Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 95: Quân chiến thiên




Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

Sau khi Quang điện bị ma thú đạp đổ thành đống đổ nát, người Phong thành cho rằng đây là quang minh chi thần trừng phạt người Quang điện, mới phái ma thú đi trừng phạt bọn họ, từ đó về sau, cũng không có ai dám đến cái chỗ này, nhưng hôm nay, phế tích Quang điện lại xuất hiện ba thân ảnh.

“Chủ nhân, vì sao ngươi muốn chúng ta ở đây tìm, không phải muốn đi vu lạc thôn sao?” Thiểm Điện ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, ba người bọn họ ở đây lật tới lật lui, người đi ngang qua nhìn thấy, đều giống như là nhìn thấy quỷ vậy, không đúng, so với nhìn thấy quỷ còn muốn khủng bố hơn.

“Không phải là ta nói trước khi đến vu lạc thôn thì tới đây tìm đồ sao?” Quân Mộ Khuynh hỏi ngược lại, lúc đó nàng đem nhẫn ném xuống, hiện tại Quang điện một mảnh phế tích, phải đi chỗ nào tìm.

“Chủ nhân, chiếc nhẫn kia rất quan trọng sao?” Bá Hiêu lau một giọt mồ hôi trên trán, nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh, rốt cuộc là nhẫn gì, sao chủ nhân lại phải tìm gấp gáp như vậy.

“Không tính là rất quan trọng.” Quân Mộ Khuynh yên lặng trả lời, nhưng là đeo hai năm, đột nhiên không thấy, có chút không quen.

“Vậy tại sao muốn tìm!” Thiểm Điện kêu rên hỏi, đã không phải rất quan trọng, vậy cũng không cần đi tìm, chỗ này lớn như vậy, tìm một chiếc nhẫn nho nhỏ, hơn nữa còn chưa chắc có thể tìm được, đây không phải là uổng phí công sức sao?

Quân Mộ Khuynh không trả lời, cũng không biết qua bao lâu, nàng liếc mắt nhìn phế tích, lãnh đạm nói, “Tìm không được thì thôi, đi thôi.” Thân ảnh đỏ rực xoay người rời đi, không có nửa phần chần chừ.

Thiểm Điện cùng Bá Hiêu nhìn nhau, không rõ chủ nhân mình đây là thế nào, vừa rồi còn muốn tìm, bây giờ lại không tìm, càng lúc càng không hiểu chủ nhân đang suy nghĩ cái gì.

Mặc dù trong lòng có nhiều nghi hoặc, hai thú vẫn không dám mở miệng dò hỏi, chủ nhân muốn chúng nó làm cái gì thì chúng nó chỉ cần làm là được rồi, nếu như chủ nhân muốn nói, cũng đã sớm nói, chẳng cần đợi hai chúng nó đi hỏi, nhưng mà chiếc nhẫn kia quan trọng như thế, sao chủ nhân lại có thể vứt xuống Quang điện, còn đang ở dưới đồng đổ nát này.

Ba thân ảnh chậm rãi đi về phương hướng của vu lạc thôn, hơi thở đập vào mặt, khiến ba người đều dừng bước.

Mùi máu tươi nồng nặc như vậy, ở chỗ này tản mát ra, “Đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, bước nhanh đi về phía trước, một đạo tàn ảnh thoáng qua, Bá Hiêu cùng Thiểm Điện vội vàng đuổi theo, sắc mặt cũng khó coi.

Mùi vị máu tanh tràn ngập ở trong không khí, mấy người vào trong thôn đi tới đi lui, không biết tìm bao nhiêu lần, cũng nhìn không thấy một người, thậm chí ngay cả thi thể một người, cũng nhìn không thấy, vậy mùi máu nồng như vậy là từ nơi nào truyền ra.

“Chủ nhân, chỗ này rất kỳ quái.” Bá Hiêu lạnh lùng nhìn xung quanh, trong lòng cũng không khỏi nổi lên nghi ngờ, mùi máu nồng đậm không có tan đi, mùi máu nồng như vậy, hẳn là chết rất nhiều người, thế nhưng kỳ quái nhất chính là, ở đây ngay cả thi thể của một người cũng không thấy, vậy càng thêm quái dị.

“Đúng là rất kỳ quái, theo đạo lý, mùi máu nồng đậm như vậy, hẳn là chết rất nhiều người, tại sao một cái thi thể cũng không nhìn thấy, ngay cả vết máu cũng không có, mùi máu nồng nặc kia là từ chỗ nào truyền tới, còn có chính là, chủ nhân các ngươi phát hiện không có, ở đây trong mỗi một nhà đều có thư tịch về bói toán, giấu rất bí mật.” Thiểm Điện cũng nói ra ý nghĩ trong lòng, cho dù là ma thú giết người, cũng sẽ không lưu lại một chút vết máu, việc này cũng quá kỳ quái.

