Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 106




Có lẽ vì đã sớm đoán trước được Alston sẽ thỏa hiệp, có lẽ vì vẫn còn rất nhiều vấn đề khó khăn bày ở trước mắt, khi được các Hoàng thất quỳ bái Alan không hề vui sướng như một vị Hoàng trữ sắp lên ngôi.

Sau khi nói qua loa vài câu sáo rỗng Alan nhìn phu nhân Jenny: “Bệ hạ có nói triệu kiến con không?”

Phu nhân Jenny hơi xấu hổ lắc lắc đầu: “Ông ấy… Bệ hạ ông ấy chỉ nói muốn yên tĩnh một mình trong chốc lát.”

Alston đã làm ra nhượng bộ rất lớn, lúc này không thể trông cậy hắn giúp mình thêm nữa, Alan gật đầu muốn đi tìm Thượng tướng Bark, phu nhân Jenny do dự rồi gọi Alan lại, rũ mắt thấp giọng nói: “Xin dừng bước, cô có mấy câu muốn nói với ngài.”

Đột nhiên nghe phu nhân Jenny nói chuyện với mình như vậy Alan có chút bối rối, phu nhân Jenny nhìn sâu vào mắt hắn, xoay người đi lên phòng của mình trên lầu.

“Tuy rằng không muốn giội nước lạnh vào thời điểm này, nhưng…” Sau khi dặn dò chồng canh giữ ngoài cửa giúp mình phu nhân Jenny đi thẳng vào vấn đề với Alan, “Nhưng hiện giờ không có thời gian để cô khách khí với ngài, cô nói thẳng, đừng thấy các Hoàng thất ai cũng cung kính với ngài, trong số bọn họ có không ít người trong lòng không ủng hộ Hoàng đế dẫn đường là ngài, đặc biệt là… mấy vị chú bác và anh họ của ngài.”

Alan sớm đã đoán trước, ung dung nói: “Cho nên con phải kết liễu Anthony trước nhất, bọn họ muốn soán vị, trước hết phải nghĩ đến kết cục của Anthony đi.”

Trong mắt Alan lóe qua vẻ hung ác nham hiểm: “Để tránh cái lỡ như, ngay cả anh em ruột con còn dám giết, đừng nói chi đến mấy anh em họ đó.”

Phu nhân Jenny kinh hoảng: “Thì ra ngài giết Anthony là vì…”

“Đương nhiên không chỉ để hả giận.” Alan ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lúc xưa khi Alston sắp kế vị đã đuổi đi tất cả những người thừa kế của Hoàng đế trước, trong đó có những người cho đến nay còn chưa thể về Chủ tinh, ngay cả người cùng cha cùng mẹ là ngài ông ta còn không bỏ qua, mà bây giờ con chỉ giết một tên Anthony, đã tính là phúc hậu hơn Alston rồi.”

Alan cười lạnh lại bổ sung: “Đương nhiên, nếu bọn họ muốn khiến con trò giỏi hơn thầy, con cũng không để tâm, dù thế nào con cũng phải gánh lấy ác danh tàn sát Hoàng thất này, giết thêm vài kẻ nữa cũng không sao.”

Trong lòng phu nhân Jenny ngũ vị tạp trần, nhìn khí thế sát phạt dày đặc trong mắt Alan phu nhân Jenny vừa vui mừng vừa lo sợ, cô vịn tay ghế sofa chầm chậm ngồi xuống, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Vậy cô hiểu rồi… tại sao bọn họ vừa như hổ rình mồi, lại chần chừ không yên.”

“Tóm lại việc này trước sau gì cũng là một tai họa ngầm.” Mắt phu nhân Jenny đột nhiên sáng lên, nhìn Alan nói: “Ngài đi gặp Bệ hạ, xin ông ấy tìm đại vài lý do để phái mấy chú bác anh em họ còn có cháu chắt của ngài đi thật xa đi!”

