Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 12: Trần truồng mà chạy




Edit: Zi Quân Mộ Khuynh vừa mới ổn định thân thể thì nhìn thấy tia chớp trên trời đột nhiên chia làm hai đạo, nàng còn có thể nói được gì nữa không đây? Một tia đã đánh lên người Hỏa Liêm, nàng đứng một bên, khóe miệng co giật, vừa định hỏi Hỏa Liêm có làm sao không thì đã thấy tia chớp còn lại nhắm thẳng hướng nàng tới mà đánh, không một chút lưu tình.

Nàng lo lắng nhìn Hỏa Liêm, cho rằng tia chớp này cũng sẽ bổ nó, nhưng không ngờ, tia chớp này lại hạ xuống đỉnh đầu nàng, một trận tê dại từ đầu xuống chân tràn ra, huyệt thá dương của Quân Mộ Khuynh giật giật mấy cái, hai tay nắm chặt thành quả đấm.

“Chủ nhân…” Hỏa Liêm đang lẳng lặng đợi sét đánh, chờ thật lâu nhưng trên người vẫn không thấy một chút đau đớn nào, nó ngẩng đầu lên trời nhìn, thì thấy mây đen đã muốn tản đi, vậy tia chớp cuối cùng đã đánh trúng ai? Nó hiếu kỳ nhìn xung quanh thì thấy Quân Mộ Khuynh đang nhắm mắt lại, cố nén lửa giận.

“Mẹ kiếp! Tại sao lần nào cũng có phần của ta, cũng không phải là ta lên cấp, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta.” Mỗi lần nàng đều mạc danh kỳ diệu bị đánh, hận nhất chính là, người trốn tránh tia chớp không phải là nàng, nàng cũng không có đứng gần cái tên kia, tại sao lại bổ trúng nàng.

Mây đen ầm ầm hai tiếng rồi tản đi, ánh mặt trời chiếu xuống, trên bầu trời lúc này không có nổi một đám mây.

“Khục khục…” Hỏa Liêm nín cười, trong lòng tự nhủ, chủ nhân cũng bị sét đánh, có điều đúng là kỳ quái, mỗi lần chỉ cần có người lên cấp, chủ nhân không phải bảo vệ người kia thì cũng vô duyên vô cớ bị đánh, nó là ma thú của chủ nhân thì không nói, mấy người kia lại chẳng liên quan xíu nào tới nàng, thế mà nàng vẫn bị liên lụy.

Quân Mộ Khuynh dùng tay áo xoa xoa vết đen trên mặt, nàng lại bị đánh bậy rồi, quá đáng ghét, điên mất thôi, lần nào cũng có phần của nàng là thế nào chứ.

“Chủ nhân…” Hỏa Liêm tao nhã đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, chỉ chỉ vào ma thú đang nằm trên mặt đất kia, này chính là một ma thú không có năng lực lên cấp, hậu quả chỉ có một, chết.

“Đem ma hạch lấy xuống, cho Chi Chi.” Quân Mộ Khuynh nhìn bản thân mình, khóe miệng co giật, nàng chỉ có một bộ trang phục màu đen này, hiện tại đã bị sét đánh nát rồi.

“Vâng.” Lúc này Hỏa Liêm mới đi tới chỗ thổ báo kia, nhìn nó một chút, quá vô dụng, tia chớp kia nó đã hứng hết một nửa mà tên này vẫn chết, chạy nhanh như vậy làm gì chứ, không biết thiên địa quy luật là ai sao, còn dám chạy.

Ma hạch màu nâu nằm trong móng vuốt của Hỏa Liêm, nó nhẹ nhàng đi tới trước mặt Chi Chi, đưa ma hạch tới trước mặt Chi Chi, lúc đầu Chi Chi còn có chút không tình nguyện, nhưng suy nghĩ một chút, đã lâu rồi nó chưa được ăn ma hạch, cho nên nó mới miễn cưỡng tiếp nhận ma hạch, nhét vào mồm, tùy ý nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng.

“Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ.” Thanh âm Hỏa Liêm vang lên, nó và chủ nhân đều bị sét đánh, tại sao người này một chút chuyện cũng không có, lại còn thản nhiên như vậy, quá bất công.

