Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 144-2: Cổ họa tề tụ, bảo tàng hiển lộ (2)




Thủy Y Họa thắng lợi trở về, trong lòng miễn bàn nhiều vui mừng. Nhưng là khi đi là xuôi gió xuôi nước, cho nên chỉ tốn ba bốn ngày liền đến huyện Lệ ở Đông Diệu. Mà lúc trở về lại hoàn toàn tương phản, bởi vì là đi ngược dòng có đôi khi còn có thể ngược gió, hành trình liền chậm lại, phải mất năm sáu ngày mới hoàn toàn ra khỏi biên cảnh Đông Diệu.

Hơn nữa, Đông Diệu lại không có trực tiếp thông tới kênh đào của Hỏa Vũ, nên trước hết phải quay lại Lam Đằng, tiếp theo lại nghĩ biện pháp đem vàng bạc mang về Hỏa Vũ. Cho nên khi đi dễ dàng khi về thì nan, cũng may nàng đã nghĩ ra đối sách.

Thủy Y Họa thật không ngờ chính là, ba con thuyền của bản thân vừa ra khỏi Đông Diệu không lâu, nàng lại đụng phải thuyền của Diệp Tùy Trang. Hơn nữa, thuyền kia hiển nhiên là đang chờ nàng.

"Bạch công tử, gia chủ ta mời ngươi lên thuyền nói chuyện."

Thủy Y Họa thật xa liền thấy có người đang tiếp đón nàng, người nọ đúng là hạ nhân lần trước mời nàng lên thuyền.

Ai, dựa vào cái gì ngươi bảo ta đi ta nhất định phải đi đâu. Thủy Y Họa lạnh lùng đảo qua con thuyền bề ngoài phổ thông này liếc mắt một cái.

Mộ Dung Thất cùng Thu Diệp đứng ở phía sau Thủy Y Họa, thần sắc cảnh giác.

"Nếu không phải chủ tử thông minh, sai người mỗi lần kiểm tra khoang thuyền xong đều phải rải lên một tầng phấn trắng, chúng ta cũng không biết có người xâm nhập vào chiếc thuyền thứ hai." Thu Diệp hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm thuyền lớn cách đó không xa, "Hiện tại xem ra, người âm thầm xâm nhập thật khả năng chính là thuộc hạ của chủ nhân con thuyền kia."

Mộ Dung Thất sắc mặt có chút đông lạnh, "Là lỗi của ta, lần trước thế nhưng không có nhận thấy được hơi thở của người lạ."

Thủy Y Họa lơ đễnh cười cười, "Tiểu Thất, lần trước không oán ngươi, bọn họ phái ra người ít nhất khinh công ở trên ngươi, lại nói, chúng ta cũng không tổn thất cái gì. Không phải là bị hắn đã biết hàng hóa của ta sao, chỉ cần không gây trở ngại ta, ta cũng nguyện ý cùng Diệp gia ở mặt ngoài giao hảo."

Nói đến đây, Thủy Y Họa ánh mắt chợt lóe, như có thâm ý hơi cong môi, "Cũng không biết, trừ bỏ hắn Diệp Tùy Trang, trên thuyền kia đến cùng còn có đại nhân vật nào?"

Lần trước nàng đi vào nhã gian, bởi vì trong phòng hạ nhân hơi thở nặng nề, nàng chính là mơ hồ nhận thấy được phía sau bình phong giống như có hơi thở của người khác nữa.Cho nên ngay từ đầu nàng liền nghiêng thân mình, vừa chuẩn làm cho người phía sau bình phong không nhìn thấy diện mạo của nàng.

Cho đến sau này nàng trong lúc vô tình nhìn đến bóng đen phía sau bình phong, nàng mới xác định phía sau bình phong quả thật có người, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn, cùng Diệp Tùy Trang nói chuyện thái độ cũng đổi.

"Vậy... Chủ tử lần này không tính toán đi?" Thu Diệp nhìn ngó nàng, không xác định hỏi. Y theo sự hiểu biết của nàng đối chủ tử, chủ tử cũng không phải là  loại người bị người nắm mũi dẫn đi.

Thủy Y Họa cười nhạo một tiếng, "Đi chứ ngại gì? Lão nương chính muốn biết phía sau Diệp Tùy Trang đến cùng là người nào!"

"Tiểu Thất, lần này ngươi vẫn là ở lại trên thuyền, nhưng đừng tái phạm sai lầm lần trước."

Mộ Dung Thất gương mặt cức ngắc gật gật đầu.

