Nghịch Thần Ký

Chương 188: Tông môn đại điển




Con đường tu Tiên hư vô mờ ảo, Đạo lộ càng là chướng khí mù mịt che mắt tu sĩ, có người cho dù dành cả tuổi thanh xuân cũng không thoát khỏi kiếp phàm nhân, có người thì vì độ kiếp thất bại mà đạo tẫn thân vong, may mắn hơn một chút thì thân tàn ma dại mà trở thành Thần, thành Tiên.

Nói chung là tu sĩ phải đánh đổi rất nhiều thứ để ghi tên mình trên trường sinh chi lộ.

Tuy nhiên, vẫn có một số trường hợp cá biệt.

Trần Tinh chính là một trong số đó, không tính thời gian trước hắn đã trải qua rất nhiều việc khó khăn, thách thức lớn lao kể cả việc đánh đổi mạng sống rất nhiều lần.

Chỉ tính thời gian hiện tại bắt đầu từ lúc hắn đặt chân ở thế giới tu chân huyền huyễn này.

Một người bình thường không có linh lực thì mất chừng 3 năm có hơn để thoát kiếp phàm nhân đạp bước chân đầu tiên trên con đường tu luyện.

Trong vòng 10-100 năm tiếp theo là thời gian bọn họ trải qua đắng cay ngọt bùi để từ luyện khí lên đến Trúc cơ, có thể nói đây là thời gian khó khăn nhất đối vơi tu sĩ, đặc biệt là tu sĩ không có bối cảnh.

Đạt được Trúc cơ, tu sĩ cần phải có tài nguyên để đột phá, điều này bắt buộc bọn họ phải lựa chọn chính bản thân lịch luyện hay là gia nhập môn phái để đạt được cảnh giới cao hơn nhờ tài nguyên của môn phái đó.

Đến khi đạt thành Kim đan, tuổi trung bình của tu sĩ cũng đã 150-160 tuổi, đây cũng không phải nói ngoa, vì sao lại nói tu luyện không năm tháng? Không phải bởi vì con đường tu luyện thật sự quá khó khăn hay sao?

Cơ mà việc này dường như chẳng có ứng nghiệm trên người Trần Tinh.

Bằng chứng là việc hắn đến đây chưa được 3 ngày thì từ một người "bình thường" đạt đến Kim Đan viên mãn?

Nếu để bí mật này bị những người khác biết có hay không tranh nhau thu nhận hắn làm đệ tử?

Người nhìn ra điều này trước tiên chính là Lăng Viễn. Ông ta hiện tại vẫn đang tìm cách và có vẻ rất quyết tâm để làm cho Trần Tinh chấp nhận bái mình làm sư.

-Tông chủ đại nhân, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo.

Thái Hư Tử đang xếp bằng trên bồ đoàn nhắm mắt dưỡng thần, nghe được câu nói của Lăng Viễn, ông ta cũng không mở mắt, nhưng tiếng nói thì kịp thời đáp lại:

-Thập trưởng lão, có chuyện gì sao?

Thập trưởng lão là cách xưng hô của Lăng Viễn hiện tại, Lăng Viễn nghe vậy liền giải bày ý nghĩ của mình:

-Tông chủ đại nhân, ngài cũng biết ta chỉ là một trưởng lão hữu danh vô thực mà thôi, cho nên đối với những người khác luôn cảm thấy tự ti, bản thân ta tư chất có hạn, cho nên việc trông mong vào mình để đột phá thì đã không có quá nhiều hi vọng, cho nên ta muốn tìm một người có tư chất để nhận làm đệ tử, nếu một ngày y toả sáng thì ta cũng được một phần vinh quang.

Lăng Viễn hơi dừng một chút, Thái Hư Tử cũng gật đầu sau đó lên tiếng đạo:

-Ngươi nghĩ như vậy thì không sai, nhưng ngươi tìm ta có việc gì?

Lăng Viễn không trả lời lập tức mà cung kính chấp hai tay làm lễ cúi đầu với Thái Hư Tử, ông ta giữ tư thế như vậy và nói:

-Tông chủ tại nhân xin ra mặt làm chủ giúp thuộc hạ, người đệ tử thuộc hạ ưng ý không muốn bái một Nguyên Anh kỳ nhỏ nhoi này làm sư phụ, y đưa ra điều kiên chính là lấy được Lăng Vũ thì mới chấp nhận bái ta làm sư. Việc này thuộc hạ cũng đã đề cập với Lăng Vũ, nàng ấy không phản đối, chỉ còn thiếu lời vàng ngọc của Tông chủ nữa thôi.

Thái Hư Tử nghe xong không hồi âm, ông ta tựa hồ ngủ gật một dạng, chỉ là Lăng Viễn vẫn không lên tiếng làm phiền.

Trạng thái này của hai người kéo dài 1 canh giờ, lúc này, giọng nói của Thái Hư Tử mới vang lên:

-Chuyện này ta sẽ làm chủ thay ngươi, chỉ là...

Lăng Viễn vừa nghe dự định tạ ơn, nhưng Thái Hư Tử hơi dừng một chút rồi nói:

-Chỉ là ta có một yêu cầu, nếu như hắn có gan phát ngôn muốn lấy Lăng Vũ thì nhất định phải chứng tỏ được thực lực của mình. Khi Tông môn đại điển được tổ chức, nếu hắn có thể xếp 1 trong 3 hạng đầu ta sẽ ra mặt tuyên bố hôn sự này!

