Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 5: Dọa chạy trối chết




Edit: Zi

“Quân Tâm!”

Một thân ảnh khác lập tức phóng nhanh tới, đây là sự khác nhau giữa đấu kỹ sư và triệu hoán sư, đấu kỹ sư dù gì cũng chỉ có thể dựa vào đấu kỹ, nhưng triệu hoán sư thì không. Con đường triệu hoán sư, so với đấu kỹ sư có lẽ còn gian khổ hơn, bọn họ không chỉ không ngừng đề cao thực lực cho ma thú của mình, mà bản thân họ cũng phải không ngừng cố gắng, lúc ma thú đánh nhau bọn họ cũng không thể ngồi không.

Tốc độ rõ ràng là rất nhanh, nhanh đến nỗi chỉ thấy mỗi tàn ảnh bay qua, nhưng Quân Tâm vẫn có thể đỡ được chiêu này. Hắn không có ma thú, nhưng một năm nay, thực lực của bản thân hắn không ngừng tăng lên, đây cũng chính là nguyên nhân hắn có thể đả thương được bọn họ.

“Thanh Linh, giết nàng cho ta.” Ái Tinh lộ ra một biểu cảm dữ tợn chỉ vào mặt Quân Mộ Khuynh nói, nàng không tin, năm con ma thú, năm triệu hoán sư lại không thể giết được một Quân Mộ Khuynh.

Quân gia ra lệnh, bọn họ đương nhiên sẽ nghe theo, sau này khi xuống núi, bọn họ sẽ là người của Quân gia, nếu lần này giết được Quân Mộ Khuynh, sau này nhất định sẽ được không ít công lao, tới Quân gia, bọn họ có thể có được uy tín, mặc kệ là vì cái gì, hôm nay Quân Mộ Khuynh không thể không chết.

“Hỏa lá chắn!” Quân Mộ Khuynh vội vàng ngưng tụ hỏa lá chắn, cự mãng ngửa đầu chém bay, muốn đem đấu kỹ trên người Quân Mộ Khuynh chém ra, cái đầu rắn thật to khi chạm tới mặt đấu kỹ, cự mãng đột nhiên rên vào tiếng, đỏ đậm thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.

Nàng lắc người đứng một bên, nhìn năm con ma thú đối diện chằm chằm, sắc mặt không một chút hoảng hốt, nàng bình tĩnh suy nghĩ về biện pháp đối phó chúng nó, suy nghĩ thật lâu, nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp.

“Hỏa sói!” Quân Mộ Khuynh cắn răng, ngưng tụ đấu kỹ chỉ có kỹ tôn sư trở lên mới có thể ngưng tụ ra, tụ thú, đấu kỹ trận có thể đem tất cả những gì nhìn thấy được ngưng tụ ra, bao gồm ma thú, người, còn có một số đồ vật có thể công kích, nhưng cấp bậc kỹ linh sư trở xuống chỉ có thể ngưng tụ những vật chết đơn giản như tên, tấm chắn, hoặc là thương kiếm, mấy thứ này chỉ có tác dụng công kích đơn giản, chỉ có kỹ tôn sư trở lên mới có thể ngưng tụ hình thú, mà bọn họ phải trải qua học tập mới có thể ngưng tụ được.

“Xú nha đầu, ngươi làm cái gì.” Quân Tâm nóng nảy, cho dù hắn không phải là đấu kỹ sư, nhưng đại ca phải, từ nhỏ hắn đã theo đại ca biết không ít chuyện về đấu kỹ sư, cũng biết đấu kỹ sư không thể vượt cấp ngưng tụ hình thái, nha đầu này quá mạo hiểm.

Ái Tinh thấp giọng cười: “Xem ra không cần chúng ta ra tay cũng có người tự tìm chết.” chỉ là một kỹ linh sư mà dám ngưng tụ hình thú đến đối kháng với ma thú của bọn họ, đúng là si tâm vọng tưởng.

Nhìn thấy Quân Mộ Khuynh ngưng tụ đấu kỹ của kỹ tôn sư, mấy người kia thẳng thắn không đánh nữa, trái lại còn cười chế nhạo nhìn nàng. Trong ánh mắt mọi người, đây là hành vi muốn chết, chẳng có kỹ linh sư nào dám ngưng tụ đấu kỹ của kỹ tôn sư cả, không phải tìm chết thì là gì?

Trên trán Quân Mộ Khuynh lấm tấm mồ hôi hột, đấu kỹ trận lúc lóe lúc tắt, thân thể hỏa sói mà nàng ngưng tụ ra cũng lờ mờ, điều này nói lên việc ngưng tụ của nàng không thành công, nàng rất có thể sẽ bị tinh thần lực phản hệ, nhẹ thì bị điên, nặng thì chết.

“Ha ha… Đánh không lại chúng ta nên nghĩ cách tự tử à?” Quân Tử Mạn cũng cười, hắn đẩy Ái Tinh ra, cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh đang giãy giụa, kỳ thực nàng không cần giãy giụa cũng biết hậu quả, nàng nhất định sẽ chết, bị tinh thần lực của mình phản hệ không phải ngu ngốc thì là mất mạng.

Sắc mặt Quân Mộ Khuynh tái nhợt nhìn hình thú được ngưng tụ, chỉ một chút nữa là nàng có thể thành công rồi, sau khi hình thú ngưng tụ thành công, nàng có thể vượt qua cửa ải này. Chỉ là, lần đầu tiên, nàng cảm giác được tinh thần lực trống rỗng, tinh thần lực của nàng, còn có nguyên tố, cứ như bị rút hết nước, còn có nguyên tố không gian, hỏa nguyên tố chợt lóe chợt lóe, những nguyên tố khác thấy hỏa nguyên tố đang suy yếu đều muốn chiếm vị trí của nó, đem không gian nguyên tố của bài trừ.

Quân Tâm sốt ruột đối kháng với Ngô Vũ, lại liếc mắt Quân Mộ Khuynh đang gặp nguy hiểm, cảm giác trái tim muốn rớt ra ngoài, nha đầu này thế nào không sử dụng thần thú, chỉ cần thần thú phóng uy áp là có thể đem năm con ma thú này bức lui, tình huống cũng sẽ không nguy hiểm như vậy.

