Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 292




Chương 292:

 

Lê Hương sợ đên mức nín thở vì tên phúc hắc vô liêm sỉ này, cô không dám cử động, cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể trợn anh bằng một đồi mắt ngắn nước.

 

Mạc Tuân vùi khuôn mặt tuần tú vào tóc cô, khàn giọng nói: “Đề anh xem em đã lớn hay chưa, bảo bối.”

 

Lê Hương nhanh chóng nhắm mắt lại, gân như mêm nhữn trong tiếng “bảo bồi” quyến rũ đây : từ tính của anh, cô thấy rằng anh sẽ dùng cách thức dịu dàng nhất để cầu hoan…

 

Hai ngày sau, Song Song đưa một hộp quà cho Lê Hương: “Lê Hương, đây là gửi cho cô này.”

 

Lê Hương. nhìn nó, là quà Mạc Nhân Nhân gửi đến.

 

Mạc Nhân Nhân gọi cho cô, hỏi cô địa chỉ nói răng bà muốn gửi một món đồ _ quan trọng cho cô. Lê Hương không muốn đề Mạc Nhân Nhân biết cô đang ở Xu Mật, cô sợ bà nhiệt tình giết tới đây, nên mượn địa chỉ của Song Song, không ngờ Mạc Nhân. – Nhân nhanh như vậy ¡ đã gửi đồ đến.

 

“Lê Hương, bên trong có gì vậy?”

 

Song Song tò mò hỏi.

 

“Tôi không biết, mở ra xem thử.

 

Lê Hương mở hộp quà, trong đó có một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp.

 

“Wow, chiếc váy này đẹp quá.” Song Song thốt lên.

 

Mạc Nhân Nhân gửi đến một chiêc váy dài màu nude, bên trên đính vô sỐ viên pha lê, vô cùng rực rỡ lấp lánh và đẹp đến mức khiến người xuýt xoa.

 

Mạc Nhân Nhân sinh ra đã cao quý, gu thưởng thức của bà dĩ nhiên không tâm thường.

 

Có tờ giấy phía trên: “Lê Hương, tối nay hoan nghênh con đên.”

 

Tối nay là tiệc tối, Mạc Nhân Nhân đã luôn cô gắng mời cô ấy đến.

 

Lê Hương suy nghĩ một lúc rồi lầy di động ra, cô gửi cho Mạc Tuân một tin nhắn WeChat: “Mạc tiên sinh tối nay em muôn tham dự một buổi tiệc, có được không ạ?

 

Lúc này, Mạc Tuân đã ra khỏi văn phòng tổng tài, chuẩn bị đi thang máy VỊP ra ngoài, anh phải tham dự tiệc tối do Mạc Nhân Nhân tổ chức. Bà nội vẫn có chút hứng thú với cô gái tài năng xem mắt với Mạc Tử Tiên, hận không thẻ lập tức để hai người chụp ảnh cưới ngay.

 

Mạc Tuân không đưa Lê Hương đi chung, anh không muôn cô tiệp xúc với bât kỳ thành viên nào trong Mạc gia, anh không hy vọng…

 

cô biết về quá khứ không thê chịu đựng được của anh.

 

Khi nhận được WeChat, Mạc Tuân trả lời “Có thẻ, nhưng không được mang váy ngắn, giữ “khoảng cách an toàn với đàn ông, còn nữa phải gửi tin nhắn cho anh trước 8 giờ tôi, anh đón em vê.”

 

Lê Hương: “Vâng ạ, cảm on Mạc tiên sinh!”

 

Tiệc tối được cử hành trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy ở khách sạn, Lê Nghiên Nghiên dày công trưng diện, rât sớm đã có mặt.

 

Lê Nghiên Nghiên mặc một bộ lễ phục trang nhã đến đại sảnh, trong đại sảnh đã thấy được rất nhiều đại sư, giáo sư y khoa danh tiếng, đây là lần đầu tiên cô ta tham gia một sự kiện như vậy nên rất vui mừng và phấn khích.

 

Lúc này, giáo sư Tiền đi tới: “Nghiên Nghiên, con đến rồi à?”

 

Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng bước tới và năm lây cánh tay của Giáo sư Tiền. “Cô ơi con đến rồi, hôm nay có nhiều giáo sư quá ạ, lúc trước Con có thấy họ trên các cuộc phỏng vấn trên TV, còn tìm đọc các bài luận văn y khoa của họ nữa.”

 

Giáo sư Tiền nói: “Nghiên Nghiên, suốt những năm qua con dày công học tập, lại vừa trở về từ Thánh Lễ viện, lại không có bất kỳ mối liên hệ nào trong giới y khoa. Lần này cô đưa con đên bữa tiệc này chỉ đề giới thiệu với nhiều người hơn cho con làm quen, quan trọng nhất là, con phải bái Su, Trái tim của Lê Nghiên Nghiên như nhảy lên. Đúng vậy, cô ta phải bái sư, mỗi một đại sư y khoa đều có riêng đoàn đội y khoa cho mình, bọn họ dần thân vào nghiên cứu lâm sảng tân tiền nhất của ngành y, còn có mạng lưới giao thiệp rộng rãi, cô ta phải gia nhập vào trong đó.