Quân Mộ Khuynh cau mày, loại tình huống này cũng là lần đầu tiên nàng gặp được, đương nhiên cũng không biết xảy ra chuyện gì.

“Xem ra vu lạc thôn này đã không còn ai.” Bá Hiêu đứng ở sau lưng Quân Mộ Khuynh sắc mặt nặng nề nói, chủ nhân một lòng muốn tìm đến vu tộc, hiện tại vu tộc đã thành cái dạng này, chỉ sợ hy vọng của chủ nhân đã thất bại.

Quân Mộ Khuynh mím môi, hai mắt đỏ đậm nhẹ nhàng quét mắt nhìn xung quanh một vòng, xoay người đi ra bên ngoài thôn, “Đã không có ai, vậy thì đi thôi.” Thất vọng vẫn có, nàng cho rằng ở chỗ này là có thể biết tin tức phụ thân, nhị ca, không có người vu tộc, đây cũng có nghĩa là tất cả quay lại điểm ban đầu.

Trong lòng mặc dù có chút mất mát, trong lòng Quân Mộ Khuynh vẫn kiên định như vậy, nàng muốn tìm vu tộc, chỉ là muốn sớm biết phụ thân cùng nhị ca đang ở đâu, mặc dù hiện tại không có người vu tộc, nàng cũng tự tin có thể dựa vào năng lực của chính mình, cũng có thể tìm được bọn họ.

“A! Ta muốn giết ngươi!” Âm thanh tràn ngập cừu hận từ phía sau truyền đến, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng xoay người, liền nhìn thấy một đứa nhỏ không lớn lắm, trong tay cầm cái liềm, hướng về phía nàng bên này bổ tới.

Ngón tay mảnh khảnh nắm cánh tay nhỏ bé đang vung xuống, con ngươi đỏ đậm lạnh lùng nhìn người tới, “Ngươi muốn làm cái gì?” Nhìn vẻ mặt cáu bẩn của tiểu hài, cặp mắt kia mang theo màu xám tro, nên là đôi mắt ngây thơ chất phác, lúc này lại tràn đầy cừu hận, nhìn nàng, giống như nhìn thấy cừu nhân vậy.

“Ta muốn giết ngươi giết ngươi!” Tiểu hài thấy tay của mình bị nắm, còn không ngừng giãy dụa, chính là muốn giết người trước mắt.

“Muốn người ta chết, dù sao cũng phải có một lý do, lý do của ngươi là cái gì?” Quân Mộ Khuynh tò mò nhìn đứa nhỏ trước mắt, trong mắt xơ xác tiêu điều, cừu hận, cho nàng một loại cảm giác quen thuộc, nàng giống như nhìn thấy chính mình lúc nhỏ, sau khi bị lừa vào bầy sói, nàng cũng là cái dạng này.

“Là các ngươi giết cha ta, giết mẹ ta, còn có thúc thúc thẩm thẩm, còn có tộc trưởng nãi nãi!” Hắn tận mắt nhìn thấy những người đó xông vào làng, ngay từ đầu hắn tưởng là khách nhân vào thôn, bởi vì trong thôn thường xuyên xuất hiện một ít khách nhân, hắn đã sớm quen, nhưng không nghĩ tới những người này không phải, bọn họ vào thôn liền giết, gặp người liền giết, nếu không phải là hắn len lén chạy ra ngoài thôn chơi, cũng đã chết.

Cha mẹ, tộc trưởng nãi nãi, thúc thúc thẩm thẩm, bọn họ cũng bị giết, cũng bị giết, lúc hắn vào thôn, cũng không thấy tăm hơi bóng dáng của bọn họ, mặc kệ tìm như thế nào, cũng tìm không được.

Giết!

“Là ai muốn giết vu tộc!” Bá Hiêu kinh ngạc hỏi, còn có người nào đang tìm vu tộc, một người cũng không buông tha, còn có thể làm cho những thi thể này, biến mất ở đây.

“Ngươi nói, có người giết cha mẹ ngươi?” Quân Mộ Khuynh nắm cánh tay của tiểu hài tử, chậm rãi ngồi xổm người xuống, sức lực của tiểu hài tử, đâu phải là đối thủ của nàng, nàng nhẹ nhàng nắm, tiểu hài không thể nhúc nhích.

“Chính là các ngươi giết cha mẹ ta, mỗi người đến tìm cha mẹ, tộc trưởng đều giống nhau, các ngươi đều đáng chết!” Tiểu hài tử quật cường đẩy tay của Quân Mộ Khuynh ra, trên người có mùi máu, còn có sát khí, so với vừa rồi càng thêm nồng nặc.

“Nói cho ta, là ai giết cha mẹ ngươi?”

