Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 232: Chân trời góc bể




Bạch Lăng điện chủ tính tình kỳ quái thất thường, vô cùng hiếu thắng. Chẳng lẽ nhìn tiểu công chúa không vừa mắt, muốn hạ mã uy?

Tỉ thí luận bàn?

Giết người diệt khẩu??

Đám người hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó hô toáng lên: "Điện chủ xin hãy tâm tư!"

"Không được...!"

"Mau dừng tay...!"

Vũ thấy nàng vẫn không quan tâm tiếng ồn xung quanh, một mực thẳng tiến, lập tức lách người chắc trước mặt Dung Mị.

"Bạch Lăng, ngươi muốn làm gì?! Đây không phải lúc ngươi hồ nháo được đâ..."

Thình thịch! Không đợi hắn nói xong Bạch Lăng đã không hề báo trước quỳ gối xuống.

"??" Đột nhiên bị nàng quỳ trước mặt khiến Vũ có chút hoài nghi nhân sinh.

Tình huống thế nào?

"Ngươi..." có phải ăn nhầm cái gì rồi không?

Bạch Lăng trừng mắt Vũ: "Biến!"

Vũ tránh sang một bên vỗ vỗ ngực, còn tốt, vẫn bình thường. Nhưng không quỳ hắn vậy nàng quỳ ai?

Mị cô nương?

"....." Hiện trường yên tĩnh.

"Dung Mị, ngươi cắn nuốt Thiên Ma rồi?" Bạch Lăng xác định lần nữa.

"Phải." Dung Mị trả lời nhẹ nhàng, nhưng phân lượng trong đó, mỗi người đều tự biết.

Bạch Lăng vui mừng nói: "Được! Ta Bạch Lăng tại đây phát thề, đời này phụng Dung Mị làm chủ, quyết không hai lòng, nếu không tán tẫn tu vi, thiên lôi đánh chết."

"Cái gì?"

"Ta không nghe lầm chứ?"

"Bạch Lăng, ngươi điên rồi sao!" Nhị trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, với tính cách của Bạch Lăng, sao có thể cúi đầu trước người khác?

Bạch Lăng đen mặt: "Ai cho ngươi gọi thẳng tên của bổn điện, lui xuống!"

"Lời ta đã nói, các ngươi kinh ngạc cũng vô dụng!" Bạch Lăng hơi cúi người nói, "Bệ hạ, công chúa, Bạch Lăng trở về trước xử lý một ít chuyện trong điện sau đó sẽ qua gặp hai người."

Tử Huyền liếc mắt nhị trưởng lão, gật đầu: "Về đi, nếu ngươi đã phụng Mị Nhi làm chủ, vậy là lúc nên xử lý lại Bạch Điện rồi."

"Ta đã hiểu." Bạch Lăng dẫn theo nhị trưởng lão mặt mày xám tro rời đi.

"Đại trưởng lão, về việc nữ nhi của bản toạ trở về, nhất định phải thông cáo thiên hạ, không thể để nàng bị thiệt thòi." Tử Huyền phân phó nói.

"Ma Hoàng, không cần đâu." Dung Mị mở miệng ngăn cản.

Tử Huyền nhíu mày: "Mị Nhi, không lẽ ngươi muốn trở về bên kia? Nhưng tình huống hiện tại..." Khắp nơi đều đang truy bắt nàng!

Dung Mị cười khổ một tiếng, nhìn chính mình nói: "Bộ dáng này của ta về không được nữa rồi."

Nàng khác với ma tu. Nàng dung hợp với Thiên Ma, ngoại hình cũng có sự thay đổi, đặc biệt là ma văn trên trán không thể che dấu được, sợ là vừa nhìn đã biết thân phận của nàng.

Tử Huyền trong lòng trầm xuống, "Mị Nhi, cơ thể của ngươi...!?"

Mí mắt Dung Mị hơi giật vài cái: "Ta không sao. Lần này đa tạ Ma Hoàng giúp đỡ. Chỉ là mẫu thân vẫn chưa tỉnh lại, ta không thể gọi ngươi là cha. Lấy thái độ của nàng đối với ngươi, ta gọi như vậy chỉ khiến nàng càng thêm phản cảm mà thôi."