Chi Chi kiêu ngạo liếc Hỏa Liêm một cái, chậm rãi xoay người, để lại một cái lưng cho Hỏa Liêm.

“Ngươi…” Hỏa Liêm cực kỳ nổi điên, vết thương trên người nó còn chưa có xử lý đâu, đã đi lo đồ ăn cho người này rồi, thế mà một tiếng cảm ơn cũng không có.

“Đi thôi, ngươi nói không lại Chi Chi.” Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ nói, bởi vì ngươi căn bản không biết Chi Chi đang nói cái gì, thế nhưng Chi Chi lại có thể biết được người khác đang nói gì, đây chính là vấn đề mấu chốt, nếu như ngươi lợi hại thì thử nói sao mà Chi Chi nghe không hiểu được đấy, lúc đó, ngươi thắng.

Chi Chi đắc ý cọ cọ vào má Quân Mộ Khuynh, giống như đang nói, đúng thế, ngươi căn bản không biết ta đang nói cái gì nha.

“Chủ nhân, ngươi không thể như vậy.” Tại sao người bị bắt nạt trước sau đều là nó vậy?

“Ngươi không đi thì cứ ở lại đây, ta nghĩ thổ báo sẽ rất cảm kích ngươi vì nó mà bảo vệ thi thể.” Thần thú ở đây, những ma thú khác làm gì dám ra ngoài để nhìn xem thổ báo có thăng cấp thành công hay không, động tĩnh vừa nãy nhất định đã kinh động không ít ma thú.

Hỏa Liêm bĩu môi, xem thường liếc mắt nhìn thổ báo một cái, nó mới không ở lại bảo vệ thi thể cho tên yếu đuối này.

Một người hai thú đi ở trên bình nguyên, mặc kệ bao nhiêu ma thú cũng không dám dòm ngó, có thần thú mà cũng dám động, là điếc không sợ súng, không biết sống chết.

Hỏa Liêm đứng ở trên bả vai Quân Mộ Khuynh, lúc này, nhìn nó chỉ là một con mèo con mỏng manh yếu đuối, chỉ có ma thú mới biết, con mèo này tỏa ra uy áp của thần thú cấp bậc, rất nhiều ma thú vô cùng hiếu kỳ, không biết là người nào lại có thể có thần thú hộ tống, dù là triệu hoán sư cũng khó mà có thể thuần phục được ma thú như vậy.

“Chủ nhân, mấy người kia không phải đã nói là đi khoảng hai ngày là sẽ tới Lính đánh thuê công hội sao? Tại sao chúng ta đi đã hay ngày rồi mà chẳng thấy cái gì ở đâu vậy?” Hỏa Liêm đứng thẳng người, nhìn về phía trước, chẳng thấy một bóng người nào cả, làm gì có công hội nào ở đây chứ.

“Đi thêm chút nữa xem sao.” Nàng nhất định sẽ không thừa nhận với nó, rằng bọn họ hình như bị lạc đường rồi.

“Vâng.” Hỏa Liêm duỗi người, nhìn xung quanh một lượt nữa, vẫn không thấy gì cả.

Chi Chi ăn uống no đủ rồi lại nằm ngủ khò khò trên vai Quân Mộ Khuynh, Hỏa Liêm nói đây là dấu hiệu sắp tấn chức, ấu thú khi sắp tấn chức thì rất ham ngủ, để tích lũy sức mạnh đối kháng với thiên phạt đầu tiên trong đời, Quân Mộ Khuynh cũng tùy nó muốn làm gì làm.

“Ngươi là người ở đâu tới đây?” Một thanh âm ngông cuồng vang lên, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh không khỏi tự hỏi, không biết có phải tất cả lính đánh thuê đều cao ngạo như vậy hay không, hay là người ở thế giới này, lúc nào cũng tự cho mình là kẻ hơn người?

Quân Mộ Khuynh nhìn người trước mặt, nhíu mày: “Ngươi là ai?” thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên, nàng không nghĩ tới người lần đầu tiên đụng phải khi vào đây lại là một tên tự cao tự đại.

“Ta là ai không liên quan tới ngươi, nhưng ngươi phải cho ta biết, ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở khu vực công hội lính đánh thuê?” Người kia vỗ vào huy chương trên bả vai, trên huy chương có một con rồng đang bay lượn.

“Long Vũ dong binh đoàn?”