Nghe Thái Hư Tử nói vậy, Lăng Viễn khuôn mặt còn khó coi hơn khóc, ông ta không nghĩ tới mình chủ trương nói láo tưởng rằng sẽ thuần buồm xuôi gió, nào ngờ đây lại chính là thớp khiến ông ta không đạt được mục đích.

1 trong 3 hạng đầu? Đừng nói Trần Tinh chỉ là Trúc cơ, ngay cả Nguyên Anh kỳ như Lăng Viễn cũng không dám mơ tới, nếu thật sự hắn có thể đạt được thứ hạng cao như vậy thì còn cần nhận ông ta là sư phụ để làm gì?

Đây rõ ràng là Thái Hư Tử cố ý làm khó!

Lăng Viễn trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt thì vẫn không dám ý kiến:

-Nếu không có chuyện gì, thuộc hạ cũng xin rời đi trước.

Lần này Thái Hư Tử cũng không để ý ông ta. Lăng Viễn cứ như vậy rời đi.

...

Sự việc này diễn ra trong sự không hay biết của Trần Tinh, bởi vì hắn hiện tại cũng đã hoàn thành xong việc củng cố căn cơ của mình.

Hắn phun ra ngụm trọc khí, sau đó đứng dậy hoạt động cơ thể.

Việc củng cố này làm hao tốn 2 ngày thời gian của Trần Tinh, hiện tại cũng đã tờ mờ sáng.

Tông môn đại điển cũng chỉ còn vài giờ nữa liền sẽ bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, Trần Tinh cũng tắm rửa sau đó thay một bộ y phục khác rồi lên đường tiến về quảng trường.

Tông môn đại điển, hắn dự định tham gia, không những thế, hắn còn muốn giành được 1 trong 4 thứ hạng đầu.

Đơn giản là bởi vì, 4 người đứng đầu sẽ có cơ hội tham gia Lục Tông Đạo Điển, nghe tên cũng biết là quy mô và chất lượng sẽ tốt hơn Tông môn đại điển rất nhiều.

Vì sao hắn lại tham gia nó?

Đơn giản là bởi vì, thông qua ký ức của Tần Chính, lần Lục Tông Đạo Điển này người xếp hạng 1 sẽ nhận được một thanh Hậu thiên linh bảo và vật phẩm kèm theo.

Trần Tinh không quan tâm Hậu thiên linh bảo là cái gì, hắn chỉ quan tâm vật phẩm kèm theo phía sau nó, món vật phẩm này chính là Phục linh thảo...

Phục linh thảo là nguyên liệu cần thiết để hồi sinh Lâm Triều Anh mà Cầu Cầu đã từng nhắc tới..

Hắn nhất định phải đạt được nó!

Trần Tinh cũng không dại dột mà hành động lỗ mãng.

Mỗi một bước đi nhất định phải nắm chắc.

Khi hắn đi đến quảng trường chính thì nơi này cũng đã tụ tập rất nhiều người, việc đầu tiên chính là ghi danh.

Trần Tinh cũng nhanh chóng nhận được số thứ tự và chờ đợi đối thủ.

Vì không để mọi người nghi ngờ cũng như thắng quá áp đảo, cho nên trong vài trận đầu tiên Trần Tinh đều sử dụng "pháp thuật" Rasengan như lần trước giết chết Tần Chương để giao thủ cùng mấy người này.

Con bài nào đã lộ thì hà tất gì phải giấu diếm làm gì?

Quan trọng hơn là chỉ một chiêu này thôi cũng đủ bại tận mọi đối thủ trong vòng bảng...

-Không nghĩ tới sư đệ đã đột phá Kim đan thành công, mà còn có pháp thuật lợi hại như vậy...

Đây là tiếng nói của Bạch Dạ, với thân phận là thiên kiêu nên Hắc Bạch song Dạ kể cả Lăng Vũ đều được miễn thi đấu vòng bảng và vào thẳng chung kết.

-Sư đệ chỉ có một môn pháp thuật này thôi, bất đắc dĩ phải tu luyện cho thành thạo, không biết tiếp tục thắng được mấy người nữa đây..

Trần Tinh giả vờ khiêm nhường.

Lúc này Hắc Dạ cũng lên tiếng, thái độ vẫn có phần khó chịu, nhưng không phải đối với hắn mà đối với người khác, người này không ai khác chính là Tần Chính:

-Hừ, không nghĩ tới tên kia lại là hạng người tham sống sợ chết phản bội tông môn mà rời đi như vậy! Thua trong tay hắn quả thật là sỉ nhục mà..

Bạch Dạ cười khổ nhìn Trần Tinh, y cũng không biết nói thế nào cho phải.

Lệnh truy bắt Tần Chính cũng đã được ban bố, Hắc Dạ nói như vậy có lẽ là bởi vì y lại thiếu một đối thủ để luyện tay.

Chỉ là lúc này vòng bảng cũng đã kết thúc, tiếp theo chính là thi đấu vòng tròn tính điểm.

Nói là vòng tròn cũng không đúng lắm. Bởi vì đây cũng xem như là vòng thách đấu.

Vòng này sẽ có 100 người, người thứ 100 là người có tu vi thấp nhất, người này có quyền thách đấu với bất cứ người nào xếp trên mình không quá 10 thứ tự. Nếu thắng có thể thách đấu tiếp tục đến khi nào cảm thấy hài lòng hoặc không tiến lên được nữa.

Và không may Trần Tinh là người thứ 100 đó, bởi vì hắn có tu vi thấp nhất.