Nghịch Tập

Chương 227: Trần truồng chạy




Sau khi Ngô Sở Úy chạy từ nhà Trì Viễn Đoan ra ngoài, không dám chạy ra đường lớn, chọn con đường nhỏ hẹp ô tô không đi qua được mà chạy. Bởi vì, cậu đang trốn thuộc hạ của Trì Viễn Đoan rất có khả năng sẽ đuổi theo, nhưng đồng thời cũng bỏ lỡ cơ hội gặp Trì Sính. Chạy đến khi cảm thấy đủ xa, Ngô Sở Úy mới tìm đường lớn.

Trên người không có tiền, cậu cũng không dám bắt taxi, sợ có người lùng bắt, có thể liền bị nhốt luôn trong xe.

Chạy hơn hai tiếng, Ngô Sở Úy chạy hết nổi rồi, tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống nghỉ ngơi, mồ hôi lấm tấm trên trán, cơ thể ướt đẫm mồ hôi lăn xuống. Cậu thở hổn hển nhìn tới nhìn lui xe cộ trên đường, trong lòng vô cùng xúc động, đại khái vì đã lâu lắm rồi cậu chưa nhìn thấy phương tiện qua lại, không được nhìn thế giới sống ra sao, cảm giác những gương mặt xa lạ kia lại vô cùng thân thiết. ( Khổ Úy Úy quá.. )

Nghĩ như vậy, Ngô Sở Úy kiên quyết, mạnh mẽ hơn sẽ không bao giờ trở lại 'phòng giam' kia nữa.

Cảm giác đã nghỉ đủ, Ngô Sở Úy lại lê bước chân nặng nề lên đường, vốn muốn đến đơn vị Trì Sính! Bởi vì bây giờ là giờ làm việc. Nhưng sau lại cảm thấy Trì Sính có khả năng đang ở công ty của mình, dù sao thì cũng đang làm dự án hạng mục lớn như vậy, không có người chỉ đạo là không thể được.

Vì vậy, Ngô Sở Úy chạy bộ hướng đến công ty.

Trì Sính đi xung quanh hai tiếng đồng hồ vẫn không tìm được người, dự đoán Ngô Sở Úy chắc chắn lựa chọn phương án chạy bộ. Lại dựa theo tư duy của Ngô Sở Úy suy đoán ra, cảm giác được thứ quan trọng nhất với cậu ta là công ty, nên sẽ quay về công ty đầu tiên, Vì vậy tăng thêm mấy trợ thủ đi tìm, nếu đi ngược hướng từ công ty có thể sẽ gặp được Ngô Sở Úy dọc đường.

Ngô Sở Úy hùng hổ chạy bán sống bán chết, bây giờ đang ngồi nghỉ ở ghế đá công cộng. Lúc này cậu cách công ty không đến 1,5 km nữa.

Lau một chút mồ hôi, tưởng tượng Trì Sính nhìn thấy mình sẽ vô cùng kinh ngạc vui mừng, tinh thần, sức khỏe lại tăng lên vùn vụt. (Về ba ba đập cho lại kêu.)

Vừa muốn đứng dậy tiếp tục chạy, đột nhiên một giọng nói từ trên đỉnh đầu nện xuống.

"Người anh em, cậu có nhìn qua người này hay chưa?" (Vỡ mặt này.. )

Ngô Sở Úy cúi đầu, không dám nhìn vào tấm hình, trong hình chắc chắn là cậu, một hơi nóng lan tỏa trên mặt, mồ hôi vừa mới lau đi thì lại tuôn ra ầm ầm.

Trong lòng bất ngờ run lên, đầu cúi gằm xuống, còn chưa dám mở miệng lập tức vội vã chạy đi.

Người kia trong tay vẫn cầm tấm hình Ngô Sở Úy, càng nhìn càng thấy giống, Vì vậy từ phía sau đuổi theo.

"Này, chờ chút...."

