Nghịch Tập

Chương 212: Tôi thấy hết rồi




Mấy miếng đậu hũ, dày vò Trương Bảo Quý khổ không thể tả.

Thực quản và dạ dày ông ta đều bị bỏng, mấy ngày nay một mực truyền nước biển trong bệnh viện, không chỉ lúc ăn khó chịu, ngay cả hít thở cũng phải chịu trận trận co rút đau đớn. Mỗi khi ho khan, lồng ngực như bị chày hung hăng giã, quả thực muốn lấy mạng già của ông.

Đây đều là thứ yếu, đau khổ nhất chủ yếu đến từ phương diện tâm lý.

Mấy ngày nay, trong đầu Trương Bảo Quý thường hiện lên phòng vệ sinh hôm đó, cảnh ông cúi xuống chân Trì Sính liếm bãi nôn. Nhục nhã loại này, đối với người trung niên năm mươi tuổi mà nói chính là có tính tàn phá nặng nề, đã tạo ra trong lòng ông ta một bóng ma, cả đời không thể tan đi.

Ông không rõ, bản thân không oán không thù với Trì Sính, vì sao lại bị hắn đối đãi như vậy?

Mặc dù Trì Sính ỷ vào gia thế hiển hách, muốn làm xằng làm bậy, nhưng anh ta cũng phải có lý do gì chứ?

Còn có Ngô Sở Úy, Trương Bảo Quý luôn cảm thấy người này có vấn đề, cho dù Ngô Sở Úy nhiều lần khẳng định cậu không quen biết với Trương Bảo Quý, nhưng Trương Bảo Quý vẫn như trước nghĩ giữa hai người có liên quan.

Để biết rõ chân tướng, ông ta cho người âm thầm điều tra Ngô Sở Úy.

Khi ông ta biết Ngô Sở Úy chính là năm đó đổi tên từ Ngô Kỳ Khung, liền kinh ngạc đến lời gì cũng đều không nói ra được. Kỳ thực ông ta ngay từ đầu gặp Ngô Sở Úy, trong đầu đã hiện ra hình bóng Ngô Kỳ Khung, nhưng ông ta cho rằng khí chất hai người khác nhau quá xa, cơ bản không thể nào là một người.

Nhưng sự tình hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy.

Lúc trước bị ông xem như cỏ rác, bây giờ lại trở thành chủ công ty tuổi trẻ tài cao, nổi tiếng không nói, còn dính dáng với tiền đồ của ông.

Hai hôm nay, Trương Bảo Quý mỗi khi nhớ tới cách đối xử với Ngô Sở Úy lúc trước, trong lòng liền vô cùng sợ.

Nhưng bảo ông ta sớm dứt ra, bỏ qua cơ hội thăng chức tốt như thế, ông vẫn không cam lòng. Dù sao nhịn nhiều năm như vậy, vì cái vị trí này, nhục nhã bao nhiêu đều trải qua, dù nguy hiểm hơn nữa cũng phải tiếp tục tiến tới.

Vì vậy thân thể vừa khôi phục chút ít, Trương Bảo Quý lại đi tìm Ngô Sở Úy.

Lần này, ông ta xách theo mấy thứ đồ vật, mang theo thành ý tràn đầy mà đến.

Ngô Sở Úy vẫn là thái độ ôn hòa, không có chút dấu hiệu ôm hận trong lòng chờ trả thù, cũng không có ý gì thể hiện vẻ hiềm khích lúc trước, hoàn toàn xem Trương Bảo Quý là người xa lạ.

"Tiểu Ngô à, cậu làm ở chỗ tôi ba năm, tôi thừa nhận, ba năm đó cậu chịu không ít uất ức. Tôi nghĩ cũng vì việc này, cậu mới phủ nhận không quen biết tôi?"

Ngô Sở Úy cười nhạt một tiếng, "Ông suy nghĩ nhiều rồi, tôi ngay từ đầu thật sự không nhận ra."

"Cậu quả thật đã trưởng thành." Trương Bảo Quý nói.

Ngô Sở Úy nói: "Là do hoàn cảnh ép buộc thôi."

"Tôi cũng không vòng vo với cậu, tôi tới đây là muốn nhờ cậu một chuyện, công ty chúng tôi sắp đấu thầu một công trình, công trình này liên quan đến tương lai phát triển của công ty chúng tôi, đối với chúng tôi mà nói ý nghĩa rất quan trọng. Tôi nghe nói Trì Sính đang ở hậu trường nắm quyền quyết định xét duyệt công trình này, quan hệ giữa cậu và Trì thiếu gia tốt như vậy, tôi muốn nhờ giúp tôi một việc, khuyên cậu ấy giao hạng mục này cho công ty chúng tôi thực hiện."

