Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 601




Chương 601:

 

Rất nhanh, mẹ Ngô đặt chén sủi cảo nước bưng lên bàn ăn: “Thiếu gia, bánh sủi cảo nấu xong rồi, có thể ăn rồi.”

 

Mạc Tuân cầm đũa lên, cắn một cái bánh sủi cảo, sủi cảo nước này mùi vị thật sự là… quá khó ăn.

 

Bánh sủi cảo lần trước Lê Hương gói là nhân tôm tươi, cắn nhẹ đã tràn đầy vị thơm ngon, mà bánh sủi cảo này thật sự quá khó nuốt.

 

Mạc Tuân chau lại mày kiếm, không vui buông đũa xuống: “Cầm xuống đi, tôi không muốn ăn nữa.”

 

Mẹ Ngô lẳng lặng nhìn thiếu gia nhà mình, là ai từ đầu bảo bánh sủi cảo nào chẳng như nhau đều, xem kìa, bây giờ lại lật mặt.

 

Lúc này lão phu nhân trong phòng khách cười vài tiếng: “Mẹ Ngô, bà làm việc của bà đi! Đừng để ý đến nó, tôi thấy đêm nay Lê Hương không về, người nào đó khó chịu đấy.”

 

Lão phu nhân hai ngày này khôi phục rất tốt, sức ăn từ từ tăng, hiện tại tinh thần cũng tốt, bà đang ngồi trên ghế salon xem phim truyền hình.

 

Mạc Tuân nhắc chân dài vào phòng khách, ngồi cạnh lão phu nhân: “Bà nội, Lê Hương sao giờ vẫn về, cô ấy là đầu bếp nữ bà thuê, cô ấy như vậy có phải đã quên chức trách của mình rồi không, quên sạch sành sanh bà rồi?”

 

Lão phu nhân nhanh chóng làm dấu tay ra hiệu ngừng: “A Đình, Lê Hương có gọi điện thoại cho bà xin nghỉ trước rồi, bà phê chuẩn con bé đêm nay ra ngoài cùng nhau ăn mừng với bạn học, cháu đừng ở chỗ này của bà khích bác ly gián, càng đừng muốn lợi dụng bà, bà không dính chiêu đâu.”

 

*“…” Mạc Tuân nhìn bà nội nhà mình, anh phát hiện sau khi Lê Hương xuất hiện, bà nội liền không thân thiết với anh 79/0 7E”

 

nữa rôi! *A Đình, có phải cháu thích Lê Hương rồi không?” Lão phu nhân cười híp mắt hỏi.

 

‘THTGNS.

 

Hai chữ này khiến tim Mạc Tuân căng chặt, anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thời gian anh quen biết với Lê Hương còn rất ngắn.

 

“Không có.” Mạc Tuân trực tiếp phủ nhận.

 

Lão phu nhân nhìn điệu bộ “khẩu thị tâm phi” của anh, mình thích người ta rồi lại vẫn không phát giác: “Bà chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, cô gái tốt như Lê Hương cũng không thiếu người theo đuổi, A Đình à, nếu như cháu thích Lê Hương thì mau tranh thủ đi, nếu không… Lê Hương chẳng mấy chốc sẽ bị người khác đoạt mắt đó.”

 

Cô đúng là không thiếu người theo đuỏi, là hoa khôi Đại học A, hôm nay lại nhất chiến thành danh, không biết đã chuốc mê bao nhiêu nam sinh rồi.

 

Nghĩ tới những thứ này, Mạc Tuân đã cảm thấy ngực khó chịu, như thở không ra hơi, anh trực tiếp đứng dậy: “Bà nội, cháu lên lầu trước.”

 

Dáng người cao to của Mạc Tuân rất nhanh đã biến mắt.

 

Mạc Tuân về phòng ngủ mình, tắm nước lạnh xong xuôi thì lên giường ngủ, nhưng anh lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được.

 

Anh lấy di động ra, gửi tin nhắn cho thằng bạn chí cốt Cố Dạ Cần: “Diệp Linh ra ngoài xã giao, cậu ngủ được sao?”

 

“Ting”” một tiếng, Cế Dạ Cần hồi âm: “Cô ấy không cần xã giao, chỉ cần xã giao một mình tôi.”

 

Nếu như bây giờ Cố Dạ Cần đang ở bên cạnh, Mạc Tuân cảm giác mình đã đạp anh một cái rồi: “Ý tôi nói là Diệp Linh đi Karaoke hay là đi bar uống rượu ấy.”

 

Cố Dạ Cần: “Ngủ không được, sẽ lo quần cô ấy mặc có quá ngắn không, sẽ lo cô lại tạo thêm mối đào hoa nào cho tôi không, sẽ lo cô ấy có bị chiếm tiện nghi không, sẽ lo cô ấy có chơi bời thác loạn không muốn về nhà.”

 

Mạc Tuân trong lòng lúc này mới thư thản một ít: “Thì ra cậu cũng nghĩ như vậy.”