Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 737




Chương 736:






Trên người cô quả thật rất bẩn, Mạc Tuân vẫn rất sạch sẽ, anh đứng thẳng thân, thả cô ra.‌ Lê Hương nhanh chóng chạy vào trong phòng radio thay quần áo.‌ Lê Hương ở trong phòng thay quần áo tắm nước nóng, sau đó thay đổi đồ sạch đi ra, cô từ cửa sau đi ra, tránh được Mạc Tuân, đi thẳng tới phòng làm việc của Dạ Huỳnh.‌ Trong phòng làm việc không có một bóng người, Lê Hương đóng cửa lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm chìa khoá.‌ Thế nhưng, cô không tìm được.‌ Chuyện gì thế này, lẽ nào Dạ Huỳnh không đặt chìa khoá ở trong phòng làm việc? Chuôi chìa khoá này đi thông cắm địa cực kỳ quan trọng, Dạ Huỳnh nhất định là đặt ở cạnh mình, nếu như không ở trong phòng làm việc, vậy chỉ có thể ở… trong nhà.‌ Đó là Dạ gia, hay là Lệ gia? Dù cho chìa khoá đặt ở trong nhà nào, Lệ Dạ là hai hào môn trong tứ đại hào môn ở Đề Đô, cô muốn xông vào kiếm đồ, quả thực khó như lên trời.‌ Điều kiện tiên quyết của Lê Hương là muốn không kinh động những hào môn này lấy được bảo rương thứ hai mẹ lưu lại, nhưng bây giờ xem ra bảo rương của mẹ có liên hệ mật thiết với mấy gia tộc hào môn này.‌ Cô nên làm cái gì bây giờ? Lê Hương đóng lại ngăn kéo, chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa phòng làm việc bị đầy ra.‌ Có người tới?





Người tới khiến Lê Hương trở tay không kịp.‌ Lê Hương nhanh chóng núp ở phía sau cửa, ngay lúc bóng đen đi tới, Lê Hương nắm cây châm bạc trực tiếp đâm tới thân thể người nọ.‌ Thế nhưng tốc độ người kia nhanh hơn cô, bàn tay to rõ khớp xương nhanh như chớp dò qua đây, chế ngự lại cổ tay mảnh khảnh của cô đặt trên vách tường.‌ Lê Hương ngước mắt nhìn, trực tiếp tiến chạm phải tròng mắt thâm thúy kia của Mạc Tuân.‌ Là Mạc Tuân tới.‌ Hàng mi Lê Hương run lên, lên tiếng: “Tại sao lại là anh?”





Mạc Tuân nhìn cô gái muốn đánh lén mình này, lạnh lùng nhếch môi: “Câu này hẳn là tôi tới hỏi cô mới đúng, cô vứt tôi đến đâu rồi hả, tự mình len lén lẻn vào phòng làm việc của Dạ Huỳnh, định làm cái gì?”







Nguy rồi, bị anh phát hiện?





Cô nên bịa cớ gì đây? Cái đầu nhỏ linh hoạt của Lê Hương thật nhanh xoay chuyển: “Anh nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là… hiểu lầm, tôi rơi đồ ở phòng làm việc của trưởng đài Dạ, nên vào nhặt lại thôi ấy mà.”





Mạc Tuân nhìn hai tròng mắt đảo quanh của cô, cũng biết cô lại đang lừa anh rồi, con nhóc lừa đảo này chỉ thích nói dối lừa anh thôi?





Mạc Tuân hừ lạnh một tiếng, níu lại cổ tay trắng của cô xách cô cô ra ngoài: “Được lắm, vậy tôi liền dẫn cô đến gặp Dạ Huỳnh, đồ của cô rơi vào chỗ bà ta, hỏi trước mặt bà ta chẳng phải khỏe hơn à?”





.‌ Anh lại muốn túm cô đi gặp Dạ Huỳnh?





Lê Hương nhanh chóng lắc đầu, liều mạng níu lại môn không chịu đi ra ngoài, làm bộ đáng thương nhìn anh: “Mạc tổng… Mạc tổng đại nhân, anh đừng gây khó dễ cho tôi mà, tôi cũng không vào phòng làm việc của anh, anh không thể mắt nhắm mắt mở sao?”





Mạc Tuân dừng bước, không kéo cô ra nữa, anh từ trên cao liếc xuống cô liếc: “Cô là đang bàn điều kiện với tôi?”





Lê Hương biết anh ăn mềm không ăn cứng, tổng tài bá đạo như vậy hẳn rất hưởng thụ con gái làm nũng với mình, Lê Hương cảm giác vận khí của mình quá nát rồi, lại bị anh bắt được, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ cách chiều lòng anh.‌ Lê Hương đứng thẳng người, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé, kéo lại ngón trỏ thon dài của anh, lắc lắc: “Mạc tổng đại nhân, anh… Tuân, anh thả em ra nhé, chúng ta coi như hôm nay chưa có gì xảy ra, được không?”





Lê Hương học theo dáng vẻ Lệ Yên Nhiên bình thường nũng nịu, gọi một tiếng “anh Tuân”, cô gọi đến mức cả người nồi hết da gà da vịt.‌ Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô cố ý ỏn ẻn, kỳ thực rất nhiều cô gái thích làm nững với anh, có cả Lệ Yên Nhiên, thế nhưng bọn họ sẽ chỉ làm anh thấy chán ghét, hiện tại cô lại nhí nhảnh nháy mắt với anh, lại cố ý chu cái miệng nhỏ hồng hồng, có ý là cố ý, thế nhưng, nũng nịu cũng là thực sự nũng nịu.‌ Mạc Tuân từ trong xương cốt là thẳng nam rất truyền thống, thích cô gái xinh đẹp thanh thuần như nước, cũng thích con gái mềm mại làm nũng với anh.‌ Anh thấy bây giờ Lê Hương vừa đáng yêu vừa mềm yếu, so với lúc bình thường miệng mồm lanh lợi tuyệt nhiên khác xa, càng thêm mấy phần yêu mị của hồ ly nhỏ, làm anh rất muốn xoa bóp khuôn mặt như trứng gà nhỏ của cô.‌ Anh Tuân…‌ Lệ Yên Nhiên cũng gọi anh như vậy, anh đối với cách xưng hô này không có cảm giác chút nào, nhưng bây giờ nghe Lê Hương gọi, anh lại cảm thấy mẹ nó êm tai.‌ Anh thực sự trúng bùa mê của cô rồi?





Yết hầu Mạc Tuân khẽ lăn: “Tại sao tôi phải giúp cô, cô lén lút vào phòng làm việc của Dạ Huỳnh, tại sao tôi phải biến mình thành đồng lõa ăn trộm?”





Cái này…‌ Lê Hương suy nghĩ một chút: “Em mời anh bữa cơm có được không, một bữa không được thì mời hai bữa.”