Tử Huyền vui mừng kích động, thì ra là vậy. Cho nên Mị Nhi cũng không có ghét hắn đúng không? Thật tốt quá!

Dung Mị nhìn về phía Đông phương hướng, dù thế nào nàng cũng sẽ không từ bỏ mục tiêu cường đại lên, chỉ là không biết lần này chia cách đến bao giờ mới gặp lại.

"Tiểu Cửu, chàng có nhớ ta không?"

"A, hỏi thừa rồi. Chàng nhất định là nhớ bổn cô nương muốn chết, ha ha~"

...----------------...

Loảng xoảng---

"Cái gì! Tìm không thấy?" Bạch y nữ tử giận dữ hét to.

Nha hoàn thị vệ bên dưới vội vã quỳ xuống: "Công chúa tha mạng, thật sự tìm không được tung tích của Dung Mị!"

Đế Liên Vận nghi hoặc, "Sao có thể, Tây Hoa và Nam Tuyết đã phong tỏa, một người mù như nàng có thể chạy đi đâu?"

Đồng Nhi cả gan nói: "Nửa năm rồi, có khi nàng đã chết?"

Chát!!

Đế Liên Vận cách không cho nàng một cái tát, "Ngu xuẩn, nàng ta dễ chết như vậy thì việc gì bổn công chúa phải hao tâm phí sức. Tiếp tục tìm, tìm không thấy các ngươi cũng không cần trở về gặp ta!"

"Vâng." Đồng Nhi ôm mặt hốt hoảng chạy ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh, hương khói lượn lờ.

Chỉ còn một mình Đế Liên Vận, nàng phất tay, một cái mai rùa xuất hiện trước mặt. Đây không phải là mai rùa bình thường, phía trên khắc hoa văn, chính giữa còn có một cây kim. Nếu Cổ Linh kiếm ở đây chắc chắn sẽ nhận ra.

Huyền Vũ mệnh bàn.

Thượng cổ thần khí, là đồ vật của huyền môn(*).

(*) Bói toán, đạo pháp...

Sở dĩ nàng có thể thao tác mọi việc trong lòng bàn tay, đó là vì nàng thật sự có thể tính trước được. Biết trước tương lai, tính được may rủi hung cát.

Đây chính là bí mật lớn nhất của Đế Liên Vận.

"Huyền Vũ kỳ môn thuật, khởi!" Đế Liên Vận đôi tay luật động. Huyền Vũ mệnh bàn phát sáng xoay chuyển, kim chỉ hướng rung lắc kịch liệt.

Lạch cạch!

Phốc!

"Rầm!" Đế Liên Vận khoé miệng chảy máu tươi, tức giận ném vỡ đồ.

"Thế mà vẫn không tìm ra!" Dung Mị, ngươi đúng là cái gai trong lòng bổn công chúa!

Rõ ràng nhiều năm trước nàng đã tính tới Minh Vương đời này bên cạnh sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào, chính là nửa đường không hiểu ra sao lại nhảy ra Dung Mị. Hiện giờ ngay cả Huyền Vũ mệnh bàn cũng tìm không thấy nàng, nữ nhân này quả nhiên là một cái biến số!

Một lúc sau, Đế Liên Vận khôi phục bình tĩnh lấy ra viên đá trong bí cảnh nửa năm trước, một lần nữa di chuyển thủ pháp.

Rắc---

Trên viên đá xuất hiện một vết nứt, bên trong có ánh sáng tràn ra, Đế Liên Vận đẩy nhanh kết ấn.

Vù!

"Ai!"

Oanh! Từ trong Huyền Vũ mệnh bàn phát ra một đaoh linh lực đem tia chớp đen tiếp cận đánh bay.

Tia chớp ngưng tụ lại thành một cái bóng dáng.

Huyết Âm.

"Chậc chậc, Huyền Vũ mệnh bàn, Huyền Vũ kỳ môn thuật, Liên Vận công chúa không hổ danh là thiên tuyển chi nữ a. Có hai thứ này, khác nào nắm thiên cơ trong lòng bàn tay."

"Ngươi đến đây làm gì, đồ của ta không phải muốn đoạt là đoạt." Đế Liên Vận thu hồi viên đá và mệnh bàn, đối mặt với Huyết Âm.

