Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 57: Tức phụ tương lai




Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“Ngươi có sao không? Có muốn ăn linh đan hay không?” Mặc Ngạo Tà đau lòng hỏi, trong lòng đối với Diệp Lan cũng chính là mẫu thân của hắn có chút tức giận.

Lúc ăn cơm tại sao phải nói những chuyện này, muốn nói cũng phải chờ nàng ăn cơm xong rồi hãy nói, thì đã không bị sặc!

Quân Mộ Khuynh lập tức im lặng, hắn đang kích thích nàng đấy à, bị sặc thì ăn linh đan, chẳng lẽ linh đan giống như hạt cát hay sao, chỗ nào cũng có?

“Ngươi đi ra ngoài ta sẽ không có việc gì.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, hắn ở đây, nhất định sẽ bị hắn làm tức chết, chết tiệt, bị lừa đến đây còn chưa tính, lại còn bị hắn đùa giỡn!

Mặc Ngạo Tà nhìn Quân Mộ Khuynh muốn nói lại thôi, dưới mặt nạ đều là bất đắc dĩ, hắn đã cho nàng gợi ý, vì sao nàng vẫn đoán không ra, Quân Mộ Khuynh đối với bất cứ chuyện gì, nàng cũng hết sức tự tin, vô cùng thông minh, còn làm cho người khác trở tay không kịp, vậy mà lại không suy đoán ra được thân phận của hắn.

Hai người thông minh cũng không biết, chỉ cần một trong hai người đâm thủng lớp màn này, tất cả sẽ có lời giải, nhưng có người lại không muốn đi đâm thủng lớp màn này.

“Cái này cho ngươi.” Trong tay Mặc Ngạo Tà đột nhiên xuất hiện một cái hộp nhỏ.

“Cái gì vậy?” Quân Mộ Khuynh ngồi dậy, đang yên đang lành tự dưng cho nàng đồ?

Hiện tại Quân Mộ Khuynh hết sức nhạy cảm, ở Mặc phủ, nàng không thể không nhạy cảm, quan trọng hơn là ở trước mặt Mặc Ngạo Tà, nàng không thể không nhạy cảm.

“Mở ra nhìn xem.” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạt cười, đem hộp đặt ở trên tay Quân Mộ Khuynh, nàng kích động như vậy, chẳng lẽ sợ mình làm gì sao? Hắn sẽ không làm gì nàng, kích động như vậy làm cái gì.

Quân Mộ Khuynh hoài nghi liếc mắt nhìn Mặc Ngạo Tà, đem hộp mở ra, liền nhìn thấy một khối đá hắc ngọc đen như mực nhìn vô cùng bình thường ở trên tay mình, nàng nghi hoặc ngẩng đầu, “Cái này là cái gì?” tự dưng cho nàng ngọc bội, chỉ có điều nhìn cũng không tệ lắm.

“Lần sau ngươi gặp phải nguy hiểm, đem nó đập vỡ, ta sẽ xuất hiện ở trước mặt của ngươi, bất kể lúc nào, chỉ cần ngươi đập vỡ nó, ta sẽ lập tức xuất hiện.” Mặc Ngạo Tà nghiêm túc nói, giọng điệu không có nửa điểm pha trò, cũng không có nửa điểm đùa cợt.

Quân Mộ Khuynh nhìn ngọc bội trong tay, nở một nụ cười, “Lúc nào cũng có thể?” Chẳng lẽ hắn có khả năng thuấn di sao? Coi như là thuấn di, hắn ở hoàng thành, nếu như nàng ở một chỗ rất xa hoàng thành, nếu như đợi hắn tới, mình cũng đã đánh xong. (thuấn di: di chuyển trong nháy mắt, chớp mắt)

“Đương nhiên.” Mặc Ngạo Tà gật gật đầu, trải qua chuyện hôm nay, hắn cũng biết nàng đã cùng Quang Minh thánh điện đã kết thù, Thánh Linh nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

“Được rồi, không biết thực lực của ngươi thế nào, nhưng nhìn bộ dáng ngươi tự tin như vậy, ta liền nhận, đến lúc đó thực sự đánh nhau, ngươi nếu như không đến, ta liền đánh đến hoàng thành.” Quân Mộ Khuynh tiện tay đem ngọc thạch ném vào trong lòng, mắt nhìn quét tới vòng tay trên tay, mấy ngày này căn bản là không có nhớ đến nó, hình như so với mấy ngày trước sáng bóng hơn một chút.