Có gọi thế nào thì cậu cũng không nghe thấy gì, Ngô Sở Úy như cưỡi trên 'phong hỏa luân' điên cuồng chạy, gió rít ầm ầm, sao có thể nghe rõ tiếng gọi. Cậu sao biết được đây là người của Trì Sính phái đi tìm? Ngay cả việc Trì Sính đi tìm Trì Viễn Đoan cậu cũng không hay biết, đầu chỉ quanh quẩn việc Trì Viễn Đoan muốn tóm cậu trở lại. Đang chạy trốn thì trên đường thấy ai chả giống như người đó. Sợ hãi lấn át tâm trí. (Phong hỏa luân là hai bánh xe của Na Tra đó. )

Vị đại ca đuổi theo phía sau kêu gào khốn khổ, vất vả lắm cũng muốn mình là người lập công, thế mà 'vị tổ tông ba đời' này không cho anh cơ hội lập công này.

"Này, tôi chính là thủ hạ của Trì Sính." vừa đuổi theo vừa rống to kêu gào.

Ngô Sở Úy nào có nghe thấy đâu? Trong tai toàn tiếng ù ù gió thổi.

Người phía sau chạy hết nổi, đường cùng đành phải gấp rút gọi điện cho Trì Sính.

"Trì thiếu gia, có vẻ tôi vừa thấy Ngô Sở Úy. Kết quả tôi vừa hỏi cậu ấy, cậu ây liền chạy bạt mạng, đuổi theo thế nào cũng không kịp."

Trì Sính biến sắc,"Cậu thấy cậu ta ở đâu?"

Vị trợ thủ kia thở mãi mới ra hơi, mới thốt ra địa chỉ được.

Trì Sính cúp điện thoại, lập tức lái xe điên cuồng chạy trên đường Ngô SỞ Úy chạy qua chạy đến ngã ba mà tên trợ thủ phát hiện ra cậu. Nhưng Ngô Sở Úy như một con chuột nhỏ, luồn lách, chạy mất tăm mất dạng, không để lại dấu vết.

Kết quả, người vẫn không tìm được, Trì Sính còn ngửi thấy mùi dị thường xung quanh đây.

Trên con đường này, trừ anh và tên thuộc hạ cấp dưới ra thì vẫn còn một vài bóng người khác nữa. Tính toán qua loa thì anh đã còng Trì Viễn Đoan đã qua hơn hai tiếng rồi, khảng định ông ta đã được giải cứu, một khi chân tay tự do, việc đầu tiên chính là tóm Ngô Sở Úy quay về.

Nghĩ như vậy, Trì Sính nông nóng, anh nghĩ nhất định trong khoảng thời gian ngắn nhất phải tìm ra Ngô Sở Úy. Để cậu ở ngoài đường càng lâu thì càng nguy hiểm.

Vì vậy, Trì Sính đem xe dừng sát ở ven đường.

Vừa mới bước xuống xe được một lát, liền có một tên bịp bợm không sợ chết tìm đến của xe.

"Chàng trai đẹp này, xin giúp một chuyện, tôi đến Bắc Kinh tìm người thân. Vừa mới xuống tàu ví tiền liền bị người ta cướp mất, điện thoại cũng không thấy. Anh thương xót, có thể cho tôi xin mấy đồng lẻ được không? Tôi muốn đến bốt điện thoại công cộng gọi cho người nhà cứu giúp."

Mánh khóe bịp người loại này đã rất OUT (lộ liễu), đường cái đều đầy thể loại lừa bịp vặt vãnh thế này. Có người biết rất rõ ràng đấy chính là tên bịp bợm, nhưng vì thấy bị quấy rầy, vì chút mặt mũi, một vài tệ cũng không đáng là bao, cũng liền bỏ tiền cho. Nhưng nhiều người bịp bợm 'tích tiểu thành đại' một ngày lừa đảo 'thu nhập' cũng không hề ít.

Trì Sính liếc nhìn người bịp bợm giọng nói địa phương, thoạt nhìn tuổi trung niên có vẻ trung thực, kéo đến vệ đường, thản nhiên nói,"Ông không phải đang muốn lừa gạt tiền hay sao? Tôi cho ông một cơ hội, cho ông luôn một tháng 'thu nhập' trong vòng một ngày." (Cái bang tìm người rất tốt.. )

Người đàn ông trung niên ngẩn người ra, nghiễm nhiên có chút không tin Trì Sính.

Trì Sính lấy trong ví năm trăm tệ nhét vào tay ông ta, tên lừa bịp lấy tay xoa xoa một cái, thật đúng là nhân dân tệ nha. Nhìn lại xe Trì Sính lái, nhìn trang phục của anh mặc, liền biết bản thân mình gặp được quý nhân," Có việc gì anh cứ nói, chỉ cần có tiền chuyện gì cũng làm dù có giết người tôi cũng cố hết sức làm."