Thủy Y Họa tiến vào phòng lớn của đối phương,lúc nhìn đến mấy người bên trong, sắc mặt đột biến.

Nàng mơ hồ dự đoán được có thể là Lê Tử Ngọc, ai đoán thế nhưng lại có cả Thái Tử Văn Nhân Lưu của Lam Đằng!

Lại nghe Văn Nhân Lưu có được bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, nàng lại đã từng tham dự yến hội của Lam Đằng  .Tuy rằng nàng cải trang thành nam tử, còn cố ý dùng bút chì tô lại lông mày, lấy vải bông quấn eo, nhưng là nếu như Văn Nhân Lưu cẩn thận quan sát, chỉ sợ rất nhanh có thể phát giác ra nàng.

Vừa nghĩ vậy, Thủy Y Họa trong lòng không khỏi căng thẳng, vội nhìn Diệp Tùy Trang ngồi ở bên trái liền ôm quyền, "Diệp huynh, đã lâu không gặp. Chẳng qua tiểu đệ lần này trên đường đã trì hoãn không ít thời gian, thật sự không phương diện cùng Diệp huynh nhiều tán gẫu, tiểu đệ đi trước, ngày khác sẽ tự đến quý phủ bồi tội."

Thủy Y Họa nói xong liền đi ra ngoài. Nếu chỉ riêng là Lê Tử Ngọc, nàng còn có thể chu toàn một phen, nhưng nếu hai con hồ ly ở cạnh nhau, nàng vẫn là trước tránh đi.

Đáng tiếc, có người hiển nhiên không cho nàng cơ hội này.

Phía sau bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng cười.

"Bạch công tử làm gì vội vã rời đi, chẳng lẽ Bạch công tử không muốn biết trên thuyền của ngươi thiếu cái gì sao?"

Thủy Y Họa đột nhiên quay đầu, ánh mắt thẳng tắp chống lại Văn Nhân Lưu. Trong mắt người kia lóe sáng cùng ý cười nhạt nhẽo làm nàng sinh ra ảo giác người này sớm đã biết thân phận nàng.

Mặc kệ Văn Nhân Lưu có nhận ra nàng hay không, nàng cũng phải tiếp tục giả vờ.

"Diệp huynh, không biết hai vị huynh đài này là?" Thủy Y Họa mang nghi hoặc nhìn về phía Diệp Tùy Trang.

Diệp Tùy Trang cười giới thiệu nói: "Bên người ta vị này là Lưu công tử, ngồi ở bên cạnh hắn là Lê công tử."

Thủy Y Họa nhìn mấy người cười nịnh nói, "Tiểu đệ có thể nhận thức mấy vị công tử, thật sự là tiểu đệ đã tu luyện phúc khí ba đời. Nhưng mà, Lưu công tử mới vừa nói không biết là ý gì?"

Lê Tử Ngọc nhiều xem Bạch Ly vài lần, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng chính là công tử cao nhã không tầm thường. Vì sao lại muốn giả bộ thành bộ dạng tiểu nhân nịnh nọt? Tuy rằng người trong giang hồ muốn cẩn thận một chút, nhưng là người này cũng quá mức dè dặt cẩn trọng thôi, không khỏi làm cho người ta cảm thấy quá không cốt khí.

Văn Nhân Lưu khóe môi nhếch lên một chút cười nhạt, "Ta chỉ là thay Bạch công tử ngươi lo lắng mà thôi, chẳng lẽ Bạch công tử thật sự không có phát hiện bản thân đã đánh mất gì đó quan trọng sao?"

Thủy Y Họa đã lười nghe hắn quanh co lòng vòng, cười lạnh một tiếng nói: "Lưu công tử có lời nói thẳng đi, tiểu đệ ta đến cùng là đã đánh mất cái gì vậy?" Mộ Dung Thất cùng Thu Diệp đã xác nhận quá, trên ba chiếc thuyền căn bản không có mất hàng hóa gì, người trên thuyền cũng không thiếu một ai.

Văn Nhân Lưu hơi giật mình, bất đắc dĩ cười, "Bạch Ly huynh giống như hiểu lầm cái gì, tại hạ chính là đơn thuần tưởng cùng Bạch huynh làm bằng hữu mà thôi. Lần trước xác thực là ta không đúng, phái người đi lên thuyền của ngươi tìm hiểu tình huống, nhưng là tại hạ không có ý khó xử, Bạch huynh kết quả có phải là gạo lương hay không, tại hạ cũng không có để ý."

Thủy Y Họa hơi hơi híp híp mắt, chờ câu kế tiếp của Văn Nhân Lưu.