Khóe mắt Alan tràn ra ý cười, không hiểu tại sao, hắn đột nhiên nghĩ đến Bùi Nghiêu, nếu Bùi Nghiêu ở đây, có lẽ cũng sẽ nóng lòng đưa ra những ý tưởng không đầu không não thế này cho mình phải không?

Nghĩ đến Bùi Nghiêu, tính nhẫn nại của Alan tốt lên rất nhiều, hắn bình thản cười giải thích: “Vô dụng, Alston không thể đồng ý.”

Không đợi phu nhân Jenny đặt câu hỏi Alan đã nói trước: “Hoàng thất có chút địa vị trong cung đều đi hết, không có ai kiềm chế con, lỡ như sau khi kế vị con cũng giết ông ta luôn thì sao?”

Phu nhân Jenny lập tức nản lòng, phải rồi, sao Alston sẽ giao toàn bộ tính mạng của mình vào tay Alan chứ.

“Thôi, trước hết không nghĩ những chuyện này.” Phu nhân Jenny cáu kỉnh lắc lắc đầu, nhìn Alan, phu nhân Jenny đỏ mặt hiếm thấy, cô do dự rồi đè thấp giọng hỏi, “Xin thứ lỗi cho cô lỗ mãng, xin ngài nói thật với cô, Thái tử phi Điện hạ đã dấu hiệu ngài chưa?”

Lòng Alan trầm xuống: “Đây là ý gì?”

“Còn có thể có ý gì? Đã dấu hiệu chính là đã dấu hiệu, chưa chính là chưa.” Phu nhân Jenny sốt ruột đứng thẳng dậy, đi qua đi lại hai bước nói, “Trước hết ngài hãy nói với cô rốt cuộc là rồi hay chưa.”

Alan không trả lời, hỏi ngược lại: “Có phải có ai nói gì không?”

Trên trán phu nhân Jenny đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, sau một lúc lâu khẽ nói: “Vừa nãy Thân vương Byron đề nghị với Bệ hạ, cho rằng… Thái tử phi Điện hạ không thích hợp trở thành Hoàng hậu.”

“Ngài đừng vội.” Phu nhân Jenny kiềm nén kích động trong lòng, nói, “Ngài cũng không cần phải đi tìm Thân vương Byron để gây rắc rối bây giờ, người cùng ý kiến không chỉ có một, trong đó có mấy người có tư tâm, phần nhiều là… là thật sự cho rằng như vậy rất không thỏa đáng.”

Alan âm thầm cắn răng, hắn biết ngay mà… Bùi Toàn vừa làm ra chuyện, cho dù thế nào Bùi Nghiêu cũng phải chịu liên lụy.

“Mỗi người chúng ta đều hiểu rõ chuyện năm xưa hoàn toàn là sai sót của Bệ hạ, nhưng mà…” Phu nhân Jenny không muốn chọc giận Alan, cẩn thận tìm từ nói, “Nhưng kẻ chủ mưu liên tiếp gây ra sự cố, thậm chí làm thương tổn đến các học sinh của Tháp Ngà và Alice, quả thật là Bùi Toàn.”

Alan bực dọc nói: “Ông ấy là vì ép bức Alston!”

“Tất cả mọi người đều hiểu rõ điểm này, nhưng việc này không thể che giấu sự thật ông ta quả thật đã tạo ra tai nạn!” Phu nhân Jenny nhìn thấy con đường Alan và Bùi Nghiêu đi qua, cô tất nhiên cũng hy vọng bọn họ có thể có được kết cục tốt đẹp, nhưng hiện giờ tình hình đặc biệt, phu nhân Jenny khổ sở nói, “Ngài chỉ cần nói cho cô biết, rốt cuộc cậu ấy đã dấu hiệu ngài hay chưa.”

“Nếu đã dấu hiệu, vậy bọn họ… cũng sẽ hết hy vọng.”

