Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2347




Chuương 2347:

 

Diệp Linh mở mắt ra, cô thấy rõ ràng người trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia của Cố Dạ Cần phóng đại trong tầm mắt cô.

 

Hiện tại anh nắm tay cô nhìn cô, đang gọi tên cô: “Linh Linh! Linh Linh!”

 

Tầm mắt Diệp Linh càng ngày càng mờ nhạt, cô đột nhiên không rõ mình tại sao lại quên mất anh, cô tại sao có thể quên một Cố Dạ Cần yêu cô như thế, cô tại sao có thể quên một Có Dạ Cẩn cô yêu như thế?

 

Diệp Linh trong làn nước mắt của mình nhếch môi, ngây ngốc cười về phía anh.

 

Cô nghĩ mình bây giờ cười nhất định rất xấu.

 

Cố Dạ Cần đã cảm thấy trạng thái bây giờ của Diệp Linh không thích hợp, vô cùng không thích hợp, trong lòng cuốn tới một cảm giác bất an, anh nhìn về phía bác sĩ: “Còn bao lâu nữa? Bé con sao rồi?”

 

“Đầu bé bị kẹt rồi, mẹ bé lại không có sức rặn, như vậy bé con rất dễ bị ngợp, mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

 

Trái tim Có Dạ Cẩn không ngừng quặn đau, Diệp Linh chẳng những sinh non, hiện tại còn khó sinh, săc mặt anh xanh mét nhìn bác sĩ: “Bây giờ nên làm gì, có thể đổi thành sinh mỗ hay không?”

 

“Cái này…” Đối mặt với tình huống khó giải quyết của Diệp Linh , các bác sĩ đều do dự.

 

Cố Dạ Cần trực tiếp chau chặt mi tâm, Lê Hương không ở đây, đám bác sĩ này đều là lang băm.

 

Lê Hương đến tột cùng từ lúc nào mới có thể chạy tới?

 

Lúc này Cố Dạ Cần cũng cảm giác ống tay áo của mình bị kéo lại, anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Linh đáng thương nhìn anh.

 

“Linh Linh, em muốn nói cái gì?”

 

Ao quân trên người Diệp Linh đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, cô cật lực nhìn Cố Dạ Cần: “Đau quá… đau quá…”

 

Trái tim Có Dạ Cần lúc này bị một bàn tay hung hăng siết lấy, cô rên đau với anh, cô nói cô rất đau.

 

Cố Dạ Cần cảm giác mình không thể thở được.

 

“Các anh có nghe hay không, cô ấy nói đau!” Đuôi mắt Cố Dạ Cẩn đỏ thắm nhìn về phía những bác sĩ kia.

 

Đám bác sĩ da đầu tê rằn, cũng không dám nhìn anh, rất nhanh tiếng kinh hô vang lên: “Không xong, sản phụ đã xuất huyết rất nhiều rồi!”

 

Diệp Linh xuất huyết rất nhiều.

 

Người ta nói phụ nữ sinh con giống như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, Cố Dạ Cẩn vẫn chờ mong bé con, nhưng cũng sợ cái ngày mà bé con đến, hoang mang bất an ẩn nhẫn ở trong lòng trong nháy mắt bùng nỏ, anh níu lấy áo bác sĩ: “Mau cầm máu! Mau cầm máu đi! Nếu như bọn họ bị gì ngoài ý muốn, tôi sẽ chôn hết cả bệnh viện các người cùng!”

 

Bác sĩ sợ đến run lẫy bẩy, mồ hôi lạnh đã rơi như mưa.

 

Đuôi mắt Có Dạ Cần đỏ tươi, cả người âm trầm lại đáng sợ, lúc này bên tai truyền đến một tiếng kêu yếu ớt: “Có…

 

Dạ Cân…”

 

Cố Dạ Cẩn đột nhiên cứng đờ, trong chớp nhoáng này anh cảm giác mình đã nghe lầm.

 

Anh chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi trên mặt Diệp Linh, hiện tại trong mắt Diệp Linh đều là nước mắt, lập lòe nhấp nháy giống như một ngân hà rực sáng, cô nhìn anh, lại kêu tên anh: Có Dạ Cần…

 

Có Dạ Cần…

 

Cô khôi phục trí nhớ rồi!