Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 431




Chương 431: Mục Đích Của Cô

 

Khổng Chân không thích mẹ con Lý Ngọc Lan, cũng không thích Lê Hương. Cảm xúc của cô ta dành cho Lê Hương có thể hiểu một cách hoàn hảo là từ thèm muốn đến ganh ghét!

 

“Lê Hương, sao cô lại ở đây?” Khổng Chân nhanh chóng nghi ngờ: “Chẳng lẽ là cô thông báo cho Lý Ngọc Lan đến đây? Cô bày ra hết tất cả những thứ này?”

 

Đôi mắt phân rõ đen trắng sạch sẽ không vương chút tạp chất của Lê Hương nhìn Khổng Chân, cong đôi môi đỏ mọng của mình “Là tôi làm đấy, vở kịch bắt gian này quả nhiên rất xuất sắc, các người không để tôi thất vọng.”

 

“GộI”

 

“Cô cái gì?” Lê Hương nhẹ giọng ngắt lời cô ta: “Chẳng lẽ do tôi bảo cô leo lên giường bố tôi?”

 

Khổng Chân bị cô chặn cho á khẩu, cô ta hừ một tiếng: “Đám các người nghĩ rằng tôi nguyện ý làm tình nhân cho một tên đàn ông bằng tuỏi bố tôi sao, những việc này đều là do các người ép tôi, tôi là vạn bất đắc dĩ.”

 

Lê Hương nhìn khuôn mặt bị tát sưng tấy của Khổng Chân, hỏi ngược lại: “Vậy nói như cô, hôm nay Lý Ngọc Lan tới bắt gian đánh cô cũng là do cô tự chuốc lấy, Lý Ngọc Lan cũng là do bị cô ép, bà ta cũng là bất đắc dĩ, hôm nay cho dù cô có bị đánh chết cũng không đáng được thông cảm.”

 

Khổng Chân tái mặt.

 

Lê Hương đi tới, đôi mắt trong vắt nhìn cô ta, không hề ác liệt nhưng lại ép Khổng Chân từng bước lui về sau: “Cô ở đây chê bai bố tôi ngang tuổi với bố cô, vậy bó tôi giống như bố cô cầm tiền mua cho cô đủ loại xa xỉ phẩm nuôi cô, sao lúc đấy cô không chê ông ta, trên đường này có mười vạn con đường, cô lại chọn con đường bán thân để thỏa lòng tham lam cùng hư vinh của mình, Khổng Chân à, hết thảy những thứ này đều là do cô chọn, cô cũng đừng nên bôi nhọ ba chữ “bát đắc dĩ” này.”

 

Khổng Chân lui vào góc tường, cô ta siết chặt nắm tay, đây là điều mà cô ta ghét nhất ở Lê Hương, dường như tất cả những dối trá bản thỉu trên đời này đều không thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường trong vắt ấy của cô.

 

Khổng Chân quay mặt sang hướng khác, oán hận nói: “Lê Hương, cô đến đây không phải để dạy tôi bài học đúng không, nói đi, cô “tọa sơn quan hỗ đấu(*)”, “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn” rốt cuộc mục đích của cô là gì?”

 

()Thành ngữ Trung Quốc, giống với “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi” ở Việt Nam.

 

Lê Hương nhướng đôi mày lá liễu thanh tú: “Cô cho rằng mục đích của tôi là gì?”

 

Khổng Chân nâng cằm lên, trong lập tức có tự tin đặt cuộc: “Đám người Lý Ngọc Lan giấu Lê lão gia đi có phải không, cô muốn biết Lê lão gia đang ở đâu!”

 

Lê Hương không lên tiếng, nhưng mỉm cười.

 

Khổng Chân không ngờ cô ấy sẽ phản ứng như vậy: “Lê Hương, cô cười cái gì?”

 

“Tôi cười vì mình không uổng công đến đây, cô làm xong hết chuyện tôi cần làm rồi.”

 

“Cô! Lê Hương, nếu bây giờ cô ở thế phải cầu xin tôi, nếu cô van cầu tôi, tâm tình tôi tốt, không biết chừng tôi sẽ nói ra Lê lão gia đang ở đâu cho cô.”

 

Lê Hương lấy điện thoại di động ra: “Đoán xem đây là cái gì?”

 

“Cái gì?”

 

“Chính là đoạn video Lý Ngọc Lan bắt gian lúc nãy, tôi cũng quay đấy, nghe nói bố mẹ cô là nông dân chất phác, một mực vì lo cô ăn học mà khổ cực, cô nói xem nếu như tôi đưa video này cho bố mẹ cô, đưa cho mấy cô bác ở thôn cô xem, gửi đến thầy cô giáo, bạn bè trong trường cô chiêm ngưỡng, có phải sẽ rất tuyệt không?

 

Vừa nói giữa hàng mày của Lê Hương tràn ra vài phần giễu cọt: “Khổng Chân, đừng tưởng bây giờ cô mặc quần áo vào rồi, liền quên mát lúc nãy mình vừa mới không mảnh vải che thân!”