Quân Tâm đang loạn tâm nên chiêu thức cũng rối loạn, nguyên bản đang ở thế thượng phong, hắn không chú ý đến biểu tình của Ngô Vũ, sau lưng đột nhiên phóng ra một chưởng, đánh vào lưng Quân Tâm.

‘Phốc!’ Quân Tâm lảo đảo mấy bước, vất vả lắm mới ổn định được thân thể, hắn cảm giác được một cỗ nhiệt nóng từ cổ họng tuôn ra, máu xông ra miệng, phun lên không trung.

Ngô Vũ cùng Bạo Phong đi tới trước mặt Quân Tâm, châm chọc cười, lúc mới bắt đầu, với sức lực của hai người họ nhất định sẽ thất bại, mười đánh hai, bọn họ không đánh cũng thắng, ma thú chỉ cần một cước là có thể đem hai người họ giẫm chết, huống chi hiện giờ, một thì bị thương, một thì sắp chết.

“Nhị ca!” Quân Mộ Khuynh rống lên, sớm biết thế nàng sẽ không mạo hiểm như vậy, hiện tại muốn thu tay lại cũng không còn kịp rồi, nàng nhất định phải đem hình thú ngưng tụ ra, nhất định.

“Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi ở trên vai Quân Mộ Khuynh đột nhiên kêu lên, một đôi kim sắc mắt bỗng nhiên mở ra, hình thú trên tay Quân Mộ Khuynh đang lóe lóe lập tức tiêu tan, năm con ma thú đối diện bỗng nhiên run lên, kinh hoảng nhìn Hỏa Liêm ở trên vai Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh cảm giác trên tay nhẹ đi, một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, thì ra, ma thú được ngưng tụ, ở dưới áp lực của ma thú cao cấp cũng không dám xuất đầu lộ diện, thì ra là thế, thì ra là vậy. Nghĩ tới đây, Quân Mộ Khuynh cười, Hỏa Liêm làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc cũng có được một việc tốt, lần này nàng cưỡng ép ngưng thụ hình thái ma thú thiếu chút nữa đã mất mạng rồi, nếu không nhờ có Hỏa Liêm…

Hỏa Liêm mê man nhìn xung quanh, nó dụi dụi con mắt, đang muốn nhìn xem thử đã có chuyện gì xảy ra thì trong không trung truyền đến một mùi máu tươi, nó ngửi ngửi một chút, sau đó nổi giận, là mùi máu của chủ nhân. Nó rất muốn biến về nguyên thể, nhưng chủ nhân đã nói nàng không cho phép nó nàng vậy, như vậy nó sẽ không làm.

“Ta không sao.” Quân Mộ Khuynh thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo một chút mệt mỏi.

Nàng đúng là quá may mắn, tình huống vừa rồi nếu nàng không chết thì cũng sẽ bị tinh thần lực phản hệ thành điên, dù không bị thì nàng cũng phải chết trong miệng của ma thú. Ái Tinh lộ ra một nụ cười xinh đẹp: “Thanh Linh, ngươi xem, đây là thức ăn của ngươi đó, hài lòng không?”

Một trận gió thổi qua, không một con ma thú nào dám động, chúng nó kinh hãi đứng tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy, là uy áp của thần thú a, chúng nó chỉ mới là huyễn thú mà thôi, làm sao dám cùng cao cấp ma thú đối kháng.

Đương nhiên, bên đối phương, ngoại trừ năm con ma thú ra thì chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra. Chủ nhân của năm con ma thú không rõ, ma thú của mình đây là bị làm sao? Vừa rồi còn hăng hái như thế, thế nào thoáng cái liền trở nên chán chường, còn sợ hãi thất kinh.

Quân Tử Mạn thấy bốn con ma thú khác cũng như vậy, trong lòng đột nhiên có một cảm giác xấu: “Trường Khiếu!” Một tia sáng màu trắng thoáng qua, trên người mang theo ánh sáng trắng, một con rắn hổ mang to gấp đôi so với cự mãng của Ái Tinh xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tình huống vẫn như trước, chỉ thấy con rắn hổ mang kia đang thích thú khi được xuất hiện, ngay khi nó nhìn thấy Hỏa Liêm ở trên vai Quân Mộ Khuynh, lập tức co rút thân thể lại, đầu nhét vào giữa, mặc kệ Quân Tử Mạn gọi thế nào cũng không chịu ra.

Quân Tâm che ngực, cũng thở phào một tiếng, hoàn hảo xú nha đầu còn nhớ để cho thần thú tạo uy áp, nếu không bọn họ hôm nay xong rồi.

“Ha ha…” Quân Mộ Khuynh kiệt lực chống đỡ thân thể mình, cười to, nàng dường như đã quên mất Hỏa Liêm, vẫn luôn xem nó như một sủng vật bình thường, không nhớ ra, Hỏa Liêm đã là thần thú.

“Ngươi cười cái gì?” Ái Tinh sắc mặt lúc xanh lúc đỏ nhìn Quân Mộ Khuynh, này rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ ở xung quanh đây có thần thú cao cấp? Nhưng mà bọn họ chưa từng nghe qua trên Thánh Thú sơn có triệu hoán sư có ma thú cao cấp hơn bọn họ, sao có thể xuất hiện tình huống này.

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu không trả lời, nàng cảm giác toàn thân đều rã rời, tinh thần lực trên người cứ như bị tháo nước, một chút khí lực cũng không có.

“Thanh Linh, ta đang gọi ngươi, ngươi mau ra đây.” Ái Tinh lớn tiếng kêu lên, chính là vẫn không rõ tại sao nó lại như thế.

Cự mãng bị gọi lắc lắc đầu, phun cái lưỡi rắn ra, vô tội nhìn Ái Tinh, như là đang nói, chủ nhân, không phải là ta không chịu đi, người nọ là chủ nhân của thần thú a, chúng ta không thể động, cũng không dám động. Một chút uy áp của thần thú là có thể làm bọn chúng nát xương thịt rồi, chúng nó nhìn thấy chỉ có thể cúng bái mà thôi.