“Chẳng lẽ ta không có nói cho Khuynh Khuynh, ta sớm đã là đương gia Mặc gia sao?” Mặc Ngạo Tà vô tội chớp mắt một cái, ai bảo cha hắn không muốn tranh đấu lại đem hết thảy ném cho hắn.

Quân Mộ Khuynh liếc Mặc Ngạo Tà một cái, hắn là đương gia thì thế nào, không phải là xa xỉ một chút, so với nàng có tiền một chút. “Ai làm đương gia không quan trọng, nếu như Quang Minh thánh điện cùng hoàng đế đánh nhau, không có thực lực, vẫn là vô dụng.” Nàng nói xong nhún vai, thế giới này chính là như vậy, người mạnh là vua, mặc dù ngươi trước đây lại sa sút, nhưng một khi ngươi trở thành cường giả, chuyện sau đó, liền sẽ bù đắp cho trước đây.

Đương gia không đại biểu thực lực của mình, một khi bị người đánh bại, địa vị kia sẽ không như trước, đạo lý này không cần nàng nói, tin tưởng hắn cũng biết.

Mặc Ngạo Tà rất hiểu lời nói của Quân Mộ Khuynh, thực lực của hắn bây giờ, không phải là lợi hại nhất, nhưng vì muốn bảo vệ tốt nàng, nhất định phải trở nên lợi hại hơn, so với bất luận kẻ nào cũng phải lợi hại hơn.

“Chi Chi!” Thân ảnh màu tím ở ngoài cửa xông vào, nhảy vào trong lòng Quân Mộ Khuynh, vô cùng thân thiết cọ cọ cánh tay của nàng.

“Nó đã tỉnh?” Quân Mộ Khuynh kinh ngạc nhìn Mặc Ngạo Tà, sao có thể, người này mỗi lần ăn ma hạch, không phải bốn năm ngày sẽ không tỉnh, lần này sao có thể tỉnh sớm như vậy!

Mặc Ngạo Tà âm thầm thở dài, tên tiểu tử này tới thật không đúng lúc, “Có thể là nó tấn chức.” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạc nói, tra xét rất lâu, hắn mới biết vật màu tím thích ăn ma hạch này là cái gì, dị linh thú ngàn năm khó gặp lại xuất hiện ở đây, còn ở trên tay của Khuynh Khuynh.

“Tấn chức?” Quân Mộ Khuynh ôm lấy Chi Chi, nhìn trên nhìn dưới, lật lật lỗ tai của nó, túm chân nhỏ lắc lư hai cái, cái gì cũng không có thay đổi, ngay cả lớn nhỏ cũng không có, tấn chức? Không giống.

Mặc Ngạo Tà thấy Quân Mộ Khuynh đối đãi với Chi Chi thô lỗ như vậy, nhưng Chi Chi vẫn chỉ ai oán nhìn nàng một cái, hắc tinh trong mắt không có lửa giận, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, “Ma thú này gọi là dị linh thú, ma thú ở mỗi một cấp tấn chức đều sẽ có thiên địa quy luật hạ xuống, mà dị linh thú, cho dù là tấn chức Thánh Thú, cũng sẽ không hạ xuống tia chớp, truyền thuyết, linh khí thiên địa tự nhiên sẽ sinh ra các loại dị linh thú, chúng nó có lực lượng thiên nhiên, Chi Chi chính là dị linh thú có tia chớp, dị linh thú mấy nghìn năm mới có một con.” Nhìn Chi Chi hơi cứng ngắc, trên mặt Mặc Ngạo Tà nở một nụ cười.

“Dị linh thú?” Nhìn qua không có dị linh gì, chỉ là một quả cầu thịt, còn là một quả cầu thịt tham ăn.

“Dị linh thú trời sinh ngang bướng khó dạy, tìm tới nhân loại, nếu không phải là người rất cường đại, có năng lực bảo hộ chúng nó, nếu không chính là trên người có thứ gì mà chúng nó thích.” Hắn không biết Chi Chi vì sao lại tìm tới Khuynh Khuynh, hai điều kiện này, nàng là có cái thứ nhất, thế nhưng, nàng bây giờ hẳn là còn chưa để dị linh thú cảm giác được cường đại mới phải, nhưng nó đích thực là đi theo bên người Khuynh Khuynh.

Nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đối đãi Chi Chi như vậy, Mặc Ngạo Tà có chút khẩn trương, hắn sợ Chi Chi sẽ dùng dị linh thương tổn nàng, nhưng Chi Chi đến cuối cùng cũng không phát cáu, càng không có nổi giận, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà trong lòng càng thêm nghi hoặc.

“Vậy ngươi coi trọng ta cái gì?” Quân Mộ Khuynh đưa tay đâm chọc bụng nhỏ của Chi Chi, suy nghĩ trong lòng giống như Mặc Ngạo Tà, cũng rất nghi hoặc.

Chi Chi ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh liếc mắt một cái, có chút ủy khuất, dường như đang nói, nó cũng không biết.

“Dị linh thú nhận chủ, không có nghĩa là nó thần phục, trong lúc nó thân thiết ngươi, tâm tình không vui, sẽ muốn mạng ngươi, nhưng mà nhìn tiểu gia hỏa này, nó là chân chính thích ngươi.” Mặc Ngạo Tà cười nói, thêm một tiểu gia hỏa bảo hộ nàng, cũng là một chuyện tốt.

“Phải không?”

Chi Chi vội vàng gật gật đầu, nó là rất thích rất thích! Có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.

“Ta thế nào cảm thấy nó theo ta, là vì đồ ăn, ta đã sắp bị nó ăn đến nghèo!” Từ lúc mới bắt đầu nó liền cướp đoạt ma hạch của mình, về sau lại dựa vào mình, nói cái gì cũng không chịu rời đi, hiện tại nó gần như đem ma hạch cao cấp của mình đều ăn, nàng càng cảm thấy Chi Chi là vì trên người nàng có ma hạch mới đi theo nàng.

Mặc Ngạo Tà im lặng cười, nếu đổi lại là người khác, biết ma thú trước mặt là dị linh thú, chỉ sợ là xem như tổ tông mà cung phụng, mỗi ngày hầu hạ đồ ăn, nàng thì khác, rất ghét bỏ Chi Chi ăn nhiều.

“Ta không phải là ghét bỏ nó, là nó nhìn thấy đồ ăn, thì không còn biết trời đất là gì.” Quân Mộ Khuynh nói xong lại nhìn Chi Chi, ma hạch cấp huyễn thú, nó còn chê, trên đời này đâu có nhiều ma hạch linh thú như vậy cho nó ăn.

Tấn chức? Vậy Chi Chi tấn chức đến đẳng cấp gì, trước kia là đẳng cấp gì, hiện tại lại là đẳng cấp gì, Hỏa Liêm cũng không biết Chi Chi là chủng loại gì, Mặc Ngạo Tà làm sao lại biết được?

Mặc Ngạo Tà hơi sững sờ, tươi cười trên mặt không ngừng lan rộng, hắn chậm rãi cúi người, ngồi ở mép giường, im lặng nhìn Quân Mộ Khuynh, nụ cười trong mắt càng sâu.

Quân Mộ Khuynh cùng Chi Chi chơi đùa, đột nhiên cảm giác được ánh mắt ở trước mặt phóng tới, nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Mặc Ngạo Tà cười như không cười nhìn mình, cặp mắt màu mực kia như một cái hồ sâu, làm cho người ta nghĩ không ra.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Nụ cười này thật là quỷ dị!

“Không có việc gì, trước đây không biết Khuynh Khuynh đáng yêu như thế.” Mặc Ngạo Tà cười híp mắt nói, xem ra tương lai còn rất dài, không có việc gì, hắn sẽ chờ, bởi vì tương lai bọn họ còn rất dài.

“Ngươi có thể đi về.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ cửa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

“Khuynh Khuynh thực sự là vô tình, ôi…” Mặc Ngạo Tà ai oán nhìn chăm chú Quân Mộ Khuynh một lúc, mới chậm rãi đứng dậy rời đi, nàng đích thực là cần nghỉ ngơi.

Mấy ngày nàng không thấy hắn, cũng không biết nàng có nhớ hắn hay không, dù sao tiểu nha đầu vô tình này, không quên hắn là được rồi, để cho nàng nhớ đến hắn, thật đúng là một loại hi vọng xa vời.

Khuynh Khuynh thực sự là vô tình!