Phu nhân Jenny nhíu chặt mày, cảm tình giữa Alan và Bùi Nghiêu thế nào toàn Đế quốc đều biết rõ, hơn nữa lúc trước cô từng xem ghi chép sinh hoạt hằng ngày tại hành cung của Alan, hầu như mỗi tối Alan đều ngủ trong phòng của Thái tử phi, hai người một là dẫn đường một là lính gác, nếu nói chưa từng xảy ra chuyện gì cô căn bản không tin, sau khi biết được tin tức Alan là dẫn đường phu nhân Jenny gần như đã nhận định hắn bị Bùi Nghiêu dấu hiệu rồi, nhưng cố tình lại có tin tức truyền ra, nói ở Alice Alan cũng bị loại thuốc kia ảnh hưởng, mà tất cả mọi người đều hiểu rõ, thuốc cưỡng chế phát tình không có tác dụng đối với dẫn đường đã bị dấu hiệu.

Cũng là tin tức này, làm cho Nghị viện và Hoàng thất đều có cách nghĩ khác nhau.

“Không phải bọn họ muốn làm ngài khó xử, trong lòng ngài cũng hiểu rõ lúc này đây ảnh hưởng tiêu cực đối với ngài khi dẫn theo Bùi Nghiêu kế vị to lớn thế nào.” Phu nhân Jenny ấp úng, “Ngài hiểu rõ hơn cô các lính gác chịu thiệt tại Tháp Ngà và Alice là người thế nào, bọn họ không thể không trút giận lên đầu Bùi Nghiêu, nhân tiện… trút giận lên đầu ngài, lần này Bùi Toàn gần như đắc tội tất cả quý tộc thay ngài.”

“Phía Nghị viện từ ban đầu đã không coi trọng Bùi Nghiêu, xuất thân của cậu ấy thấp, gia đình… lúc trước nhìn thì thấy hơi bình thường quá, không mang lại lợi ích gì quá lớn cho ngài, nhưng bây giờ…” Phu nhân Jenny cười khổ lắc đầu, “Lại có chút quá không bình thường, khi ngài và Bùi Nghiêu công khai quan hệ thì Hoàng Thái tử vẫn là Anthony, ngài là tiền Thái tử, có một bạn đời bình thường chút là chuyện bọn họ thích xem, ai cũng không ngờ rằng hiện giờ…”

Phu nhân Jenny đau đầu vô cùng: “Tóm lại, ngài không cần phải có cảm xúc chống đối quá lớn, thật ra xuất phát điểm của đa số người là tốt, hiện giờ ngài chỉ cần trả lời cô, rốt cuộc cậu ấy có dấu hiệu ngài hay chưa.”

Phu nhân Jenny sốt suột nói suốt nửa ngày, từ đầu đến cuối Alan lại không thốt ra một lời.

Alan đã sớm đưa ra kế hoạch đương đầu với mọi thứ, hắn sớm biết nếu bây giờ mình kế vị, con đường này sẽ không dễ đi như vậy, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, vấn đề lớn nhất chắn trước mặt mình lại là Bùi Nghiêu.

Vấn đề của phu nhân Jenny rất dễ trả lời, nói lời thật, chẳng qua là chưa dấu hiệu, nhưng sau đó thì sao?

E rằng hiện giờ ngay cả phu nhân Jenny cũng thầm hy vọng mình có thể phân rõ ranh giới với Bùi Nghiêu ngay lập tức, tất cả mọi người điều hiểu rõ Bùi Nghiêu không làm gì sai, tất cả mọi người đều hiểu rõ Bùi Nghiêu bị liên lụy, nhưng bọn họ hiểu rõ hơn rằng, Bùi Nghiêu thật sự không thích hợp đội lên vương miện Hoàng hậu vào lúc này.

Quan trọng nhất là, sau khi biết mình chưa bị dấu hiệu, không ít người sẽ nổi lên tâm tư khác đúng không?

Trở thành lính gác của Hoàng đế Đế quốc, đây có lẽ sẽ trở thành giấc mộng chung cực của tất cả lính gác.

Trong mắt Alan đột nhiên lóe lên vẻ hung ác.

Không thể nói lời thật, vậy chính là đã dấu hiệu, như thế phía Hoàng thất và Nghị viện tự nhiên sẽ chết tâm, nhưng vấn đề tiếp đó lại lập tức nổi lên, ngoại trừ tội che giấu dẫn đường, mình và Bùi Nghiêu lại thêm một tội lớn là tự ý kết hợp.