“Phong Giáp, ngươi lên!”Bạo Phong đi tới trước mặt Phong Giáp, trầm giọng nói, con tê tê kia thì sợ run, nếu không có chủ nhân của mình ở đây, nó đã sớm độn thổ đào tẩu rồi.

“Các ngươi lên a!” Ngô Vũ đi tới trước mặt mấy ma thú, lớn tiếng kêu, nhưng bọn chúng vẫn không dám nhúc nhích một bước.

Quân Tâm xoa xoa ngực, nhíu mày một cái, đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhìn năm người trước mặt nói:”Đừng kêu nữa, chúng nó sẽ không nghe các ngươi đâu.” Ở trước mặt thần thú, linh thú còn chẳng là gì cả, huống chi chỉ là huyễn thú cấp một, hai.

“Đồ vô dụng, bảo các ngươi giết người khó đến vậy sao?” Quân Tử Mạn rống lên, bình thường mấy con này thấy người đều thèm nhỏ dãi, hôm nay tại sao lại sợ hãi như vậy? Quân Mộ Khuynh chỉ là một kẻ có bộ tóc đỏ mà thôi, cần gì phải sợ?

Rắn hổ mang đem đầu cúi thấp hơn, nó không dám, đó là thần thú, thần thú đó.

“Các ngươi không ra tay thì chúng ta đi.” Quân Mộ Khuynh lau vết máu trên miệng, kéo Quân Tâm rời đi, nếu không phải lúc này tinh thần lực của nàng không còn một chút, nàng nhất định sẽ cho bọn họ cút thêm một lần nữa.

“Chậm đã!”Quân Tử Mạn thấy Quân Mộ Khuynh cứ như vậy mà rời đi, cũng không có động thêm một chút, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn hoài nghi kêu lên.

“Ngươi đã hao hết tinh thần lực.” Đột nhiên, mắt Quân Tử Mạn sáng lên, cứ như là phát hiện ra đại lục mới, Quân Mộ Khuynh sao có thể để yên cho bọn họ được chứ, nhất định là vừa rồi vì cưỡng ép ngưng tụ hình thú nên đã hao hết tinh thần lực, nhất định là vậy.

Trong mắt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một tia kinh ngạc, nàng không ngờ Quân Tử Mạn có thể nghĩ tới điều này, người của Quân gia đúng là không phải ai cũng ngu ngốc, ít nhất Quân Tử Mạn không ngu lắm, hắn không có ngu như Quân Lạc Phàm.

Quân Tâm liếc Quân Mộ Khuynh một cái, thấy bộ dáng mệt mỏi rã rời của nàng cũng biết Quân Tử Mạn nói đúng, hắn chậm rãi xoay người, kiêu ngạo nói: “Ngươi thì tính là thứ gì chứ, ngay cả năm con ma thú của các ngươi chúng ta dều không có để vào mắt, năm người các ngươi còn dám nhào tới đánh cùng với kỹ linh sư?” Hai người bọn họ đều bị thương, nhất định không thể để bọn họ nhìn ra manh mối, nàng không cho ma thú của mình xuất hiện, nhất định là có đạo lý của nàng.

Quân Tử Mạn cúi đầu liếc năm con ma thú đang sợ hãi, trong lòng lại một nữa tuôn ra tức giận, hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo xoay người ly khai, đồ vô dụng.

Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn, vô lực dựa vào trên người Quân Tâm. Không tới kỹ tôn sư thì không thể ngưng tụ hình thú, ngay cả người có tinh thần lực không đáy như nàng cũng không thể thành công, kỹ linh sư và kỹ tôn sư sai biệt lớn đến vậy sao?

“Khuynh nhi!” Quân Tâm kêu lên.

“Ta không sao, chúng ta đi thôi.” Bọn họ nhất định sẽ phát hiện ra không thích hợp, cần phải rời khỏi đây sớm, mấy thứ mà lão đầu kia cho quả nhiên không thừa, nàng lúc đầu còn nghĩ sẽ không phải dùng tới, thế mà vừa mới lên Thánh Thú sơn đã bị trọng thương, nói ra nhất định sẽ bị cười chết mất.

“Ừ!” Quân Tâm cũng biết Quân Tử Mạn nhất định sẽ quay lại, Quân Tử Mạn dù bình thường kiêu ngạo nhưng hắn cũng rất thông minh, vừa rồi hắn đã phát hiện có chỗ không thích hợp, đi một chập, hắn nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở.

Quân Mộ Khuynh dựa vào người Quân Tâm, đi vào một bụi cỏ, hai thương binh…

Quân Tử Mạn đi được nửa đường quả nhiên cảm thấy không thích hợp, hắn vội vã quay lại thì Quân Mộ Khuynh và Quân Tâm đã không còn ở đó nữa rồi, nhìn hai vết máu khô trên mặt đất, hắn phẫn hận hừ một tiếng, cơ hội tốt như vậy mà hắn lại bỏ lỡ, Quân Mộ Khuynh!

Có điều, nếu vừa rồi bọn họ không rời đi thì cũng không giết được Quân Mộ Khuynh. Thần thú để làm gì chứ? Chẳng lẽ nó sẽ đứng yên sao? Để cho bọn họ rời đi chỉ vì nàng không muốn bọn họ sớm biết được mình sở hữu thần thú, trên Thánh Thú sơn có biết bao nhiêu triệu hoán sư không có ma thú. Nếu như biết nàng có thần thú, so với tranh giành ở dưới núi còn muốn khủng hơn, có điều nếu có người muốn tự tìm đường chết thì Quân Mộ Khuynh cũng không để ý để cho Hỏa Liêm có một bữa no.

“Trở về!” Quân Tử Mạn lạnh lùng hạ lệnh, hắn tin Quân Mộ Khuynh nhất định sẽ quay lại, hắn cũng nhất định sẽ giết được nàng.

Bốn người ở phía sau Quân Tử Mạn cũng mờ mịt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, yên lặng đi theo. Vừa rồi không thể trách bọn họ được, chính ma thú của hắn cũng không động thủ mà.