Trì Sính hỏi,"Chuyện mất mặt có làm hay không?"

Tên bịp bợm thờ phì một cái," Tôi làm cái công việc này rồi thì còn sợ mất hặt nữa hay sao?"

Trì Sính gật đầu,"Tốt lắm, giờ tôi chỉ cậu vào đường nào cậu chạy vào đường đó, cứ dọc đường mà chạy, 'trần truồng mà chạy', lúc nào tôi bảo ông ngừng mới mới được dừng lại. Xong việc tôi trực tiếp cho ông hai mươi nghìn tệ."

Tên bịp bợm vừa nghe số tiền này không cần cân nhắc lập tức đồng ý, hai mươi nghìn tệ cơ mà! Chịu khổ một tý là có thể nhận được số tiền này, hơn nữa làm nghề này bao nhiêu năm ông mới có thể kiếm được mấy nghìn tệ đây? Nhưng có chút mạo hiểm sợ bị cảnh sát bắt được. Trần truồng chạy tuy rằng có chút mất mặt, nhưng cơ bản thì cũng chẳng ai quen biết ông, cùng lắm cũng chỉ bị cảnh sát dạy dỗ một trận là cùng, so với đi bịp bợm lừa gạt thì mạo hiểm quá nhỏ bé, không đáng kể.

Huống hồ mất mặt xấu hổ cũng không phải một mình ông, còn có người trên đường cởi quần ra còn chả được xu nào. Mình chỉ cần tùy tiện ném cái sĩ diện vớ vẩn đấy đi lại có thể nhận được hai mươi nghìn tệ, rất đáng rất đáng, vô cùng đáng.

Lúc này quay sang Trì Sính cam đoan,"Cậu đẹp trai yên tâm, tôi nhất định sẽ cởi sạch, sẽ thật phong cách mà chạy." (Gặp đúng thằng cha biến thái.)

Nói cởi liền cởi, nhưng bị Trì Sính ngăn lại.

"Đây là thẻ căn cước của tôi, ông cầm nó, nếu có cảnh sát ngăn cản ông, ông liền đem thân phận tôi ra mà làm chứng sẽ được thả. Mọi cảnh sát đều biết tôi, nếu có người làm khó dễ ông cũng không phải sợ, tôi ở cách ông không xa, sẽ ngay lập tức chạy tới, xảy ra chuyện gì tôi liền chịu cho ông."

Tên bịp bợm gật đầu,"Cậu đẹp trai, tôi tin cậu."

Năm phút đồng hồ sau, tên bịp bợm đứng bên đường cởi quần áo, liều mạng hướng về phía con đường Trì Sính chỉ định mà chạy thục mạng. Người không một mảnh vải, cơ thể trắng sáng dưới ánh mặt trời lại vô cùng bắt mắt.

Ông ta ở phía trước chạy, Trì Sính chầm chậm ở phía sau theo sát.

Đầu năm đến giờ, chuyện gì chả có, đi bộ vì môi trường, nude vì môi trường, rồi diễu hành các thể loại, còn chuyện người điên chạy ở đường cũng rất nhiều nhưng người mà trần truồng chạy ngoài đường thì cũng cũng chưa có ai làm qua, ngay lập tức cả con đường chưa đến nửa tiếng đã đông đúc người đến xem chuyện gì xảy ra.

"Ôi, nghe nói gì chưa? trên đường Viện khoa học có người trần truồng chạy."

"Sao tôi lại nghe người ta nói ở ngã ba phía đông đường phố bên kia hả?"

"Hình như không mảnh vải che thân, mẹ ơi, người này quả thật nghĩ thoáng."

"Không phải là học sinh, sinh viên chứ."

"...."

Ngô Sở Úy để trốn đuổi bắt, chỉ di chuyển nơi đông người, một mặt là ẩn nấp cho kín đáo, mặt khác gây khó khăn cho việc truy đổi. Theo đoàn người đi tới đoạn đường này, Ngô Sở Úy nghe được nhiều người bàn tán qua lại, vừa nghe đến chuyện lạ này bản thân cậu khó kìm nổi tính hóng chuyện, đưa tin, liền muốn đi theo chen vào góp vui.

