Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 254




Chương 254:

 

Đôi mắt sáng ngời của Lê Hương nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Lê Nghiên Nghiên, tôi trỏ thành Mạc phu nhấn lẽ nào cô lại không biết? Tôi không cướp, mà là cô đưa cho tôi, tôi là thay cô gả vào U Lan Uyễn, ban đầu vị trí Mạc phu nhân đã đựa đến trước mặt cô, vôn dĩ cô có thể trở thành Mạc phu nhân, nhưng cô không cân.”

 

Cái gì?

 

Lê Nghiên Nghiên như bị điện giật, đứng hình ngay tại chỗ. Đúng vậy, Lê Hương là thay cô ta gả vào U Lan Uyễn, Lê Hương thay cô ta gả vào U Lan Uyên…

 

Những lời này cứ văng văng bên tai Lê Nghiên Nghiên như một lời nguyễn, hóa ra cô ta có thể gả vào U Lan Uyễn, hóa ra cô ta sẽ trở thành Mạc phu nhân. Trời ơi, đến cùng cô ta đã mắt đi thứ gì chứ!

 

Chân Lê Nghiên Nghiên mêm nhữn, gân như ngã quy xuông thảm, may là Lý Ngọc Lan đã nhanh chóng bước tới đỡ Lê Nghiên Nghiên.

 

Lý Ngọc Lan vừa lúng túng lại nịnh nọt nhìn Mạc Tuân: “Mạc tổng, cậu đừng đề vẻ ngoài ngây thơ của Lê Hương lừa. Thật ra, cô ta rất biết cách quyền rũ..

 

“Lê phu nhân, trong lòng tôi hơn ai hết biết vợ tôi là người như thế nào, mong bà ăn nói cần thận. Con người tôi khá bao che người mình, bà cần thận họa tự miệng mà ral” Đôi mắt – sắc bén của Mạc Tuân rơi vào trên người Lý Ngọc Lan, trực tiếp ngắt lời bà ta.

 

Bị Mạc Tuân nhìn chòng chọc, da đầu Lý Ngọc Lan tê dại, bà ta căm hận găm móng tay vào lòng bàn tay, chỉ có thể tạm thời an ủi Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, đừng buôn…

 

Hốc mắt Lê Nghiên Nghiên đỏ bừng nhìn Lý Ngọc Lan: “Mẹ…”

 

“Lê Nghiên Nghiên, tôi phải cảm ơn mẹ cô thật tôi một chút, nêu như không vì bà ta đưa tôi gả thay 6ô, nếu như không có bà ta thì bây giờ Mạc phu nhân chẳng phải. là tôi nữa rôi, là bà ta đưa hết thảy ước mơ mong muôn của cô đến tay tôi, tôi thật sự nghỉ ngờ bà ta có phải yêu thương tôi thật lòng hay không đấy.” Lê Hương cười nói.

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt Lý Ngọc – Lan biến đồi rõ rệt: “Lê Hương mày! Nghiên Nghiên, đừng nghe lời cộ ta khiêu khích, ban đầu mẹ không hề hay biết chuyện này…

 

Tuy nói như vậy, nhưng thần kinh của Lê Nghiên Nghiên vân còn đau nhói, cô ta lập tức đây Lý Ngọc Lan ra, không muôn nhìn Lý Ngọc Lan thêm một lần nữa.

 

Lê Nghiên Nghiên là đứa con gái mà bà ta yêu thương và tự hào nhất, bây giờ bị con gái đây ra xa, Lý Ngọc Lan cảm thầy rất đau khô, bà lập tức nhìn Lê Chấn Quốc: “Chấn Quốc, em..

 

Lê Chấn Quốc rót cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô con gái mà ông tự hào nhất Lê Nghiên Nghiên, không thể gả cho Mạc Tuân. Giác mơ làm quồc trượng của ông ta cũng tan vỡ, Mạc phu nhân hiện tại lại là Lê Hương mà ông ta ghét nhất.

 

Tất cả đều là lỗi của Lý Ngọc Lan, bởi vì khi đó Lý Ngọc Lan đã một tay bày kế gả thay, bà ta đem cuộc sông huy hoàng vốn thuộc vệ Lê Nghiên Nghiên đổi cho Lê Hương!

 

Lê Chấn Nước lạnh lùng nhìn chòng chọc Lý Ngọc Lan: “Câm miệng, đừng có gọi tôi!”

 

Lý Ngọc Lan lạnh thấu tim, bà ta vừa mới tổ mình, chẳng lẽ lại bị đánh gục quay lại thất bại ban đầu sao?

 

Lần này chẳng những bị chồng chán ghét mà còn bị con gái vứt bỏ?

 

Tốc độ héo rũ nhanh chóng này: chắc chắn sánh bằng với phù dùng sớm nở tối tàn.

 

Lúc này, Lê Chấn Quốc nhìn về phía Lê Hương, ông ta cười nịnh: “Lê Hương, những chuyện trước đây là lỗi của bố. Bồ đã bị kẻ xâu làm mù mắt, con phải tin rằng bố yêu con..

 

Tròng mắt đen trắng của Lê Hương tràn ra ánh sáng lạnh lệo, cô cong môi đỏ mọng gọi: “Lê tống!”

 

Lê tổng…

 

Lê Chấn Quốc trực tiếp cứng đờ.

 

“Lê tổng, tình yêu của ông đều dành hết cho Lê Nghiên Nghiên và Lê tiểu Điệp, đâu ra mà chừa cho tôi? Từ giây phút ông đuổi tôi ra khỏi Lê gia mười năm trước, tôi đã biết duyên phận cha con chúng ta vốn nông cạn.