Có điều, lúc nãy thật đúng là kỳ quái, Quân Mộ Khuynh đã là một kẻ bị thương nặng, vì sao có thể làm cho bọn ma thú sợ hãi đến vậy? Chẳng lẽ Quân Tâm có một ma thú cao cấp hơn ma thú của bọn hắn? Cũng không đúng, nếu Quân Tâm có ma thú, tuyệt đối sẽ không đấu tay không với bọn họ, như vậy chỉ còn một khả năng, Quân Mộ Khuynh có ma thú cao cấp.

Đột nhiên Quân Tử Mạn dừng bước, hắn chợt nhớ ra, ở trong mật hàm còn có một câu: “Nhớ kỹ, Quân Mộ Khuynh có một thần thú kim hổ.” Thần thú.

“Là thần thú!” Quân Tử Mạn đột nhiên kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, thảo nào năm con ma thú của bọn họ lại sợ hãi đến vậy, đó là thần thú a, con mèo màu vàng ở trên vai Quân Mộ Khuynh không phải là sủng vật bình thường, mà là thần thú, thần thú kim hổ.

Một bạch quang thoáng qua, con rắn hổ mang lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Quân Tử Mạn, nó lấy lòng hắn, quấn quấn thân hắn, phun đầu lưỡi.

“Các ngươi vừa rồi sợ hãi là bởi vì thần thú?” Quân Tử Mạn cẩn thận hỏi, hắn hy vọng là do hắn nghĩ nhiều, Quân Mộ Khuynh sao có thể có thần thú, nàng không phải là triệu hoán sư mà.

Rắn hổ mang nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu. Cho dù là chủ nhân hay thần thú, nó đều không thể đắc tội, khế ước giữa bọn họ là chủ tớ khế ước, không phải bình đẳng khế ước.

“Tử Mạn thiếu gia, cái gì thần thú cơ?” Ái Tinh cẩn thận hỏi, thần thú! Quân Mộ Khuynh sao? Nếu như nàng ta có thần thú thì còn sợ gì ai? Ngay cả Quân Tử Mạn ở trước mắt nàng cũng không sợ, chạy trốn làm gì?

Quân Tử Mạn cười lạnh nói: “Còn ai nữa, Quân Mộ Khuynh!” Quân Mộ Khuynh, Quân Tâm, hắn nhất định phải phá hủy bọn họ, mặc dù gia tộc ra lệnh giết Quân Mộ Khuynh, nhưng ai biết lúc nào thì sẽ đổi ý chứ? Hắn nhất định phải tranh thủ giết Quân Mộ Khuynh trước, bằng tất cả mọi giá.

Quân Mộ Khuynh?

Bốn người kia mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Quân Tử Mạn rời đi, đều không rõ hắn đang nói gì. Quân Mộ Khuynh với thần thú thì có liên quan gì?

Quân Mộ Khuynh và Quân Tâm tìm được một chỗ ngồi, nàng khẽ động một chút, cảm giác đau đớn lập tức lan tràn toàn thân.

“Chủ nhân.” Hỏa Liêm đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh la lớn lên, nàng bị thương như vậy mà cũng không chịu để nó giáo huấn năm người kia, thật không biết chủ nhân rốt cuộc nghĩ gì nữa.

“Ta không sao.” Quân Mộ Khuynh khàn giọng trả lời, toàn thân đã không còn một chút sức lực.

“Sau này ngươi không được mạo hiểm như thế nữa.” Quân Tâm đứng ở một bên Quân Mộ Khuynh, khuôn mặt đen thui. Từ lúc nàng hạ lời thề, hắn đã biết, không có việc gì là muội muội không dám làm, xú nha đầu này, chuyện nguy hiểm như vậy mà cũng dám làm. Một kỹ linh sư dám cưỡng ép ngưng tụ đấu kỹ mà chỉ có kỹ tôn sư trở lên mới có thể, nàng muốn chết sao?

Quân Mộ Khuynh cố gắng ngồi dậy: “Ta không phải không sao rồi sao?” Nàng đã sớm muốn làm vậy rồi, lần nào cũng bị người khác ngưng tụ hình thú công kích, nàng đương nhiên không hi vọng lúc nào cũng sẽ bị đòn như vậy, nhất định phải đánh trả.

“Vẫn là quá mạo hiểm.” Quân Tâm rống lên, nàng nghĩ gì vậy?

—————————

Edit: Băng Liên

Beta: Zi

“Ta không sao.” Quân Mộ Khuynh khàn giọng trả lời, toàn thân đã không còn một chút khí lực.

“Sau này ngươi không được mạo hiểm như vậy nữa.” Quân Tâm đứng ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, cả khuôn mặt đen xì, từ lúc nàng hạ huyết thề, hắn liền biết, không có chuyện gì là muội muội này của hắn không dám làm, xú nha đầu này, chuyện hôm nay nguy hiểm như vậy mà cũng dám làm, kỹ linh sư cưỡng ép ngưng tụ đấu kỹ mà kỹ tôn sư mới có thể ngưng tụ, nàng muốn chết sao!

Quân Mộ Khuynh gượng ngồi dậy, “Ta không có mạo hiểm.” Nàng đã sớm muốn làm như vậy, mỗi lần đều là nàng bị người khác ngưng tụ thú công kích, nàng đương nhiên không hi vọng mình sẽ luôn chịu đòn, sẽ không đánh trả lại.

“Chính là mạo hiểm!” Quân Tâm rống lớn, còn dám bảo là không mại hiểm!

Quân Mộ Khuynh suy nghĩ lại một chút, vừa rồi làm vậy đúng là có chút nguy hiểm, có điều đây không phải là lần đầu tiên nàng làm chuyện nguy hiểm.

“À, cho ngươi ăn cái này.” Quân Mộ Khuynh không muốn để ý tới Quân Tâm, nàng cũng đau muốn chết, hắn còn mắng nàng, vẫn là đại ca tốt hơn, “Ta giết Quân Tế, đại ca cũng đâu có giống mắng ta như ngươi.” Quân Mộ Khuynh nói thầm, sứt sẹo nhị ca!

“Cái gì!” Quân Tâm đem thanh âm đề cao tám lần, “Ngươi giết!” Đem Quân Ttế giết! Này là chuyện lúc nào?