Ngô Sở Úy thản nhiên cười, "Ông cũng quá coi trọng tôi rồi, chuyện lớn như vậy tôi cũng không dám nhúng tay."

Trương Bảo Quý đưa một hộp quà tinh phẩm đến trước mặt Ngô Sở Úy, vẻ mặt tươi cười nói: "Tôi nghe nói cậu thích ăn điểm tâm, cố ý mang cho cậu một hộp bánh đậu xanh, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Ngô Sở Úy mở hộp quà, bên trong có mười cây vàng xếp thằng đứng.

Ước lượng áng chừng không dưới hai triệu tệ.

Ngô Sở Úy nâng lên mí mắt lên nhìn Trương Bảo Quý, trầm mặc một lát, nói rằng: "Mặc dù tôi giúp ngài khuyên Trì Sính, anh ta cũng không nhất định nghe theo tôi."

Trương Bảo Quý hất hất cằm, ra hiệu Trương Doanh đi tới.

Sau khi Trương Doanh đi đến, Trương Bảo Quý nhét vào tay cô ta một vật, Trương Doanh lập tức hiểu ý, ngồi xuống cạnh Ngô Sở Úy, lôi cánh tay của cậu nũng nịu cầu xin, "Tổng giám đốc Ngô, anh dẫn em đi hóng gió đi."

Ngô Sở Úy nói: "Hôm nay tôi không có lái xe đến."

"Bậy nè!" Trương Doanh dẫu cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi nói, "Chìa khóa xe của anh rõ ràng nằm trong túi áo kìa."

Ngô Sở Úy cúi xuống nhìn lướt qua chìa khóa xe, lại đưa ánh mắt chuyển hướng Trương Bảo Quý, ý tứ trong ánh mắt hàm xúc rõ ràng phát sanh biến hóa.

"Tôi sẽ làm hết sức."

Trương Bảo Quý lập tức lộ ra dáng cười thoải mái, đứng lên nói với Ngô Sở Úy: "Tôi không quấy rầy cậu làm việc."

Trương Doanh tiễn Trương Bảo Quý tới cửa.

Trương Bảo Quý trước khi lên xe dặn dò cô ta một cậu, "Nhớ nghe lời tổng giám đốc Ngô."

Trương Doanh gật đầu.

Trương Bảo Quý đi rồi, Ngô Sở Úy đối với hộp vàng đờ ra.

Cậu thật là loại thấy tiền là sáng mắt (tham tiền), nhưng không phải thấy tiền nào cũng mở mắt. Tỷ như tiền này, số lượng thật lớn, không biết là đã cắt xén bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của tầng lớp công nhân bên dưới.

Nghĩ lại lúc trước, Trương Bảo Quý cũng vì tiền linh kiện, đuổi một người kiếm sống qua ngày như cậu ra khỏi công ty, hiện tại ông ta hào phóng bỏ ra vài triệu tệ, chỉ để làm vui lòng Ngô Sở Úy, lại không biết niềm vui của cậu từ lâu không chỉ con số này.

Ngô Sở Úy cười lạnh một tiếng, một cước đá hộp quà rớt xuống đất.

......

Mấy ngày sau đó, Trương Doanh hầu như không có việc gì liền tiếp cận Ngô Sở Úy, chủ động đưa đậu hũ* tới cửa cho cậu ăn. Ngô Sở Úy thuận theo nguyên tắc "Tuyệt đối không chịu một chút thua thiệt", có bao nhiêu tiện nghi thì chiếm bấy nhiêu. Buổi tối có 'chồng' làm bạn tri kỷ, ban ngày có thư ký cùng ra vào, cuộc sống khiến người ngoài ao ước.

Chiều hôm đó, Quách Thành Vũ đến công ty Ngô Sở Úy, vừa vặn bắt gặp một màn Ngô Sở Úy và Trương Doanh đùa giỡn.

Trương Doanh bịt mắt Ngô Sở Úy, cố ý giả giọng ồm ồm.

"Tổng giám đốc Ngô, đoán xem tôi là ai?"

Ngô Sở Úy cơ bản không cần đoán cũng biết là ai, nhưng vẫn sờ sờ tay Trương Doanh.

"Doanh Doanh?"

Kết quả vừa buông tay ra, thấy ngay mặt Quách Thành Vũ. (Ôi mẹ ơi.. cái tật hám gái.. để ba ba chỉnh con tiện nhân này, còn ai thắc mắc người ta gọi nó là tiện nhân không????)

Ngô Sở Úy thay đổi sắc mặt, ho nhẹ một tiếng, nói với Trương Doanh: "Cô đi ra ngoài trước đi."