Dẫn đường và lính gác tự ý kết hợp phải bị tách ra lưu đày 10 năm, 10 năm… Alan cười lạnh, điều này căn bản không cần phải suy nghĩ.

Đừng nói 10 năm, mấy ngày trước mình chỉ đi Tara một tháng mỗi đêm Bùi Nghiêu đều không ngủ ngon, thật sự tách ra 10 năm, trước hết không nói đến mình, Bùi Nghiêu căn bản không chịu nổi.

Alan nhắm mắt, nhíu chặt mày… sao hắn lại bức bản thân đến nông nỗi tiến thoái lưỡng nan này.

Đôi môi mỏng của Alan mím chặt, mãi cũng không nói một chữ, phu nhân Jenny sốt ruột đỏ cả mắt, nếu như là người khác không cần hỏi tự cô cũng có thể cảm nhận ra, nhưng sức mạnh tinh thần của Alan không giống với dẫn đường bình thường, chẳng những phu nhân Jenny không cảm nhận được rốt cuộc hắn đã bị dấu hiệu hay chưa, mà nếu Alan cố ý che giấu, cô còn không thể xác định được Alan là dẫn đường!

Trong lòng phu nhân Jenny đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường… Giao Đế quốc cho một dẫn đường nghịch thiên như vậy… không nhất định sẽ đáng sợ như những lão già kia nói, trời thấy còn thương, nếu Marian sống cảnh cá chậu chim lồng cả đời nhìn thấy con trai mình sắp lên ngôi Hoàng đế, có lẽ cũng sẽ rất vui mừng.

Phu nhân Jenny lắc đầu, cố gắng xua đi nỗi dịu dàng trong đầu, nghiêm mặt bức hỏi: “Chỉ là một câu hỏi có hay không, ngài phải suy nghĩ bao lâu?”

“Trong lòng ngài hiểu rõ, chúng ta không hề có nhiều thời gian đến vậy.” Phu nhân Jenny hạ quyết tâm, nói, “Alan, con đường này con đi qua thế nào, cả đoạn đường chịu bao nhiêu khổ sở con rõ hơn cô, đừng vì tình riêng mà lỡ mất đại sự!”

Phu nhân Jenny ép sát từng bước: “Rốt cuộc là rồi hay chưa?!”

Alan siết chặt nắm tay, con ngươi giống như nhuốm máu, dần dần biến thành màu đỏ, rắn Taipan cảm nhận được dao động trong cảm xúc của chủ nhân, đột nhiên xông ra trườn đến bên cạnh Alan, phu nhân Jenny gọi báo hoa của mình ra theo bản năng, báo hoa mạnh mẽ nhảy phốc về phía Alan, cúi thấp thân trên không ngừng phát ra tiếng kêu uy hiếp!

“Điện hạ…”

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng đột nhiên mở ra, Bùi Nghiêu trên bụng vẫn đang quấn một lớp băng vải dày lặng lẽ đẩy cửa ra, cúi đầu hành lễ: “Điện hạ.”

“Sao anh lại ra đây!” Alan giống như bị cắn một miếng đầy hung ác, bước nhanh đến bên cạnh Bùi Nghiêu nổi giận nói ra ngoài cửa: “Tôi đã căn dặn các cậu thế nào! Đều là người chết à?!”

Sắc mặt quan lễ nghi trắng bệch, cúi gằm đầu nhận lỗi không ngừng: “Xin… xin lỗi…”

“Xin đừng trách cậu ấy, là tôi nằng nặc đòi đến.” Bùi Nghiêu quay đầu nhìn phu nhân Jenny, rũ mắt, “Liên quan đến vấn đề vừa nãy, tôi cả gan thay Điện hạ trả lời ngài.”

“Tôi đã sớm dấu hiệu Điện hạ. Tất cả tội lỗi lén lút dấu hiệu dẫn đường, do một mình tôi gánh chịu.”