Quân Mộ Khuynh chợt ngẩng đầu nhìn thân ảnh kia biến mất, dường như nghĩ tới điều gì, nàng nén sự kinh ngạc xuống, vội vàng đuổi theo, thân ảnh Mặc Ngạo Tà đã biến mất ở trong viện, bước chân Quân Mộ Khuynh vội vàng đi ra ngoài, nàng nhất định phải xác định một việc!

“Ai! Tiểu Khuynh, ngươi có sao không? Bị sặc không sao chứ? Có làm sao hay không?” Diệp Lan vẫn ở phòng khách chần chừ lo lắng cho Quân Mộ Khuynh, vừa nhìn thấy nhi tử đi ra ngoài, liền lập tức hướng chỗ ở của Quân Mộ Khuynh đi đến, không ngờ nàng lại đi ra, liền vội vàng hỏi.

Quân Mộ Khuynh hơi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta không sao, bá mẫu, người thấy Mặc Ngạo Tà không?” Trong nháy mắt như vậy, hắn liền biến mất, người này bình thường không thấy hắn chạy nhanh như vậy.

Là hắn! Nhất định là hắn!

Nhưng vì cái gì trước đây nàng không nghĩ đến, Mặc Ngạo Tà chết tiệt, vậy mà không nói cho nàng!

“Hả? Hắn mới vừa đi.” Diệp Lan chỉ chỉ bên ngoài, đêm qua vốn là có việc cần phải đi, hắn vậy mà ở thêm một ngày, lúc đầu nàng còn khó hiểu vì sao như vậy, bây giờ nhìn người trước mắt, nàng trái lại hiểu rõ mọi chuyện.

“Đi rồi?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hắn đây là ý gì!

“Đúng vậy, tối hôm qua hắn nên đi, vậy mà ở lại thêm một ngày, lúc hắn nhìn thấy thư tín, ta vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của hắn.” Diệp Lan như có điều suy nghĩ nói, trước đây bất kể lúc nào, chỉ cần nhận được thư tín, hắn sẽ vội vội vàng vàng rời đi, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, nhi tử trưởng thành, nên có chuyện của mình, thế nhưng lần này, lúc nhìn hắn nhận được thư tín, chân mày đều đã nhăn lại, nàng còn tưởng rằng hắn vừa trở về sẽ phải rời đi, không ngờ, hắn vậy mà chưa đi, việc này là chưa từng có.

“Vậy người biết hắn đi nơi nào sao?” Quân Mộ Khuynh sốt ruột hỏi, nàng hiện tại đã vội vã muốn biết, Mặc Ngạo Tà rốt cuộc có phải là hắn hay không.

Diệp Lan lắc lắc đầu, đi tới đình nghỉ mát bên cạnh ngồi xuống, “Chuyện của Tà nhi sẽ không nói với chúng ta, bất kể là vui hay là buồn, hắn đều tự mình giải quyết.” Quanh năm không ở nhà, nàng cũng không biết hắn ở bên ngoài có tốt không.

“Vậy hắn sẽ đi mấy ngày?” Quân Mộ Khuynh hít sâu một hơi, nàng sớm nên nghĩ đến!

“Có thể ba ngày, hoặc là mười ngày… Cũng có thể mấy tháng, hoặc nhiều hơn, mấy năm cũng sẽ không về nhà.” Diệp Lan thật thà nói, nàng đây là thế nào? Sao có thể gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ tiểu tử thúi kia đã làm gì?

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh không ngừng co quắp, đáp án này, hỏi cũng như không, không có kết quả.

“Tiểu Khuynh, nhi tử của ta có phải hay không đã làm cái gì? Ngươi nói cho bá mẫu, bá mẫu thay ngươi lấy lại công đạo!” Trong nháy mắt Diệp Lan xuất hiện ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, thần bí hỏi, nụ cười trên mặt còn mang theo chút mập mờ.

Nhìn thấy Diệp Lan liên tục đi tới, Quân Mộ Khuynh lập tức lui về phía sau mấy bước, “Không có chuyện gì.” Bởi vì nàng cũng không xác định, hắn rốt cuộc là Mặc Ngạo Tà, hay là…

Hàn Ngạo Thần!

Nếu hắn là Hàn Ngạo Thần, việc Mặc Ngạo Tà hiểu biết mình như thế, còn có cảm giác quen thuộc kia, liền trở nên hợp lý, nếu không phải là Hàn Ngạo Thần, vậy hắn là ai?