"Lần trước Kim sư phụ trong lúc vô ý ở trên thuyền phát hiện một tiểu oa nhi có hành vi lén lút. Đoán hắn khả năng có toan tính khác, Kim sư phụ liền thuận tiện dẫn người đã trở lại."

Nói đến đây, cố ý nhìn lướt qua vẻ mặt trấn định của Thủy YHọa, khẽ cười nói: " Tiểu oa nhi khoảng ba tuổi, tự xưng Tiểu Tinh Tinh, ta coi tiểu gia hỏa này bộ dáng đáng yêu, lại nhỏ như vậy, khẳng định không phải có ý xấu gì.Cho nên liền nhận thức hắn làm con nuôi..."

Thủy Y Họa cả trái tim chợt căng thẳng, thùng thùng nhảy dựng, sau này nghe hắn nói nhận thức Tinh Tinh làm con nuôi, mới hơi thở ra lại lập tức sinh lòng cảnh giác.

Tinh Tinh lại trốn ở trên thuyền của nàng? Còn bị người của Văn Nhân Lưu  bắt đi rồi hả?! Nhưng Văn Nhân Lưu vì sao muốn nói cho nàng, chẳng lẽ Văn Nhân Lưu thật sự đã biết thân phận của nàng?

Mặc kệ Thủy Y Họa trong lòng sóng to gió lớn như thế nào, ở mặt ngoài như cũ bất động thanh sắc. Trước lộ ra dấu vết trước hết thua. Hiện tại có một chút là xác định, Tiểu Tinh Tinh từng dừng ở trên tay Văn Nhân Lưu!

Văn Nhân Lưu chống lại cặp mắt tối đen không gợn sóng của Thủy YHọa, trong lòng không khỏi có chút thất bại. Thật sự là một nữ nhân không đơn giản, vì sao hắn liền không thể sớm gặp được đâu?

"Bạch huynh có hứng thú đánh một ván cờ với ta hay không?" Văn Nhân Lưu đột nhiên hỏi.

Thủy Y Họa nhìn hắn thật lâu sau, khóe miệng hơi hơi cong lên, "Vui vô cùng." Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi đến cùng tính toán điều gì!

Bàn cờ được chế tạo từ ngọc linh lung tốt nhất được hạ nhân mang lên, Văn Nhân Lưu đem quân cờ màu đen để trước mặt nàng, "Bạch huynh, mời."

Thủy Y Họa mới sẽ không khách khí với hắn, nhặt lên một quân đen dẫn đầu vào ván cờ.

" Được, rõ ràng." Văn Nhân Lưu khen, một quân cờ trắng ngay sau đó hạ xuống.

Lê Tử Ngọc cùng Diệp Tùy Trang liếc nhau, yên tĩnh ở bên cạnh xem cờ.

Ngay từ đầu, hai người vẫn là bàng quan, cuối cùng nhưng lại thoáng như đặt mình trong trong đó, nhìn xem mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hai người này cờ phong thế nhưng như thế tương tự, thích nhất bức người đến góc chết, đợi đến hoàn hồn là lúc, quân cờ đã mất hồi thiên thuật, chỉ  còn đường chết. Chỗ khác nhau đó là Văn Nhân Lưu trọng ở từng bước đan xen, tiền hô hậu ứng, mà nước cờ của Bạch Ly nhìn như lộn xộn, thật sự trong có Càn Khôn, đợi đến lúc phát hiện không thích hợp, quân cờ đã rơi vào cạm bẫy.

Văn Nhân Lưu không khỏi cười khẽ, "Không nghĩ tới tài đánh cờ của Bạch huynh lại cao siêu như thế, ngay cả ta đều suýt chút chống đỡ không được."

Thủy Y Họa thản nhiên nói: "Chẳng qua là đặt loạn thôi, Lưu công tử khen trật rồi."

Cứ việc hai người vừa đánh cờ vừa nói chuyện, không để ý thời gian cũng qua nửa canh giờ. Kết quả ở ngoài dự đoán của mọi người nhưng cũng là trong dự đoán của hai người: Hai người hạ thành thế hoà.

Văn Nhân Lưu tâm tình là chưa bao giờ thoải mái như vậy, nhưng mà Thủy Y Họa lại không có tâm tình cùng hắn chu toàn, hiện tại trong đầu nàng toàn bộ là Tiểu Tinh Tinh.

Xú tiểu tử dám theo dõi nàng, nhất định là nàng ngày thường rất chiều hắn rồi! Nhưng là, nàng càng lo lắng chính là an nguy của Tiểu Tinh Tinh.