"Xem ra ngươi đã biết công dụng của viên đá này, đáng tiếc. Chẳng qua vô tình biết được bí mật của công chúa cũng coi như không uổng công bổn toạ đi một chuyến, khà khà."

Bóng dáng mờ ảo như khói, hiển nhiên không phải thực thể của Huyết Âm, Đế Liên Vận cũng lười động thủ.

"Công chúa nếu đã có thực lực cỡ này, hà tất phải che dấu, làm bộ làm tịch ở bí cảnh?"

Đế Liên Vận ánh mắt lạnh lùng: "Bổn công chúa tự nhiên lợi hại, không giống như ngươi, một người mù cũng không giải quyết được!"

"Ha ha ha---" Bị lợi dụng, thế nhưng Huyết Âm lại cười to, "Đế Liên Vận à Đế Liên Vận, ngươi việc gì phải giả tạo thế cho hao tâm tổn sức, vị Minh Vương kia mãn nhãn đều là Dung Mị, nhìn cũng đâu thèm liếc mắt ngươi một cái?"

"Câm miệng!" Đế Liên Vận vơ tay lấy chén trà ném qua, nhưng Huyết Âm đã sớm biến mất, chén trà bay thẳng vào tường vỡ chia năm xẻ bảy.

...----------------...

Đỉnh Thiên Lôi Vực.

Đùng đoàng---

Nơi này quanh năm nườm nượp thiên lôi, nhưng hôm nay rất bất thường, chỉ tập trung đánh vào một chỗ trên đỉnh núi.

Dạ Mặc Thần ngồi xếp bằng, thiên lôi đánh trên người cũng như không có cảm giác, không hề nhíu mày lấy một cái.

Ầm ầm--- Thiên lôi dường như cảm nhận được có người khiêu khích, thế nhưng lẹt xẹt hợp lại thành một đạo sét lớn thẳng tắp bổ xuống!

"Mặc Thần!" Hoàng y nam tử lăng không bay đến, vung tay hoá giải đạo thiên lôi.

"Tổ phụ?"

"Nửa năm rồi ngươi vẫn không đi ra nên lão tử liền vào xem. Nếu không ngươi còn mạng ngồi đây nói chuyện?" Lão thái thượng hoàng quát.

"Tổ phụ yên tâm, ta chết không được."

"Ngươi...! Tức chết ta!" Hoàng y nam tử khuôn mặt tuấn tú nhưng lúc này lại cằn nhằn như một lão đầu, "Cho dù là vì cháu dâu tương lai ngươi cũng không thể liều mạng như vậy a!"

Dạ Mặc Thần ngẩng đầu, "Ta không liều mạng, tổ phụ có thể nói cho ta nàng ở đâu sao?"

Dạ Vô Cực nghẹn lời ba giây, "Cái này..."

Dạ Mặc Thần lộ vẻ thất vọng, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.

Dạ Vô Cực lắc thở dài, tiểu tử ngốc, hắn hẳn là còn chưa biết nha đầu kia là ma tộc đi. Hơn nữa vài ngày trước khí tức của Thiên Ma đột nhiên biến mất, e là không thoát khỏi quan hệ với nàng. Nha đầu đó tuyệt không phải vật trong ao(*)!

(*) Không phải người tầm thường, cá chép trong ao rồi sẽ có ngày hoá rồng.

Lão thái thượng hoàng lắc đầu rời đi.

Chờ Dạ Vô Cực đi rồi, Dạ Mặc Thần mở mắt. Hắn nhìn về phương xa vô định:

"Mị Nhi, nàng có nhớ ta không?"

"A, hỏi thừa rồi, nàng đã nhẫn tâm bỏ đi, sao có thể sẽ nhớ ta được?"

"Tiểu nha đầu vô lương tâm, không chừng đã sớm quên bổn vương đến không còn một mảnh rồi."

Nói đến đây, Dạ Mặc Thần nghiến răng nghiến lợi.

Yêu cũng yêu, ngủ cũng ngủ, muốn phủi tay bỏ chạy? Thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy!

Chân trời góc bể, hắn nhất định phải tìm được nàng!