“Thực sự?” Nàng có chút không tin, nếu như không chuyện gì, tiểu Khuynh sao lại gấp như vậy tìm nhi tử nàng, nếu như không chuyện gì, sao lại gấp gáp như vậy hỏi Tà nhi lúc nào trở về, hỏi hắn đi nơi nào, sớm biết tiểu Khuynh muốn biết, nàng nên hỏi một chút tiểu tử kia muốn đi chỗ nào, nếu không tiểu Khuynh đã có thể đuổi theo.

Quân Mộ Khuynh lập tức gật gật đầu, có thể có chuyện gì, cho dù có chuyện, nàng cũng không thể nói cho người trước mắt, nếu như Mặc Ngạo Tà là Hàn Ngạo Thần, vậy hắn rốt cuộc có phải là con cháu Mặc gia hay không, nếu hắn không phải con cháu Mặc gia, vậy Mặc gia Mặc Ngạo Tà chân chính đã đi nơi nào, những thứ này đều là nghi vấn, chưa có xác định được, vẫn không thể đem tất cả nói ra.

Trên không trung xe ngựa bay nhanh, mà người bên trong xe lười biếng nửa nằm ở trên giường, mặt nạ đã sớm lấy xuống, mà dung mạo dưới mặt nạ kia, khiến mặt trăng cũng xấu hổ trốn ở trong mây.

Bầu trời trong đêm đột nhiên xuất hiện một bóng đen, hai tay hắn khoanh trước ngực, chạy như bay đến xe ngựa, không có chút ý tứ né tránh.

Chạy như bay vào xe ngựa, vội vàng dừng lại, người trong xe ngựa cũng chậm rãi mở mắt ra.

“Ngươi không đi tìm nàng, đến đây làm gì?” Người nửa nằm chậm rãi đứng lên, ba nghìn tóc đen như mực tùy ý xõa ở phía sau lưng, tùy ý lay động.

“Ta chỉ là muốn đến xác nhận một chuyện.” Đôi mắt Lạc Du như dã thú, nhìn chằm chằm xe ngựa, hắn muốn biết một việc, rất muốn biết!

Thân ảnh màu đen chậm rãi đi ra, dường như muốn dung nhập vào trong đêm tối, “Ngươi xác định?”

“Đúng vậy.” Hắn chính là người ngày đó ở thú nhân tộc cứu Quân Mộ Khuynh, cũng chính là cái người gọi là Hàn Ngạo Thần kia, thế nhưng hắn vì sao không nói cho nàng, kỳ thực hắn chính là hắn, còn muốn giấu giếm đi.

“Ngươi không muốn biết hắc ám lực của ta là ở địa phương nào tới?” Trên mặt Hàn Ngạo Thần nở một nụ cười ôn nhuận, chỉ là đứng ở nơi đó, cũng đã đẹp nói không nên lời, còn có gợn sóng làm người ta thực sự sợ hãi kia.

Lạc Du lắc lắc đầu, hiện tại hắn đã không còn quấn quýt những thứ này, quang minh thì thế nào, hắc ám thì thế nào, giữa hai người căn bản cũng không có khác biệt gì, chỉ có điều hắn chỉ là muốn tới hỏi, Hàn Ngạo Thần vì sao không nói cho Quân Mộ Khuynh biết thân phận của mình, còn dùng thân phận Mặc Ngạo Tà nhận thức nàng một lần nữa.

“Ngươi nói cho nàng thân phận của ngươi, thì tốt rồi, cần gì để cho nàng suy đoán.” Quân Mộ Khuynh đối với những việc không liên quan đến chuyện của mình, nàng bình thường sẽ không để ý nhiều, điểm này hắn hẳn là rất rõ ràng, bởi vì hai người bọn họ đều là cùng một loại người.

Hàn Ngạo Thần hơi sững sờ, thắc mắc trong lòng đột nhiên cởi ra, đúng vậy, hắn nói cho nàng biết thân phận của mình là tốt rồi, cần gì để cho nàng hiếu kỳ, cần gì ương ngạnh để nàng suy đoán, nghĩ tới đây, Hàn Ngạo Thần không khỏi cười khổ, đạo lý đơn giản như vậy, thú nhân này còn biết, hắn vậy mà không nghĩ ra.

