Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 288




Chương 288:

 

Mạc Tuân xuông xe, không trực tiếp đi vào, thay vào đó anh lười biêng dựa vào thân xe sang trọng, lầy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat: “Mạc phu nhân, em ra hay anh vào đón?”

 

Cât điện thoại vào trong túi quân, Mạc Tuân rút ra một điêu thuôc đặt trên môi mỏng, dùng bật lửa châm lên, anh phả ra làn khói thuốc.

 

Trong phòng thuốc của viện nghiên cứu, Lê Hương nhận được WeChat, Mạc tiên sinh đã đến.

 

Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, đến công viện nghiên cửa thoáng nhìn đã thây Mạc Tuân đang dựa vào xe hút thuốc.

 

Anh vẫn mặc một bộ vest đen, nhưng hàng cúc của bộ vest đã được mỏ ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chiếc áo sơ mi được đóng vào quân tây bằng chiếc thắt lưng màu đen ạnh đất tiền, hai chân dài kiêu ngạo.

 

tự nhiên vươn về phía trước, một tay đút vào túi, một tay kẹp lấy nửa đoạn điều thuốc, lặng lế hút thuốc dưới ánh đèn đường, khí chất cao quý lạnh ùng khiên người ta thoạt nhìn không thể rời mắt.

 

Lê Hương lặng lẽ đi qua, kiếng .

 

chân dùng hai tay nhỏ nhắn che mắt anh: “Đoán xem là ai?”

 

Mạc Tuân đang hút thuốc thì _ dừng lại, giọng nói của cô gái truyên đên tai anh, anh cong môi nói: “Mạc phu nhân của anh.”

 

Lê Hương thả tay ra, Mạc Tuân quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô đặt trên bò vai rộng của anh, đôi mắt trong bắt nhìn anh, trong ánh mắt cô nhìn anh giỗng như có sao sáng, thoáng lóe lên, sáng chói ấm áp.

 

Trái tim Mạc Tuân đột nhiên mềm nhũn, mềm đến khôn cùng.

 

Lê Hương nhìn anh, mím môi đỏ mọng tỉnh nghịch: “Mạc tiên sinh, em đên gân mà anh cũng không phát hiện ra. Nói, anh đang để ý đến hồ ly tỉnh nào hả?”

 

Mạc Tuân đưa tay ôm eo mảnh mai của cô trực tiêp kéo cô vào trong lòng, đôi môi mỏng rơi trên mái tóc dài của cô hôn thật mạnh: “Là em, đều là em.”

 

Lê Hương vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: “Mạc tiên sinh, anh sao vậy, sao không. vui vậy, không phải anh vừa mới vệ U Lan Uyễn Sao, chẳng. BS anh làm chuyện xấu nên bà nội mắng anh?”

 

Mạc Tuân rũ xuống đôi mắt tuần †ú: “Ai nói anh không vui?”

 

“Vậy thì anh đừng trưng vẻ mặt lạnh lùng nữa, cười một cái em xem nào.”

 

Lê Hương lớn gan véo đôi má tuần tú của anh bằng đôi tay nhỏ nhắn của cô, đề anh phải làm mặt cười.

 

Mạc Tuân cụp mắt xuống nhìn cô, cũng thuận theo cho cô một mặt cười.

 

“Mạc tiên sinh ngoan quá…”

 

Lê Hương xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô lên khuôn ngực rộng của anh, tỏ vẻ khích lệ.

 

Mạc Tuân ném tàn thuôc vào thùng rác, dùng hai tay ôm cô vào lòng, áp khuôn mặt tuân tú dán vào mái tóc dài của cô, ngửi hương thơm cơ thể nữ tính của cô.

 

Mùi hương cơ thể của cô mạng đên cho anh cảm giác an toàn và thân thuộc, cảm giác này anh không diễn tả rõ được, giộng như đã tìm rất lâu, quen biết từ rất lâu rôi, là điều mà anh hằng khao khát tìm về.

 

Lúc này, ở con phô đôi diện có chiệc xe hơi sang trọng chậm rãi dừng lại, cửa sô lái xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuần tú và lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn.

 

Mạc Tử Tiễn nhìn đôi nam nữ lặng lẽ ôm nhau dưới ánh đèn đường, vài giây sau anh liền nhân ga phóng đi.

 

Mạc Tuân ộm cô một hồi: “Em chờ đói bụng rôi phải không, anh dẫn em đi ăn châu hải sản thật to nha.”

 

đ nh mà, tự dựng em không muốn ăn nữa…”