“Ồ, xem ra ngươi cũng có chút kiến thức, thế nào, ngươi có muốn cùng ta gia nhập vào Long Vũ dong bình đoàn không? Nếu ngươi gia nhập, nhất định sẽ có rất nhiều chỗ tốt.” Người kia hèn mọn cười nói, chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, mỹ nhân đẹp thế này nếu dâng lên cho thiếu gia, nhất định sẽ được thưởng lớn.

Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, quả nhiên chủ sao tớ vậy, chủ nhân và nô tài đúng là cùng một cấp bậc mà, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta thấy tởm rồi.

“Không có hứng thú.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói xong, vừa định rời đi thì đột nhiên thanh âm của Ngân Tử vang lên sau lưmg.

“Cẩu nô tài, lẽ nào ngươi không thấy ta về rồi sao? Còn không mau qua đây đỡ ta.” Ngân Tử rên rỉ nói, xui thật mà, cái gì mà vào rừng chơi vui, vui cái rắm, toàn là đụng phải ma thú, vất vả lắm mới gặp được mỹ nhân, thế mà lại bị người ta lừa.

“Công tử!” Người nọ cũng không quản Quân Mộ Khuynh nữa, lập tức chạy tới bên Ngân Tử lấy lòng, công tử trở về là tốt rồi, tốt rồi.

“Cút! Cái gì mà trong rừng rậm có đồ chơi chứ, bên trong toàn là ma thú, thiếu chút nữa là hù chết bổn công tử rồi, lần nay trở về, ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi một trận, hại ta thê thảm như vậy, ngươi nhìn xem, lúc đi hai ba chục người, lúc về chỉ còn có hai ba người, ta biết ăn nói với cha như thế nào đây?” Chẳng gặp được bảo vật gì, còn tổn thất bao nhiêu người như vậy, cha hắn không đánh chết hắn mới là lạ.

“Chuyện này… công tử…” Người nọ cúi đầu, hắn cũng chỉ nhận lệnh của đoàn trưởng, dụ công tử đi ra ngoài rèn luyện một chút, luyện cho cái gan nó to hơn tí, bởi vì mỗi lần công tử nhìn thấy ma thú đều sợ gần chết, đoàn trưởng không dám để hắn đi đâu nhiều, nhưng sau này, hắn sẽ là đoàn trưởng của Long Vũ dong binh đoàn, không thể cứ để thế mãi được.

“Cái gì mà cái gì, nói, đây rốt cuộc là chủ ý của ai, bổn công ta nhất định…”

“Là của đoàn trưởng…” Người nọ lập tức nói ngay, hắn cũng không muốn bị đánh oan đâu.

Ngân Tử lập tức ngậm miệng lại, khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhó, trong mồm không ngừng lảm nhảm.

“Phốc!” Hỏa Liêm cũng không nhịn được nữa, nó cười khúc khích, người này cũng thiệt là, gặp nó ba lần, lần nào cũng khóc lóc gọi cha, sao hắn không gọi nương nhỉ? Chẳng lẽ nương hắn không đối xử tốt với hắn sao?

Quân Mộ Khuynh trừng Hỏa Liêm, vốn bọn họ có thể im lặng rời đi, giờ thì tốt rồi, có muốn đi cũng khó, còn gặp lại cái tên thiếu gia của Long Vũ dong binh đoàn nữa.

“Người nàm dám cười ta?” Ngân Tử lập tức dừng khóc, con mắt liếc ngang liếc dọc liền thấy một bóng lưng quen thuộc, chỉ có điều hình như không được giống lắm, hắn chậm rãi tiến lên phía trước, lúc nhìn thấy được dung mạo của Quân Mộ Khuynh thì lập tức vui vẻ.

“Cô nương! Xem ra chúng ta quả là có duyên phận, cứ gặp nhau mãi, ha ha… Không nghĩ ngươi còn nhanh chân hơn ta, ta vốn đang chuẩn bị mở tiệc rượu chờ ngươi, hay là bây giờ chúng ta đi tửu lâu ăn một bữa, ta đảm bảo sẽ cho ngươi ăn uống no say.” Sau đó thì…

“Tốt!” Quân Mộ Khuynh cười nói, trong thiên hạ có bữa trưa miễn phí, không ăn thì có lỗi quá, nếu hắn đã nhiệt tình như vậy thì cũng đừng trách nàng không khách khí.