“Ách… Ngươi mau ăn đi.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ viên dược màu xanh lục trên tay, lão đầu có cho nàng mấy viên.

Quân Tâm cũng không nói gì nữa, mắt liếc nhìn viên dược trên tay Quân Mộ Khuynh, ngồi xuống bên cạnh, “Ta không cần ăn.” Lục sắc đan dược, nha đầu này còn có cái gì dọa người hơn nữa không, một năm nay đã xảy ra chuyện gì, vừa có thần thú, lại vừa có linh đan, còn giết Quân Tế,Ninh Lãng.

Đại ca cũng thật là, xú nha đầu giết người, cũng không nói cho hắn biết, hiện tại lá gan của nàng cũng càng lúc càng lớn, vừa rồi suýt hù chết hắn, bị thương nặng như vậy.

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, nàng đương nhiên biết nàng bị thương nặng, cho nên mới chỉ cho hắn viên dược màu lục, “Chỗ này của ta còn có.” Quân Mộ Khuynh lấy ra một cái bình nhỏ màu tím, đổ ra viên dược màu tím, nhìn Quân Tâm cười cười, không phải là nàng không ăn, mà là có đồ tốt hơn.

Khi ánh mắt Quân Tâm nhìn thấy được viên dược trên tay Quân Mộ Khuynh, hắn lập tức ngây dại, trung phẩm màu tím a! Nàng vậy mà có được viên dược trân quý đến vậy.

“Đây là của lão sư cho ta.” Nói được một câu, Quân Mộ Khuynh không nói tiếp nữa, nói nhiều, sứt sẹo nhị ca lại lo lắng, mà miệng hắn lại độc như vậy.

Quân Tâm hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, nghĩ nghĩ vẫn là nhận lấy viên dược, chần chừ nuốt vào, lão sư, sư phụ của nàng chắc hẳn không phải nhân vật đơn giản, dược màu tím, trên đại lục này có thể có mấy người có, lão sư của nàng vậy mà có thể hào phóng như vậy, cho nàng trung phẩm tím dược.

Quân Mộ Khuynh cười cười, đem một viên dược màu tím cuối cùng của Long Thiên nuốt vào, trong nháy mắt, toàn thân tràn ngập một cỗ hơi thở tươi mát, cảm giác đau đớn không còn nữa, thân thể nhẹ hẳn, chỉ là, Quân Mộ Khuynh hướng nguyên tố không gian dò xét, năm loại nguyên tố vậy mà tối đen như mực, nàng cảm giác được tinh thần lực cũng không khôi phục như cũ, tình huống như vậy nàng chưa từng gặp bao giờ.

“Làm sao vậy?” Quân Tâm xoa xoa ngực, chỗ đó đã hết đau, dược màu lục quả nhiên không đơn giản.

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, vươn bàn tay nhỏ ra, hỏa nguyên tố lúc sáng lúc tối, yếu ớt dấy lên một chút, rồi rất nhanh liền biến mất, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh vô cùng khẩn trương.

“Đây là có chuyện gì!” Quân Tâm nhìn thấy thế, trong lòng cũng gấp, chẳng lẽ là vì vừa nãy nàng cưỡng ép ngưng tụ hình thú, nên đã xảy ra chuyện!

Quân Mộ Khuynh trầm mặt xuống, sau đó nàng cười cười, “Có lẽ là vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, nhị ca, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi tới phía sau núi là vì chuyện gì?” Nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn là tới sau núi để tản bộ, sơn trưởng nói phía sau núi có thần thú, cho dù chỉ là truyền thuyết, nhưng mà ai biết truyền thuyết có phải là thật hay không.

Quân Tâm chột dạ liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, đi tới bên cạnh, “Lão đầu kia đã nói với ngươi cái gì?” Lão đầu tử lắm miệng, chờ hắn trở lại, nhất định xử lý hắn (sơn trưởng).

“Đó cũng là hắn lo lắng ngươi, biết ta có thần thú, mới cho ta biết.” Quả nhiên là thực sự, sứt sẹo nhị ca mỗi lần đều là như thế này, miệng không nói, làm lại nhiều hơn so với người khác.

“Ngươi về đi.” Quân Tâm nghĩ tới việc Quân Mộ Khuynh vừa gặp phải, sắc mặt trầm xuống, nàng là đấu kỹ sư, không thể ngưng tụ đấu kỹ, đi theo hắn sẽ có nguy hiểm, cái đồ ngốc ma thú kia nhìn qua thật vô tích sự, không thể để cho nàng đi.

Quân Mộ Khuynh chu chu miệng, đi tới trước mặt Quân Tâm, “Ta sẽ không để liên lụy ngươi!” Nàng bây giờ là không thể ngưng tụ đấu kỹ, nhưng nàng dù sao vẫn là võ sĩ không phải sao, còn có Hỏa Liêm ở đây, Chi Chi mặc dù không biết có thể dùng được nó hay không, nhưng lần trước nó giúp mình giết Ninh Lãng, nàng tuyệt đối không tin nó đơn giản chỉ là sủng vật.

“Ngươi…” Nàng thế nào cố chấp như vậy!

Hỏa Liêm ở bên cạnh nhìn sửng sốt, cho tới bây giờ nó chưa từng thấy chủ nhân như vậy, chẳng lẽ hôm nay nó vẫn chưa tỉnh ngủ? Hay là nó đem chủ nhân đánh mất rồi? Người này căn bản không phải là chủ nhân của nó? Không đúng a, ngoài chủ nhân của nó ra, còn có ai có thể biến thái như thế!

“Nhân loại, ta sẽ bảo hộ chủ nhân của ta.” nhân loại này dám xem thường nó, có nó ở, chủ nhân sao có thể có chuyện gì.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Ngươi chỉ biết ngủ, nàng vừa gặp nguy hiểm, ngươi có biết không?” Quân Tâm cũng không quản trước mắt chính là thần thú, hay là vật gì, chỉ vào Hỏa Liêm quát, vừa rồi nếu như nó sớm tỉnh lại, xú nha đầu cũng sẽ không bị thương.