Vì vậy, quay đầu ngó trái ngó phải, nhìn thấy hai người phụ nữ đi đến gần.

"Này, các chị này, các chị nghe tin ở đâu đấy."

Hai người phụ nữ nhìn thấy trai đẹp hỏi chuyện, lại vô cùng hăng hái buôn chuyện. Vốn chuyện cũng không đến nỗi, bị hai người thêm mắm thêm muối kể nể các kiểu, chuyện lại càng thêm phần thú vị.

Người qua đường nghe nói chuyện mới mẻ thú vị, nhiều lắm là bàn tán một vài câu, sau đó thì lại bình thường mà đi, không quan tâm quá nhiều.

May mắn thì nhìn một chút người đàn ông trần truồng chạy, không thì thôi.

Bởi vì bản thân đều có chuyện bận rộn, cho nên không ai rảnh rỗi đến độ mà đuổi theo điều tra tung tích người này.

Nhưng Ngô Sở Úy thì khác, cậu hiện giờ là loại dạo chơi, trên đường chỗ nào có người đều có thể chạy đến. Cậu vì sao không nhân cơ hội này xem náo nhiệt, cho dù bị bắt cũng không có gì hối hận.

Vì vậy, Ngô Sở Úy bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dò xét chuyện xung quanh, không phải chỉ nhìn trực tiếp mà còn chen lấn nghe người ta buôn chuyện.

Trì Sính đi phía sau tên bịp bợm không quá hai trăm bước chân, không một ai chú ý đến anh, tất cả đều tập trung vào tên bịp bợm kia. Có vài người đàn ông muốn trêu chọc tên bịp bợm, mà đi theo huýt sáo phá đám, cười nhạo, rồi lại hô hào bạn thân này nọ, vì vậy mọi người xung quanh lại được một trận cười vang.

Rất nhanh, ánh mắt Trì Sính xuất hiện một bóng hình quen thuộc.

'Người kia' từ phía trước khúc quanh lao tới, còn nhìn về phía Trì Sính, cũng không nghĩ đến đây là ông chồng nhung nhớ năm ngày năm đêm. Mà cấp tốc cắm đầu chạy về bên kia, phát hiện mục tiêu, bước chân như muốn đuổi theo. Chạy rất là hăng hái, bộ dạng rất là thích thú.

Tên tiểu dâm đãng này thật có tâm phản bội Trì Sính mà.!

Ngô Sở Úy còn đang chạy đuổi theo, đột nhiên vai bị vỗ một cái.

"Xem thấy vui hả?"

Ngô Sở Úy chăm chú nhìn người đàn ông đang trần truồng chạy, ngay cả giọng của Trì Sính cũng không nghe ra.

"Đúng vậy, anh cũng tới xem náo nhiệt..... HẢ...."

Ngô Sở Úy vốn còn nghĩ đã có người chung chí hướng muốn cùng "Người qua đường" kia trò chuyện vài câu, kết quả mắt ngó sang bên cạnh nhìn anh ta, nụ cười trong nháy mắt tắt lịm, chân không bước được tiếp.

Dừng lại mất vài giây, kích động đến độ như con vượn con nhảy lên lưng Trì Sính, cánh tay dùng sức siết cổ anh.

"Anh, sao giờ mới đến hả?!!!!!!!!" (nghe ngọt hết cả lòng mề)

Trì Sính hận đến nghiến răng nghiến lợi, ông đây đã tới lâu rồi, nhìn chằm chằm cậu đã nửa ngày, cậu còn chưa từng đảo mắt qua phía tôi.!

Nhưng Ngô Sở Úy lại đem mặt mình vùi vào hõm cổ anh âu yếm, lòng của Trì Sính liền mềm nhũn, không còn chút tức giận nào lại vô cùng ôn nhu.

Liền ôm 'cái dây lưng' của anh nhét vào trong xe, về nhà sẽ trừng trị sau.

Gọi tên bịp bợm một tiếng, trả cho ông ta không thiếu một xu tiền công.

Tên bịp bợm lau lau mồ hôi trên trán, cười cười trả lại thẻ căn cước cho Trì Sính.

"Cậu đẹp trai, sau này còn cần người trần truồng chạy cứ tìm tôi, lần tới vừa mua vừa tặng, trần truồng chạy miễn phí hô to khẩu hiệu luôn."'