"Bạch huynh, bàn cờ linh lung này ngươi mang đi đi." Văn Nhân Lưu cười yếu ớt nói, nhìn nàng ánh mắt tình cảm không hề che giấu. 

Thủy Y Họa kinh ngạc nhíu nhíu lông mày, "Vô công không thụ lộc."

"Ha ha, đây là ta đáp ứng đưa cho Tinh nhi, ta cũng không thể làm người không có chữ tín, liền làm phiền Bạch huynh đem thứ này thay ta chuyển giao đi."

Thủy Y Họa hai mắt trợn tròn.

Quả nhiên! Văn Nhân Lưu đã nhìn ra nàng là cải trang, càng đã biết thân phận của nàng! Bằng không vì sao nhờ nàng thay chuyển giao?!

"Lưu công tử đã nhờ ta thay chuyển giao bàn cờ Linh Lung, như vậy ngươi cũng biết đứa nhỏ này hắn hiện ở nơi nào?"

Thủy Y Họa trong lòng đã đại khái đoán được. Tiêu Dao cung của Cơ Mộc Ly cũng không phải là bài trí, Tinh Tinh không thấy nữa, hắn sẽ có động tác, vừa rồi nàng nhất thời nóng vội, lại bị lời nói của Văn Nhân Lưu dẫn đường sai, cho nên không có nghĩ lại.

Văn Nhân Lưu cười mang theo chút đắc ý  , "Tinh nhi đã bị cha hắn sai người mang về  , vừa rồi ta như không nói lời này, Bạch huynh chỉ sợ sẽ không lưu lại, càng sẽ không cùng ta chơi cờ rồi."

Thủy Y Họa không vui nhìn chằm chằm người nam nhân trước mắt này, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, mặc kệ thế nào, Tinh Tinh ở trên tay hắn trong khoảng thời gian này không có chịu khổ, hắn cũng không có ý đồ lợi dụng một đứa nhỏ hai ba tuổi làm chuyện gì. Người này nếu không phải ở mặt đối lập, nhưng là một người đáng giá giao hữu.

"Đúng rồi, còn có gói đồ nhỏ của Tinh nhi, Bạch huynh cũng mang về đi." Văn Nhân Lưu cười yếu ớt nói. Gói đồ nhỏ hắn đã mở ra xem qua, những thứ bên trong thực làm cho hắn dở khóc dở cười. Nhiều độc dược rồi phấn độc lạ các loại, nhiều ngọc bội phỉ thúy bảo bối linh tinh hắn lấy từ trên người hắn như vậy, còn có hai khối vàng Tinh nhi tự mang theo, cùng với mấy cái bánh bị cắn vài miếng.

Hắn là hết sức thích tiểu gia hỏa giảo hoạt đáng yêu kia.

Thủy Y Họa hướng hắn gật gật đầu, chưa tính toán cùng hắn thâm giao. Nhưng là, Văn Nhân Lưu hiển nhiên không là nghĩ như vậy.

Lúc Thủy Y Họa cầm lại gói đồ nhỏ và bàn cờ linh lung chuẩn bị rời đi, Văn Nhân Lưu bỗng nhiên gọi lại nàng, tao nhã mà thong thả bước tới trước mặt nàng, cười nói: "Không biết Văn Nhân Lưu ta có tư cách trở thành bằng hữu của Thủy cô nương không?"

Lời này vừa nói ra, Lê Tử Ngọc vẫn bàng quan sắc mặt đột biến, lập tức gắt gao nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, Diệp Tùy Trang cũng thập phần kinh ngạc, Bạch Ly đúng là nữ nhân?

Thủy Y Họa ánh mắt trầm xuống, Văn Nhân Lưu ngươi kết quả đang tính toán gì?

"Lưu công tử nếu như không ghét bỏ, tại hạ liền nhận thức ngươi làm bằng hữu." Chính là, bằng hữu cũng có rất nhiều loại, ngươi lúc này là một loại không bắt mắt nhất. Y Họa cong miệng cười.

Nhìn theo Thủy Y Họa rời đi, Văn Nhân Lưu tao nhã hơi cong môi một cái, cười đến ý tứ hàm xúc không rõ.

"Tùy Trang." Hắn bỗng nhiên kêu, chậm rì rì phân phó, "Là thời điểm nên cấp Đông Diệu đưa chút lương thảo cứu mạng  , đến lúc đó đừng quên nhắn dùm ý tứ của bản cung."

"Thuộc hạ tuân mệnh."