Trong lòng Quân Tâm hận nhất là chính mình, nếu không phải do hắn, nếu như hắn có khế ước thú, thì sẽ không xuất hiện sự tình hôm nay!

Biểu tình trên mặt của Hỏa Liêm không được tốt lắm, mặc dù trước mặt Quân Mộ Khuynh nó chỉ giống như là một sủng vật, nhưng không phải ai cũng có thể chỉ vào nó mà mắng, nó giận trừng mắt nhìn Quân Tâm, nếu như Quân Mộ Khuynh không đứng ở đây, nó sớm đã nuốt hắn vào trong bụng.

“Hỏa Liêm.” Quân Mộ Khuynh lạnh giọng kêu lên, ma thú dù sao cũng là ma thú, Hỏa Liêm dù thần phục với nàng, nhưng cũng không thần phục nhị ca, nhị ca mắng nó như thế, nó sẽ tức giận.

Sau khi Hỏa Liêm nghe thấy thanh âm của Quân Mộ Khuynh, lửa giận trên người cũng thu bơt lại, nó cũng biết vừa nãy nó ngủ là sai, nhưng nhân loại này, không nên chỉ vào nó mà mắng, nó là thần thú, ngay cả ma thú bình thường nhìn thấy nó đều sẽ cúng bái, huống chi ở trong mắt ma thú, nhân loại chỉ là một sinh vật bé nhỏ.

Quân Tâm cho tới bây giờ chưa từng sợ Hỏa Liêm, có Quân Mộ Khuynh ở đây, hắn đương nhiên là biết ma thú trước mắt này sẽ không thể thương tổn hắn.

“Chủ nhân, ngươi lên đây đi.” Hỏa Liêm đem thân thể biến lớn hơn một chút, đủ để Quân Mộ Khuynh nằm ở phía trên nghỉ ngơi, chuyện vừa rồi nó đích thực là có lỗi, chủ nhân thành ra như bây giờ, nó cũng có vài phần trách nhiệm.

“Không cần, ngươi có cảm giác được chung quanh đây có hay không khí tức thần thú?” Quân Mộ Khuynh đột nhiên nhớ tới, lần đó Phong Nhận ở Quân gia cũng cảm giác được khí tức thần thú hồng đỉnh quạ, mới đi ra, vậy Hỏa Liêm khẳng định cũng có thể cảm giác được hơi thở của một thần thú khác.

Lời của Quân Mộ Khuynh vừa dứt, Hỏa Liêm liền trưng hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, “Chủ nhân, ngươi là không cần ta nữa sao?” Sau khi gặp qua Long Đằng, nó mới biết chủ nhân cũng không phải chỉ có nó là ma thú, tính cả lão đại, nó không biết mình đứng thứ mấy nữa.

Không cần nó nữa? Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn bộ dáng Hỏa Liêm, huyệt thái dương giật giật nhảy lên hai cái, nàng chưa từng thấy ma thú thích bán manh như thế.

Quân Tâm nhìn bộ dáng Hỏa Liêm, khóe miệng cũng co quắp mấy cái, đây là thần thú sao? Vừa rồi còn giận tức tối trừng hắn, nháy mắt tựa như một con mèo nhỏ, xú nha đầu nói nàng cứu nó, nó liền theo chính mình, hắn bắt đầu có chút hoài nghi, đặc biệt là sau khi nàng lấy ra hai viên dược kia, liền càng thêm hoài nghi.

“Ta lúc nào nói không cần ngươi nữa?” Quân Mộ Khuynh đen mặt nói, nàng thế nào lại quên mất, trong mấy cái ma thú, Hỏa Liêm là tên thích làm nũng nhất.

“Vậy sao ngươi muốn tìm cái ma thú khác?” Hỏa Liêm vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, lo lắng trong lòng vẫn chưa tiêu tan.

“Ta có nói là ta muốn sao?” Nó không phải là ngủ nhiều quá nên bị ngốc đấy chứ, nàng lúc nào đã nói ma thú kia là mình muốn?

“Dọa!” thân thể Hỏa Liêm trong nháy mắt liền nhỏ đi, thân mèo nhỏ nhắn xinh xắn thoáng cái liền leo lên vai Quân Mộ Khuynh, làm nũng cọ cọ dái tai Quân Mộ Khuynh “Ta biết chủ nhân là tốt nhất mà, có điều, chủ nhân à, ở đây cũng không có ma thú ngươi cần tìm, linh thú thì có một đống lớn.” Có nó ở đây, mấy đứa nhãi ranh kia, đương nhiên là không dám ra.

Quân Tâm hết nói nổi, ai có thể nói cho hắn biết, ma thú tại sao có thể như vậy? Làm nũng, lấy lòng, trang manh, nghĩ tới đây, hắn không khỏi rùng mình một cái, hắn tuyệt đối không muốn ma thú của mình cũng là cái dạng này, chịu không nổi, quá không chịu nổi.

Quân Mộ Khuynh ho nhẹ một tiếng, “Nhị ca, xem ra, chúng ta phải đi về bàn bạc kỹ hơn.” Ở đây không có ma thú, cái truyền thuyết kia cũng không phải là thực sự, đã nhiều năm như vậy, ai biết thần thú kia có còn ở đây hay không, linh thú cũng không tệ lắm.

“Ta muốn đi xem.” Quân Tâm chưa từ bỏ ý định tiếp tục hướng sau núi đi đến.

Không có biện pháp, Quân Mộ Khuynh chỉ còn cách đi theo sau, ở đây có linh thú, nàng không thể bỏ mặc nhị ca được.

“Kỳ thực sau núi không phải chỉ có một thần thú, mà ở Thánh Thú sơn ma thú xuất hiện cũng nhiều lần, cũng từng có người ở đây có được tung tích thần thú, xú nha đầu, ngươi không nên luôn tin lời đồn, những gì lão nhân kia biết, chưa chắc đã đúng.” Quân Tâm kiêu ngạo giải thích, lại khôi phục cái nhị ca mà Quân Mộ Khuynh quen thuộc.

Lão đầu kia lừa nàng, Quân Mộ Khuynh sau khi nghe xong, trong lòng lập tức vang lên một câu nói như vậy, quả nhiên lão đầu kia không phải người tốt lành gì.