Trương Doanh vừa ra đến cửa, còn ném cho Quách Thành Vũ một cái lườm sắc bén.

Chờ phòng làm việc chỉ còn lại hai người, Quách Thành Vũ khoát đôi chân dài lên trên bàn làm việc của Ngô Sở Úy, nheo mắt liếc nhìn cậu, không nhẹ không nặng nói, "Cái gì tôi cũng thấy hết."

Ngô Sở Úy ánh mắt sâu kín nhìn anh một cái, cố gắng đổi đề tài.

"Sao anh lại tới đây?"

Quách Thành Vũ nói, "Công ty có một nhóm đèn cần thay, tới chỗ cậu xem thứ có thích hợp hay không."

Ngô Sở Úy ném cho Quách Thành Vũ một cuốn danh mục sản phẩm.

Quách Thành Vũ sau khi lật vài tờ hỏi: "Có miễn phí không?"

"Miễn phí?" Ngô Sở Úy đen mặt, "Sao phải miễn phí cho anh? Tôi không tăng giá là may rồi."

"Cái này cậu không đúng nha." Quách Thành Vũ nói, "Tôi nghe nói, hễ là là tình địch tìm cậu mua đèn đều được miễn phí. Tôi và Trì Sính ở trong đầu các cậu dây dưa không rõ, miễn cưỡng cũng tính là một đi?"

Ngô Sở Úy nghiến nghiến răng, "Cẩn thận tôi đi méc với sư phụ, anh là tên khốn vì chút lợi nhỏ bán đứng tình cảm!"

Quách Thành Vũ cười, nhẹ vỗ vỗ mặt Ngô Sở Úy, "Thật sự không ưu đãi?"

Ngô Sở Úy làm ra vẻ quyết không mặc cả.

"Tối nay tôi sẽ đến nhà các cậu tìm Trì Sính tâm sự vậy."

Ngô Sở Úy khí thế vỗ bàn một cái, "Được rồi, giảm cho anh 1%!" (Đại keo kiệt)

Quách Thành Vũ xoay người định ra khỏi cửa.

"2%, 2% được không? Không thể thấp hơn!"

Quách Thành Vũ trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngô Sở Úy vẫn đuổi theo tới cửa công ty, đến khi Quách Thành Vũ lên xe, cậu còn ghé vào cửa sổ xe năn nỉ, "50% được không? Tôi bớt nửa giá, anh đừng đến nhà tôi."

Quách Thành Vũ nổ máy xe, Ngô Sở Úy rốt cục khẩn trương.

"Tôi biết rồi, 70%!"

Quách Thành Vũ một cước nhấn ga chạy đi.

Ngô Sở Úy ở phía sau hô to, "Tôi không lấy tiền nữa, anh quay lại đi!"

Quách Thành Vũ nhìn bộ dáng phất tay, hét to của Ngô Sở Úy ở kính chiếu hậu, trong lòng vui vẻ.

Tan ca buổi tối, Trì Sính tới đón Ngô Sở Úy.

Sau khi lên xe, Quách Thành Vũ gọi điện tới.

"Alo, Quách Tử à?"

Ngô Sở Úy vừa nghe hai chữ "Quách Tử", cả người như bị kéo chặt.

Trì Sính ừ ừ hai tiếng, tắt máy.

Quay đầu nói với Ngô Sở Úy: "Quách Tử nói tối nay muốn tới chỗ chúng ta, có thể sẽ mang theo Khương Tiểu Soái, lát nữa tôi đi mua một ít đồ ăn, đem về để cậu ta xuống bếp."

Ngô Sở Úy cố gắng lộ vẻ tươi cười.

"Thật là tốt quá."

Trì Sính lái xe thẳng đến siêu thị.

Lúc vào siêu thị, tinh thần Ngô Sở Úy ngơ ngác, chọn khoai tây cũng chọn gần mười phút. Không phải chê hình dạng không được tròn, thì chê vỏ không trơn bóng. Khó khăn lắm mới chọn được một củ vừa mắt, lại bị Ngô Sở Úy chê già, liền ném trở về trên kệ hàng.

Tới khi Trì Sính hoàn toàn nổi giận, tự mình lựa chọn, trong chốc lát liền mua đầy xe.

"Đi, ra tính tiền."

"Tôi còn có đồ chưa mua." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính hất hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy nhanh đi lấy.

Kết quả, Ngô Sở Úy dạo một vòng lại một vòng, một vòng lại một vòng, hơn nửa giờ, nếu Trì Sính không mạnh mẽ ép cậu đẩy xe ra quầy tính tiền, cậu còn lằng nhằng dây dưa nữa.