Hỏa Liêm rụt cổ một cái, không dám hó hé nhìn nam tử đối diện, trong lòng không khỏi vì hắn mà thương cảm: “Ngươi không biết chủ nhân nhà ta lợi hại như thế nào sao? Chờ đến khi ngươi thiếu một cái gì đó, thì sẽ biết hậu quả, đến lúc đó, ngươi nhất định sẽ rất hối hận khi gặp phải nàng, sẽ không còn hưng phấn như giờ đâu.”

“Thật sao? Xin mời, cô nương, lối này.” Mắt Ngân Tử sáng lên, có mỹ nhân bên cạnh quả thật là tốt.

Nam tử kia đang lo sợ, chuẩn bị chịu đòn thì thấy thiếu gia đối xử với cô nương kia nhiệt tình như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một cái, may quá, có cô nương này ở đây, nếu không hắn nhất định sẽ chết rất thảm.

“Thiếu gia, vậy ta đi trước chuẩn bị tiệc rượu.” Nam tử chân chó chạy tới bên cạnh Ngân Tử lấy lòng, hắn còn đang định trói cô nương này đem về cho thiếu gia, không ngờ bọn họ đã quen biết từ trước, đỡ tốn chuyện, mỹ nhân a, đúng thật là một mỹ nhân.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người trước mặt, đi nhanh lên đi, có người dẫn đường miễn phí, còn có bữa cơm miễn phí nữa, quá tốt.

“Mau đi đi!” Ngân Tử lớn giọng quát người kia một tiếng, có chút không kiên nhẫn, dám quấy rầy hắn nói chuyện với mỹ nhân.

“Cô nương, không biết ngươi có nguyện ý gia nhập vào Long Vũ dong binh đoàn chúng ta không?” Ngân Tử cười ha ha nói.

Khí tức lạnh như băng chậm rãi tản ra, Quân Mộ Khuynh không trả lời, nàng sợ nếu nàng mở miệng thì sẽ nôn ra mất, cái tên Ngân Tử này, nhìn tởm vô cùng, đã xấu thì thôi, còn béo tròn ục nịch, nếu mà xuất hiện vào nửa đêm, không khéo sẽ bị tưởng là ma quỷ mất.

“Cô nương…” Ngân Tử thấy Quân Mộ Khuynh không nói gì, tiếp tục nói.

“Câm miệng.”

“Được được được, cô nương nhất định là đói lắm rồi.” Ngân Tử cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, trong đầu thoáng qua một cảnh dâm tà.

Hỏa Liêm rùng mình xích lại gần Quân Mộ Khuynh, người này mồm thiệt là thối, giờ ngươi cứ cười đi, đến lát nữa thì sẽ biết chủ nhân nhà nó là người như thế nào. Cho ngươi bài học, trước khi mở miệng bắt chuyện thì cũng nên tìm hiểu một chút người ta là ai.

Dọc đường đi, người của Long Vũ dong binh đoàn đều vô cùng cung kính với Quân Mộ Khuynh, bởi vì thiếu gia bọn họ cũng cung kính, đối xử với người ta như là thần tiên vậy, chủ nhân như vậy, nô tài bọn họ dám làm trái, chính là không muốn sống nữa rồi.

Trong tửu lâu, Ngân Tử và Quân Mộ Khuynh vừa đi vào ánh mắt mọi người đều nhìn sang, nhưng khi bọn họ thấy Ngân Tử đi cùng một cô nương nào đó, không khỏi lắc đầu tiếc nuối, không biết là cô nương nhà ai lại rơi vào tay Ngân Tử rồi, Ngân Tử không ngừng xun xoe với Quân Mộ Khuynh, chính là muốn để Quân Mộ Khuynh chú ý đến hắn, nhưng Quân Mộ Khuynh trước sau đều lạnh như băng, mặc kệ hắn nói gì, nàng đều không thèm để ý tới.

“Cô nương, phòng chúng ta ở trên lầu…”

“Ta thích ngồi ở dưới đây hơn.” Như vậy sẽ có nhiều người xem kịch hơn chứ.

“Ở đây?” Ngân Tử hoài nghi quét mắt một lượt, rồi mới chậm rãi gật đầu.