“Xú lão đầu kia nói mà ngươi cũng tin.” Quân Tâm như nghe thấy được lời trong lòng Quân Mộ Khuynh, thản nhiên giải thích, trong mắt còn có một chút cười trêu nàng.

Quân Mộ Khuynh: “…”

“Nhân loại, không cho phép ngươi bắt nạt chủ nhân ta!” Hỏa Liêm giận trừng Quân Tâm, này, này, người đáng ghét như vậy, tại sao có thể là nhị ca của chủ nhân!

Quân Tâm cũng không thèm liếc Hỏa Liêm một cái, huynh muội bọn họ nói chuyện, nó chỉ là ngoại thú xen vào làm gì,dù nó có là khế ươc thú của Quân Mộ Khuynh cũng không tính.

Quân Mộ Khuynh cười khúc khích, Hỏa Liêm đôi khi cũng là thật đáng yêu: “Nhị ca, ma thú của ta không đồng ý ngươi bắt nạt ta nha.” Nhị ca bắt nạt nàng là chuyện thường xảy ra, từ nhỏ cùng nàng cướp ăn, cướp đồ chơi, lại thường thường đem đồ ăn ngon nhất, đồ chơi tốt nhất để dành cho nàng.

“Thiết!” Quân Tâm lạnh lùng quét mắt liếc Hỏa Liêm một cái, đi nhanh đi về phía trước, khóe miệng còn mang theo nhàn nhạt tươi cười.

“Nhị ca, Thánh Thú sơn là chuyện gì xảy ra, vì sao Quân Tử Mạn có thể không đem lão nhân kia để vào mắt?” Còn mang vẻ mặt khinh bỉ kia, chẳng lẽ lão nhân kia không phải triệu hoán sư sao? Không phải nói Thánh Thú sơn đều là triệu hoán sư sao?

“Thánh Thú sơn, triệu hoán sư lớn nhất, lão nhân kia cũng không phải triệu hoán sư, đương nhiên có thể không để hắn vào trong mắt, cũng không phải là nói Thánh Thú sơn đều là triệu hoán sư, Thánh Thú sơn cũng không chỉ có một ngọn núi, chung quanh đây núi non trùng điệp, đều là Thánh Thú sơn, trên mỗi ngọn núi cũng có người, mỗi đỉnh núi đều sẽ có một sơn trưởng.” Quân Tâm kiên trì giải thích, hắn tìm ma thú, cũng không nhất định phải tìm ở đỉnh núi này.

“Nga.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, xem ra người ngoài thực sự không biết Thánh Thú sơn, nghe nhầm đồn bậy mà thôi.

“Vậy các ngươi làm sao biết nơi này có bao nhiêu triệu hoán sư?” Quân Mộ Khuynh cũng rất hiếu kỳ, đem nghi vấn lớn nhất trong lòng hỏi ra.

Quân Tâm hé mắt liếc Quân Mộ Khuynh một cái, tiếp tục giải thích: “Mỗi một năm, ở đây đều sẽ có triệu hoán sư bài danh.” Muốn biết cũng không khó.

“Kia không phải giống như Phong Vân bảng ở Nam Ngưng học viện sao?” Không ngờ khắp nơi đều là so đấu, Thánh Thú sơn cũng như vậy.

“Phong Vân bảng?” Quân Tâm nhíu mày, quyết định của hắn là đúng, làm cho nàng đi Nam Ngưng học viện quả nhiên là đúng, chắc hẳn sư phụ của nàng nhất định rất lợi hại, nếu không sao có thể làm cho nàng ở trong thời gian ngắn như vậy tấn chức đến kỹ linh sư.

“Phong Vân bảng có một trăm danh ngạch, đó là bảng ghi lại thành tích điểm vào học viện của các học sinh, có một trăm người, đều là những người nổi bật trong học viện. ” Quân Mộ Khuynh đại khái giải thích, nàng cũng không hiểu lắm về sự tình ở Nam Ngưng học viện, nửa năm này, không phải rèn luyện, chính là bế quan, nếu không chính là thi đấu.

Quân Tâm dừng bước lại, chăm chú nhìn Quân Mộ Khuynh, “Vậy tên ngươi xếp thứ mấy?” Hắn không có quên, nàng vừa nói qua, nàng đổi mới thành tích Phong Vân bảng, đó là tên thứ mấy?

“Này, ta cũng không biết, có điều chắc là ở ba vị trí đầu.” Quân Mộ Khuynh ngượng ngùng cười nói, điểm còn chưa xem, nàng đã ly khai học viện, nàng đâu biết mình là tên thứ mấy.

Ba vị trí đầu, Quân Tâm gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, ngày đó vì nàng cầu thiếp, hắn không nghĩ sau này có hôm nay, hắn chỉ là hi vọng nàng có thể học được đấu kỹ, hảo hảo bảo vệ mình, không ngờ nàng không chỉ học xong đấu kỹ, hơn nữa còn là cấp năm kỹ linh sư.

“Người nào!” thanh âm quát lớn từ đằng xa truyền đến, một trận hơi thở ma thú thô suyễn, một trung niên nam tử cưỡi ma thú, chạy chồm mà đến.

Quân Mộ Khuynh cùng Quân Tâm vội vàng lắc mình né tránh, trên mặt thần tình cũng không phải là rất tốt.

“Quân Tâm, ngươi ở nơi này làm cái gì? Không phải là đang bị phạt sao?” nam tử kia sau khi nhìn thấy Quân Tâm, trên mặt nhe nhẹ tức giận, dưới chân hắn ma thú cũng phun ra thô trọng hô hấp, ngạo mạn dưới lòng bàn chân hai người.

Quân Tâm không để ý đến người kia, kéo Quân Mộ Khuynh tiếp tục đi về phía trước, trên mặt thần tình càng khó coi.

“Hắn là ai?” Quân Mộ Khuynh im lặng khẽ mở cánh môi, quay đầu nhìn Kim Ngưu ma thú kia, nàng đã thấy nó qua đấu kỹ ngưng hình thú của Ninh Lãng, nhưng không có áp lực lớn như vậy.