“Ta sẽ nói, mấy ngày nay ta cũng không ở hoàng thành, mà nàng là vương của các ngươi, ta hi vọng ngươi có thể vì tộc nhân của mình mà bảo hộ nàng thật tốt.” Tất cả thú nhân lấy thú nhân tộc làm trọng, hắn mặc dù biết Lạc Du vì thú nhân tộc, là không thể không để ý tới Quân Mộ Khuynh, nhưng vẫn là nhịn không được dặn dò.

Lạc Du quay mặt đi, không nhìn Hàn Ngạo Thần, “Nàng không cần ta bảo vệ.” Có nhiều người như vậy bảo hộ nàng, thêm hắn cũng không nhiều, thiếu hắn cũng không có sao.

“Tùy ngươi.” Thân ảnh màu đen biến mất ở trong bóng đêm, xe ngựa cũng biến mất theo.

Sau khi Hàn Ngạo Thần nghĩ thông suốt xong, chỉ nghĩ giải quyết chuyện nhanh lên một chút, rồi trở lại hoàng thành, nói cho Quân Mộ Khuynh biết, mình chính là Hàn Ngạo Thần.

Lạc Du xoa xoa ngực, thương thế của hắn còn chưa lành, xem ra phải nghĩ ngơi nhiều ngày, mấy ngày nay đợi xem Hàn Ngạo Thần có thể kịp trở về hay không, nếu không đến lúc đó thương thế của hắn tốt hơn, Quân Mộ Khuynh chắc sẽ không ở lại lâu.

Thật ra thì nữ nhân kia cũng không phải đáng ghét như vậy, đích thực là có vài phần bản lĩnh.

Thân ảnh vội vã trong đêm đen thoáng qua, đêm, khôi phục lại yên tĩnh vốn có.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới sảnh trước, Mặc Ngạo Tà đi rồi, nhưng mà mẫu thân của hắn, càng ngày càng nhiệt tình hơn, suốt ngày đều nhiệt tình vô cùng, nàng lại không tiện cự tuyệt.

Lại đi qua một viện, Quân Mộ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, quý tộc chính là quý tộc, nàng từ viện mình ở đi tới sảnh trước, đều phải mất nửa giờ, cua cua quẹo quẹo, cuối cùng nàng rút ra được có hai chữ, xa xỉ!

“Khuynh Thành cô nương!” Âm thanh kinh ngạc từ phía sau vang lên, kéo lại bước chân của Quân Mộ Khuynh.

Nàng chậm rãi xoay người, thì nhìn thấy Nhu Tâm đứng ở phía sau, gió nhẹ thổi qua, xinh đẹp không nói ra được.

“Có việc gì?” Mình xuất hiện ở đây, làm cho nàng ngạc nhiên sao?

Nhu Tâm thu hồi tâm tư, nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười nhu hòa, “Chỉ là không ngờ cô nương sẽ đến Mặc phủ, cô nương là tới tìm thiếu gia sao? Thế nhưng tối hôm qua thiếu gia đã đi, phải mất một khoảng thời gian mới về.” Nhu Tâm cố ý nói, trên mặt còn mang theo vài phần đắc ý.

Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, nàng đương nhiên biết Mặc Ngạo Tà đã đi, hình như có người không biết một chuyện.

“Khuynh Thành cô nương, phu nhân để ta dẫn cô nương đi sảnh trước, nói có chuyện muốn nói với cô nương.” Nha hoàn bên người Diệp Lan vội vội vàng vàng chạy tới, vui vẻ kêu lên, Quân Mộ Khuynh đến, khiến trên dưới Mặc phủ đều rất vui vẻ, bởi vì thiếu gia bọn họ, cũng chính là Mặc Ngạo Tà, rốt cuộc có người trong lòng, hơn nữa nàng còn lớn lên dễ nhìn như vậy.

“Được, dẫn đường.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, đi hai bước, nàng lại dừng lại, “Nhu Tâm cô nương đi đường này, có phải hay không cũng đi gặp phu nhân, có muốn đi cùng hay không?” Nhu Tâm, chậc chậc, nếu như người cũng như tên thì tốt rồi, đáng tiếc.

Nhu Tâm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt nở một nụ cười, “Nhu Tâm là muốn đi gặp phu nhân, đi cùng vậy.” Nàng không phải đến tìm thiếu gia sao? Vì sao phu nhân lại gọi nàng?