“Đúng vậy.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu.

“Được, các ngươi nghe thấy chưa, cô nương nói là muốn ăn ở chỗ này, các ngươi còn không mau đi chuẩn bị.” Ngân Tử cứ như chủ nhân ở đây, chỉ vào người trong tửu lâu nói.

“Dạ dạ dạ.” Người phía sau lập tức vâng dạ, quét tước dọn ra một chỗ, rượu thịt cũng được mang lên một bàn phong phú.

Chi Chi nghe mùi đồ ăn lập tức nhảy lên, bay nhào lên bàn, ra sức gặm đồ ăn trên bàn, sắc mặt Ngân Tử lập tức đen thui, bọn họ vẫn chưa có ăn, thế mà bọn súc sinh này dám leo lên bàn, ăn hết đồ ăn, muốn chết.

“Người đâu, mau đem nó xuống cho ta.” Ngân Tử dữ tợn nhìn Chi Chi trên bàn.

“Dạ.” Thủ hạ của Ngân Tử cũng phẫn nộ, bọn họ chuẩn bị cho chủ tử đồ ăn, cũng chưa được ăn, ma thú này lại dám ăn trước, lá gan cũng thật lớn.

Ba người vừa định xông lên, còn chưa đi được một bước thì một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Nó là sủng vật của ta, Hỏa Liêm, ngươi cũng đi ăn đi.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ lên bàn, một thân ảnh màu vàng xẹt qua, Hỏa Liêm lập tức đã có mặt ở trên bàn, ôm một cái đùi gà to tướng, thỏa mãn gặm.

“Ngươi!” Ngân Tử nhìn Quân Mộ Khuynh, cũng bắt đầu không kiên nhẫn nữa, suốt đoạn đường hắn không ngừng khoe khoang, nàng lại không thèm chú ý lấy một chút, hiện tại hắn còn chưa được ăn thì mấy con súc sinh này lại được ăn trước, quá đáng ghét.

“Có vấn đề gì sao? Không phải bàn tiệc này là ngươi mời ta sao? Ta thích xử lý thế nào là quyền của ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng ngẩng đầu, liếc Ngân Tử một cái, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.

“Ta…” Nhưng mời đó là cho nàng với hắn cùng ăn, không phải để cho bọn súc sinh này ăn.

“Nếu không có gì để nói thì câm miệng đi.” Quân Mộ Khuynh có chút không thể nhịn được nữa, nhưng nhìn bọn chúng ăn ngon như vậy, nàng không nỡ đi.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn sang, hiếu kỳ, vị cô nương này cũng thật là lợi hại, có thể làm cho Ngân Tử ngoan ngoãn nghe lời, nàng quả là một đại mỹ nhân, có điều nàng lại rơi vào tay Ngân Tử, Ngân Tử của Long Vũ dong binh đoàn, tiếng xấu lan xa, ai mà không biết.

“Được được được! Người đâu, cô nương không đói, vậy mang nàng về Long Vũ dong binh đoàn.” Ngân Tử cũng không còn kiên nhẫn nữa, hắn có ý tốt đãi nàng một bữa, thế mà lại để cho súc sinh ăn mất.

“Dạ.” Mấy người ở phía sau Ngân Tử thấy hắn cũng không còn khách khí nữa, bọn họ chậm rãi đi tới, cho đến khi đi đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, con ngươi đỏ đậm của nàng cũng chẳng thèm nhìn lấy họ một cái, chỉ yên lặng nhìn hai con ma thú đang thỏa mãn ăn uống.

“Thiếu gia, nàng sợ ngây cả người rồi.” Một người trong đó đắc ý nói, mấy người trước ít nhất còn biết kêu gào, người này vậy mà lại không kêu, không phải là sợ chết điếng thì là thế nào.

Ngân Tử cũng đắc ý cười: “Sợ ngây người càng tốt, mang về cho ta, đỡ mất công tốn khí lực.” thế càng tốt, thì ra lúc trước nàng chỉ giả bộ trấn định mà thôi, sớm biết vậy hắn đã không cần lãng phí một bàn rượu và thức ăn.

“Dạ.” Ba cánh tay lập tức chộp lên người Quân Mộ Khuynh.

