Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2620




Chương 2320:

Tuyết Nương đi, trong phòng không còn người thứ ba, Hà Băng buông lỏng tay ra, buồn bực hỏi: “Tuyết Nương này là người của anh sao?”

Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, không có hé răng.

Hà Băng biết mình đã hỏi thừa, Tuyết Nương chính là tình cũ của anh, anh trước đây không phải một người tốt.

Cô xoay người rời đi.

Thê nhưng một bàn tay lớn vươn qua, siết cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó dùng sức kéo, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô trực tiếp tiễn đụng vào trong lồng ngực cứng rắn của anh.

Ưml Mũi cô bị đụng đau, cơ thể anh giống như một bức tường, khắp nơi đều cứng rắn.

“Anh làm cái gì thế?” Cô không vui ngọ ngoạy.

Cánh tay cường tráng của Diệp Minh siết chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, dễ dàng cầm cố cô trong lòng mình, dáng anh cao, cô gái so với anh thấp hơn cả hai cái đầu, anh rủ đôi mắt màu nâu nhìn cái đâu nhỏ đang rủ xuông của cô: “Em náo cái gì kỳ cục thế, đều là chuyện hơn 20 năm trước rồi, khi đó em còn chưa sinh ra đấy.”

Hà Băng an tĩnh lại, đúng vậy, khi đó cô còn chưa sinh ra, sao có thể tính toán?

Nhưng, cô vẫn muốn tính toán.

“Còn giận?” Anh hỏi.

Hà Băng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, giơ tay lên đè ngực, cô khom lưng nôn khan hai tiếng.

Thấy cô bôn, nguyên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Minh cũng thay đổi, anh vươn bàn tay vỗ vỗ bờ lưng đẹp của cô: “Nơi nào khó chịu?”

Trong giọng nói của người đàn ông lộ ra lo lắng.

Hà Băng đi tới Mexico thật sự không quen, hiện tại có chút khó chịu.

Lúc này chỉ nghe Diệp Minh hạ thấp giọng hỏi: “Em đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Cái gì?” Hà Băng không hiểu nhìn anh, kiểm tra cái gì?

Diệp Minh mím môi, nói suy đoán trong lòng ra: “Em có phải đã… thực sự mang thai rồi không?”

Mang thai?

Hai chữ này từ trong miệng Diệp Minh đi ra khiên Hà Băng ngân ra, cô nghĩ cô đã làm gì với anh đâu, mắt vài giây con ngươi Hà Băng co rụt lại, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh: “Anh là nói… em mang thai con người khác?”

Diệp Minh nhìn cô: “Không phải người khác, mà là… chồng em, lẽ nào em không phải mang thai con chồng em sao?”

“.,.” Hà Băng cạn lời, cô và Triệu Lôi là kết hôn giả, làm sao có thể có con?

Hà Băng đầy bàn tay anh ra: “Em hỏi anh, nếu như em thực sự mang thai, anh định làm gì?”

Diệp Minh nhấc mắt nhìn cô một cái: “Lời này hỏi lầm người rồi! Em nên đi về hỏi chồng em ấy, con của em chứ không phải con của eml”

“.. Em không mang thai, chỉ là không quen khí hậu nơi này thôi.” Hà Băng nói.

Diệp Minh bán tín bán nghỉ nhìn cô, cũng không biết câu nào của cô là thật, câu nào là giả.

Hà Băng vươn hai tay ôm lưng anh, sau đó gỡ áo sơ mi đen anh ra, chiếc nhẫn kim cương treo trên sợi dây đỏ anh vẫn luôn mang bên người: “Chỗ cắt của anh bị nhiễm trùng rồi, em muốn nhìn.”

“Có gì để nhìn?”

“Em cứ thích nhìn đấy.”

Diệp Minh buông lỏng cô ra, ngôi ở bên giường, đôi chân dài có lực không kèm chế được tách ra, thấy cô bất động, anh dùng ánh mắt ý bảo: “Không phải muốn nhìn sao, bần thần cái gì, qua đây.

Anh tóm lấy tay cô kéo cô qua đây.