Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2356




Chương 2356:

 

“Được.” Bà vú đưa Tiểu Điềm Điềm trong ngực cho Cố Dạ Cần, bà nhìn ra tiên sinh đặc biệt thương yêu con gái của mình: “Vừa rồi thái thái đã cho Tiểu Điềm Điềm bú sữa, Tiểu Điềm Điềm ăn no rồi, cậu đứng thẳng ôm bé, vỗ vỗ lưng cho bé nhé.”

 

Bú sữa sao?

 

Cố Dạ Cẩn ôm Tiểu Điềm Điềm, nhìn thoáng qua Diệp Linh.

 

Diệp Linh ăn canh, nhận được ánh mắt của anh, cô trực tiếp cụp mắt, không thèm nhìn lại.

 

Bà vú lui ra ngoài, lưu không gian cho cả nhà.

 

Diệp Linh đang ăn, cô ngước mắt nhìn người đàn ông một chút, Tiểu Điềm Điềm được anh ôm, cơ thể mềm nhũn ghé vào trên bờ vai rộng của bố, bàn tay dày rộng của người đàn ông vỗ vỗ sau lưng Tiểu Điềm Điềm, lực đạo đựa căn rất tốt, Tiểu Điềm Điềm được anh vô đã sắp chìm vào giâc ngủ rôi.

 

Anh thay quần áo mới, áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây đen, vừa rồi lúc vào cửa anh đã đặt áo khoác ngoài trên ghế dựa.

 

Tắm xong, lui đi vẻ mệt mỏi, cả người anh lộ ra vẻ trẻ tuổi anh tuần.

 

Diệp Linh cụp mắt ăn, Cố Dạ Cần thấy Tiểu Điềm ngủ say rồi liền đặt cô bé Vào nôi.

 

Một tay đút trong túi quần ngồi ở cạnh Diệp Linh, anh thấp giọng hỏi: “Còn đau không em?”

 

Vừa rồi bà vú kể lại với cô, tối hôm qua Tiểu Điềm Điềm khóc rất dữ dội, anh không nỡ gọi cô dậy, liền dỗ Tiểu Điềm Điêm bú sữa bình.

 

Bà vú còn trêu, gần như chưa thấy người đàn ông yêu vợ còn hơn yêu con như anh.

 

Cô cụp mắt, lắc đầu: “Không đau.”

 

Cố Dạ Cần đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, cười hỏi: “Làm sao vậy, sao sinh con gái xong liền không dám ngắng đầu nhìn anh, anh cũng không ăn thịt em.”

 

Lòng bàn tay có vết chai mỏng vuốt ve da thịt mềm mại của cô, làm mặt cô nóng lên.

 

“Không có,” Diệp Linh che giấu, cô chỉ chỉ dĩa rong biển: “Em chỉ không muốn ăn cái này.”

 

“Mùi vị không tôt à?” Anh hỏi.

 

Diệp Linh dùng đũa gắp một miếng rong biển đưa tới bên miệng anh: “Anh nếm thử đi.”

 

Cố Dạ Cẩn há miệng ăn: “Cũng tạm được.”

 

“Thật không?” Thế vì sao cô không thích ăn nhỉ? Cô lại gắp một miếng rong biển đưa tới bên miệng anh: “Vậy cho anh ăn hết đi.”

 

Cố Dạ Cần chau mày, há miệng ăn.

 

Diệp Linh lại tiếp tục ăn cơm, nhưng nửa khuôn mặt nhỏ cô đã bị bàn tay của anh bưng lấy, đôi môi đỏ mọng bị chặn lại, cô còn chưa kịp phản ứng, hàm răng đã thất thủ, bị anh đút vào nửa đoạn rong biển.

 

Diệp Linh “ưm” một cái tiếng, người đàn ông buông lỏng cô ra, nhưng không đi, cách cô khoảng cách rất gần, khàn giọng lưu luyến nói: “Không cho phép kén ăn, thử một lần, ăn đi.”

 

Khuôn mặt nhỏ vẫn còn ở trong lòng bàn tay anh, không biết anh nghĩ cái gì lại làm ra loại chuyện đút đồ ăn này.

 

Diệp Linh nhai vài cái, nuốt xuống.

 

“Ăn ngon không?” Anh hỏi.