Người bên trong tửu lâu nhao nhao lắc đầu, còn tưởng là một cô nương can đảm, không ngờ cứ thế mà bị dọa cho ngốc đi, so với mấy thiếu nữ trước bị Ngân Tử bắt đi còn muốn yếu đuối hơn.

Lính đánh thuê công hội mỗi nhà đều mặc kệ chuyện của nhà khác, hơn nữa, Quân Mộ Khuynh là tự nguyện đi với Ngân Tử, dù cho người khác muốn quản cũng không quản được, chuyện này nếu như bẩm báo với phó hội trưởng, có khi mình lại bị thiệt, mà Long Vũ dong binh đoàn lại chẳng có một chút chuyện.

Tay của ba người chậm rãi đưa về hướng Quân Mộ Khuynh, ngay khi vừa mới chạm vào vạt áo của Quân Mộ Khuynh, một tia sáng màu vàng thoáng qua, ba người kia chỉ cảm thấy trên tay nóng bừng đau rát, ba vết rách máu me lập tức xuất hiện trên tay bọn họ, trên vết thương còn mang theo đầy mỡ đồ ăn.

“A!” ba người ôm lấy cánh tay kêu to, một cào của Hỏa Liêm cũng không đơn giản, nó còn cho thêm vào đó một chút hỏa nguyên tố, còn không được sao, nó dù gì cũng là ma thú hỏa nguyên tố, không tận dụng phát huy vốn sẵn có, nhất định sẽ làm thất vọng thuộc tính của mình mất.

“Chuyện gì xảy ra.!” Ngân Tử lập tức chạy đến chỗ ba người kia, chỉ nhìn thấy trên tay họ đều bị thương, con mắt tam giác của hắn ánh lên lửa giận: “Đồ vô dụng, chỉ là một sủng vật thú nhỏ nhoi mà các ngươi cũng không làm gì được, ta nuôi các ngươi có lợi gì chứ.” Nói xong, hắn liền giơ tay định chụp Hỏa Liêm, trong không trung đột nhiên có ba đạo tàn ảnh thoáng qua, sau đó liền nghe thấy tiếng Ngân Tử khóc lóc thảm thương.

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn một màn này, cô nương không phải là sợ mất hồn mà là căn bản không có gì phải sợ, sủng vật thú của nàng lợi hại như vậy, nàng nhất định còn lợi hại hơn, như thế thì sao phải khẩn trương khi đối mặt với Ngân Tử chứ, người phải lo sợ là hắn mới đúng.

Chi Chi thỏa mãn ợ một tiếng no nê, nhìn một lượt thức ăn còn sót lại trên bàn, rồi ưu nhã cầm khăn trải bàn lên lau miệng, một thân ảnh màu tím thoáng qua, nó lập tức yên vị trên vai Quân Mộ Khuynh, uốn éo vài cái, tìm tư thế thoải mái nhất rồi lại tiếp tục lăn ra ngủ, một chút cũng không thèm để ý những chuyện đang xảy ra.

“Sủng vật thú của ta đã được ăn no, ta cũng xin cáo từ.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, khóe miệng khẽ cong cong.

“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Ngân Tử che vết thương nóng bừng trên tay, gương mặt vặn vẹo quát lên, khuôn mặt vốn dĩ đã xấu, nay còn xấu thêm, không ít trẻ con bị dọa khóc tại chỗ.

Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng xoay người: “Cơm là ngươi tự mời, không liên quan tới ta.” Nàng như không nhìn thấy Ngân Tử đang tức giận, bộ dáng vô cùng thoải mái, vô tư.

“Ngươi… Người đâu, mau trói nàng lại cho ta.” Ngân Tử rống lên, ăn thức ăn của hắn mà còn muốn đi, không dễ như vậy đâu, hắn nhất định phải cho nàng biết, ăn đồ miễn phí thì phải trả giá gì, thiên hạ chưa bao giờ có ai dám ăn không đồ của hắn.

Người bên trong tửu lâu vẫn yên lặng đứng tại chỗ, cứ như là không có việc gì xảy ra, Ngân Tử tự tung tự tác, bọn họ chỉ là lính đánh thuê thường thôi, không dám nhúng vào, cũng không ai dám can ngăn, lính đánh thuê chưa bao giờ làm việc gì mà không có thù lao, không có ai thích xen vào bảo vệ lẽ phải.

