa tình vào đáy mắt.

 

Tiêu Thành đụng phải đôi mắt hạnh ấy, hiện tại cô đang nhìn anh, anh cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.

 

Tiêu Thành cứng đờ.

 

E rằng đã nhận ra Tiêu Thành bất thường, Tiêu Đình Đình lộ ra hoang mang: “A Thành, anh đang nhìn gì vậy?”

 

Tiêu Đình Đình xoay người nhìn.

 

Thế nhưng Tiêu Thành một tay ôm chặt thương kiêm kích thê nào, chiên đâu hùng dũng tắm trong biển máu, anh đều chưa từng quay đầu.

 

Nhưng bây giờ, anh muốn quay đầu lại.

 

Anh siết tay thật chặt, thẳng đến khi gân xanh nổi lên, anh đang dùng hết khí lực toàn thân khắc chế mình không quay đầu lại.

 

“A Thành, thư mời hôn lễ cuả chúng ta đang được in đó, anh thích kiểu hôn lễ thế nào, bố em muốn làm kiểu Trung Hoa, nhưng em muốn làm kiểu Âu, nếu không chúng ta làm hai kiểu, kiểu Trung Quốc và kiểu Âu, sau đó em sẽ bảo bố cho anh mấy ngày nghỉ, chúng ta đi du lịch trăng mật!” Tiêu Đình Đình tràn đầy mong đợi nói.

 

Lúc này tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên, Tiêu Thành khẩn cấp đạp phanh lại, dừng xe bên đường.

 

Tiêu Đình Đình ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng may ả đã cài dây an toàn rồi, bằng không xe đột nhiên phanh lại nhất định sẽ làm ả bị đụng đầu.

 

“A Thành, làm sao vậy, sao anh lại đột nhiên dừng xe, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

 

Giữa mi tâm anh tuấn của Tiêu Thành đã phủ lên một tầng sương lạnh, anh mím môi nói hai chữ: “Xuống xe!”

 

Xuống xe.

 

Ngắn gọn lại bá đạo.