Quân Tâm lắc đầu, không trả lời. Vốn tưởng như vậy là xong rồi, hai người họ có thể tiếp tục đi, nhưng lại không ngờ tới, có người không dễ dàng để họ rời đi như vậy.

“Quân Tâm, tốt xấu gì thì ta cũng là tiền bối, dù ngươi là triệu hoán sư, thế nhưng lại là một triệu hoán sư không có khế ước thú, cùng người thường có cái gì khác nhau, chỉ sợ ngay cả đấu kỹ sư, cũng có thể xem thường ngươi.” Người nọ phun ra mấy lời khinh thường, nhìn Quân Tâm châm chọc.

Mỗi ngày đều cùng người khác đánh nhau thì thôi đi, còn không có chút tư tưởng phấn đấu, hiện tại càng không chăm chỉ luyện công, lại ở đây tán gái.

Quân Tâm mặt mang theo nụ cười nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn thẳng kẻ đang nói luyên thuyên ở phía trước, “Phong Khải, ngươi cũng lớn tuổi như vậy mới có ma thú, ta tại sao muốn sớm đi tìm ma thú chứ, đấu thành tích lần tới, chắc ngươi cũng không thay đổi được nổi thành tích của mình đâu nhỉ.” Phong Khải cũng là năm ngoái vừa mới lấy được ma thú, hắn xem như là một triệu hoán sư lớn tuổi.

“Ngươi…” Sắc mặt Phong Khải cứng đờ, hiển nhiên là bị Quân Tâm chọc trúng tâm sự.

“Thế nào, chẳng lẽ không đúng sao? Phong sư huynh, ngươi đừng quên, ta chỉ cần ở tìm được ma thú lúc trẻ hơn ngươi, như vậy cũng sẽ không đứng chót.” Quân Tâm khoanh tay trước ngực, chế nhạo cười nói.

Sắc mặt Phong Khải lúc đỏ lúc xanh nhìn Quân Tâm, tuổi tác chính là nỗi đau của hắn, những triệu hoán sư bằng tuổi hắn, hiện giờ đều đã có địa vị ở trên đại lục rồi, mà hắn thì vẫn còn đang ở Thánh Thú sơn, vẫn còn là tân sinh, hắn bây giờ là triệu hoán sư lớn tuổi nhất ở Thánh Thú sơn, vì nguyên nhân này, hắn nhìn thấy Quân Tâm đã tới Thánh Thú sơn được một năm, cũng không chưa có được ma thú, nên mới cảm thấy bản thân mình ít ra cũng hơn người khác, những nỗi nhục mà hắn đã từng chịu, giờ lại đổ hết lên người Quân Tâm.

Lần này, Quân Tâm vậy mà lại phản bác, trước đây hắn tối đa chỉ là trừng mắt mà thôi.

‘Khúc khích!’ Quân Mộ Khuynh nhịn không được mà phì cười, nàng đã nói mà, sứt sẹo nhị ca chưa từng cãi nhau thua người khác, nàng sao phải lo chứ.

“Ngươi là dã nha đầu từ đâu tới, chỉ là một đấu kỹ sư, mà dám xuất hiện ở Thánh Thú sơn.” Phong Khải lúc này mới nhìn sang Quân Mộ Khuynh, khi hắn nhìn thấy người trước mắt, trên vai có hai ma thú, lại không có vòng tay khế ước, liền đem hết lửa giận, phát tiết hết lên trên người nàng.

“Người của Phong gia một điểm giáo dưỡng cũng không có, gia giáo của Phong gia bất quá cũng chỉ nhiêu đó.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, nàng vốn chỉ định đứng một bên xem diễn mà thôi, nhưng nếu có người có ý định hướng họng súng lên nàng, nàng cũng không để ý mà cho người đó lại một phát.

Sắc mặt Phong Khải đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng thế nào biết mình là người Phong gia!

“Người Phong gia không chỉ không có giáo dưỡng, mà còn ngốc.” Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ nhìn Quân Tâm nói, Thương Khung đại lục, mang họ Phong, không phải người Phong gia, chẳng lẽ cũng là một chi nhánh nhỏ của Phong gia bị cưỡng ép đuổi đi ra? Nàng còn chưa có nghe nói Phong gia có chuyện này.

Sắc mặt Phong Khải lúc đỏ lúc xanh, hắn chỉ vào ma thú của chính mình, đó là một cái huyễn cấp hỏa nguyên tố ma thú.

Quân Tâm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt kéo một mạt tươi cười, xú nha đầu thực sự đã lớn, nếu là trước đây, nàng đã sớm bị dọa khóc, đâu còn có thể phản bác lại người khác.

Phong Khải đột nhiên nghĩ đến Quân Tâm kêu tên của hắn, hắn mới biết thân phận của mình, sớm cũng không phải là bí mật gì, Thánh Thú sơn sơn trưởng không biết sự tình dưới chân núi, nhưng không đại biểu triệu hoán sư, hoặc là những người bên ngoài không biết.

“Dã nha đầu! Ngươi muốn chết sao?” Phong Khải bỏ qua phiền muộn trong lòng, tức giận nói với Quân Mộ Khuynh.

“Muốn chết chính là ngươi!” Quân Mộ Khuynh ánh mắt phát lạnh, đỏ đậm con ngươi phát ra trận trận lãnh ý.

Phong Khải nhìn mắt người đối diện, không khỏi đánh một cái lạnh run, đó là một đôi mắt như thế nào, hàn ý dâng lên từ đáy lòng, làm cho người ta không lạnh mà run!

“Khuynh nhi…” Quân Tâm kéo kéo tay Quân Mộ Khuynh, nhìn muội muội như vậy, hắn hình như lại thấy được nàng ngày đó chỉ thiên lập thệ.

Ấm áp thanh âm khiến trong hồng con ngươi của Quân Mộ Khuynh bị lây một tầng ấm áp, nàng quay đầu hướng về phía Quân Tâm cười, hồng con ngươi lại lần nữa nhìn về phía Phong Khải.

“Chủ nhân, có muốn hay không ta cho hắn nếm thử một chút?” Hỏa Liêm ở bên tai Quân Mộ Khuynh nhỏ giọng nói.