Không phải ai cũng giống như Doãn Thí Sát, nhìn thấy chuyện bất bình thì sẽ ra tay, bọn họ mới không dám rước họa vào thân như vậy.

“Dạ, thiếu gia.” Mấy người còn đang rên rỉ cố nén đau đớn, bước tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, bọn họ lập tức cảm giác có một cỗ sóng ập tới, vô số hỏa nguyên tố đang hướng lên người bọn họ mà đánh.

“Là đấu kỹ sư, thiếu gia, là đấu kỹ sư!” nhìn thấy ánh lửa, những người đó lập tức chạy trốn, ngọn lửa chạm vào quần áo, y phục liền bị thiêu rụi hết một mảnh, chạm vào tóc, trên đầu liền trọc một mảnh.

Ba người nhanh chóng chạy ra phía sau lưng Ngân Tử, Ngân Tử vẻ mặt còn đang mờ mịt, vừa mới hoàn hồn xong thì một ngọn lửa xẹt qua trên người hắn, sau đó hắn liền cảm giác mát mát, hắn vội vàng nhìn lại, rùng mình, một ngọn lửa kia, thế mà hắn đã trần truồng rồi.

“A!” Ngân Tử rống to một tiếng, vội vàng chạy lên lầu.

Trần truồng mà chạy? Trần truồng? Chạy?

Trong tửu lâu im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở, trong lòng mọi người vừa sảng khoái vừa cảm thấy lo sợ cho Quân Mộ Khuynh, cô nương này cũng quá lớn mật đi, ngay cả người của Long Vũ dong binh đoàn mà nàng cũng dám đắc tội, nàng không sợ mang đến họa sát thân sao?

“Đệt! Cô nương kia cũng quá mạnh mẽ đi, trực tiếp làm cho Ngân Tử trần truồng mà chạy trốn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lão tử thấy đã như thế.” Rốt cuộc một lính đánh thuê không nhịn được cũng rống lên, như thế cũng không đủ để diễn tả sự kích động của hắn lúc này.

“Mẹ nó chứ, này cũng là lần đầu tiên của lão tử, Long Vũ dong binh đoàn bọn họ cũng có được ngày hôm nay, nếu chuyện hôm nay truyền đi, lão già Ngân Thước kia chắc chẳng biết giấu cái mặt vào đâu.” Một người khác cũng lớn tiếng hùa theo, cười ha ha, dường như đã hình dung ra mặt của cha Ngân Tử như thế nào.

“Ngươi liệu hồn người ta về mách cha, nói các ngươi bắt nạt hắn.” một thanh âm trêu chọc khác cũng vang lên, cũng không biết cô nương vừa rồi là ai, lá gan to như vậy, người của Long Vũ dong binh đoàn cũng không thèm để vào mắt, chẳng lẽ là tiểu thư của thập đại dong binh đoàn? Nhưng mà bọn họ chưa nghe nói nhà nào có nữ nhi như thế a, nữ nhi của toàn bộ thập đại dong binh đoàn, bọn họ đều đã được gặp mặt cả rồi.

Quân Mộ Khuynh đi xa rồi vẫn còn có thể nghe được thanh âm trêu chọc cười đùa của bọn họ, hiện tại thì khoái trá, vừa rồi không phải bọn họ còn ra vẻ ta đây không thấy gì cả sao?

“Chủ nhân, ta đã ăn no rồi, giờ chúng ta đi đâu?” Hỏa Liêm thỏa mãn nói, chủ nhân vậy mà hạ thủ lưu tình, nó còn tưởng chủ nhân sẽ ra tay nặng hơn một chút, giống như hôm đó.

“Thanh Hỏa dong binh đoàn.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, đây là lý do mà nàng đến đây.

“À, vậy ta đi ngủ trước.” Không có ma thú thì sẽ không có chuyện gì, chỉ là nhân loại mà thôi, chủ nhân còn không thèm để bọn họ vào mắt đâu, rốt cuộc nó có thể nghỉ ngơi một chút rồi, cảm giác thật sảng khoái a.

“Ừ.” Quân Mộ Khuynh lạnh giọng đáp, nàng cũng không trông chờ Hỏa Liêm có thể giúp được cái gì nhiều.