“Ta sẽ không nói cho các ngươi biết, các ngươi là người xấu, buông ta ra, buông ta ra!” Tiểu hài tử hét lớn, thấy cánh tay nắm trên người mình, vẫn không có buông ra, hắn cúi đầu mở miệng, liền cắn lên.

“Chủ nhân!” Bá Hiêu cùng Thiểm Điện đồng loạt kêu lên, nhìn chủ nhân mặc cho tiểu hài tử kia cắn mình, cũng không có nhíu mày một cái, mới dừng lại đi tới một bước, đều cau mày nhìn Quân Mộ Khuynh, bọn họ không tin, bị người cắn một ngụm sẽ không đau, nhưng chủ nhân ngay cả chân mày cũng không nhăn một chút.

Tiểu hài tử không biết cắn bao lâu, khi hắn nếm được mùi máu tươi ở trong miệng, mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu, nhìn người trước mắt, “Có đau hay không?” Tiểu hài đau lòng nhìn cánh tay chảy máu kia.

“Hết giận chưa?” Quân Mộ Khuynh thu cánh tay, nhìn dấu răng trên cánh tay, chậm rãi thu tay về.

“Hết giận, nhưng mà, thù không có biến mất.” Tiểu hài tử khí phách mười phần nói, hắn nhất định sẽ tìm được những người đó, vì người nhà báo thù, vì toàn bộ người trong thôn báo thù, hắn vĩnh viễn nhớ người dẫn đầu kia, còn có người đầu tiên xông vào thôn, hắn nhất định sẽ đem bọn họ toàn bộ giết hết.

“Nói cho ta, là ai giết người nhà ngươi?” Đôi mắt Quân Mộ Khuynh cũng băng hàn mấy phần, trong lòng cũng lờ mờ phỏng đoán.

Tiểu hài tử lắc lắc đầu, “Ta cũng không biết những người đó là ai, bọn họ mặc một thân y phục màu trắng, lúc đầu ta còn tưởng rằng, bọn họ cùng những người trước đây giống nhau, là vào thôn nhờ tộc trưởng nãi nãi giúp, muốn đi ra ngoài, liền nghe được bọn họ nói cái gì thần, sau đó chính là giết bọn hắn.” Tiểu hài áy náy nhìn Quân Mộ Khuynh, thấy mình cắn nàng, nàng cũng không trách mình, hắn cũng buông lỏng cảnh giác.

Thần? Quang Minh thánh điện, thật là bọn họ, nhưng mà bọn họ giết người vu tộc thì có ích lợi gì, vu tộc ẩn cư lâu rồi, ai tới cũng không nể mặt, nghe tiểu hài tử này nói, vu tộc không phải là không có người tìm được, chỉ là những thứ ấy tìm được là người, người vu tộc cũng không muốn cho bọn hắn làm bất cứ chuyện gì, như vậy đối với Quang Minh thánh điện mà nói, có ích lợi gì?

“Chủ nhân, xem ra, hẳn là Quang Minh thánh điện.” Bá Hiêu cũng đoán được, đem thần nói ở bên miệng, một thân y phục màu trắng, ngoài người quang minh thánh, còn có ai sẽ có loại trang phục này, một ngụm là thần ở bên miệng.

“Tỷ tỷ, các ngươi biết là ai giết cha mẹ ta và người trong tộc sao?” Tiểu hài tử lắc lắc cánh tay của Quân Mộ Khuynh, chờ mong nhìn nàng, hắn nhất định phải biết ai là cừu nhân của hắn, chờ hắn lớn lên, hắn nhất định sẽ khiến cho bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu hài tử, chậm rãi mở miệng, “Biết thì như thế nào, mà không biết thì như thế nào, bây giờ ngươi còn không phải là đối thủ của bọn họ, cũng giết không được bọn họ.” Quang Minh thánh điện nếu như dễ giải quyết như vậy, vậy thì sẽ không phát sinh loại chuyện này, dám trắng trợn giết người.

“Thế nhưng ta nhất định sẽ nỗ lực giết bọn họ!” Sát khí nồng nặc từ trên người tiều hài tử tản ra, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt tràn đầy kiên định.

Quân Mộ Khuynh đứng dậy, chỉ chỉ Bá Hiêu cùng Thiểm Điện bên cạnh, “Chỉ cần ngươi đánh thắng ca ca tỷ tỷ kia, ta sẽ để ngươi đi báo thù, thế nào?” Nàng hờ hững nói, giết người Quang Minh thánh điện, nàng cũng muốn giết.

Tiểu hài há hốc mồm, thất vọng cúi đầu, một người hắn cũng đánh không lại, chớ nói chi là hai người.

“Báo thù không phải cứ nói ở bên miệng là được, tốt nhất vẫn là phải thấy được hành động, ngươi bây giờ không có năng lực giết những người đó, chờ sau này, nhất định sẽ thành công, khi đó, ngươi đã vô cùng cường đại, đem tất cả chuyện hôm nay, hoàn trả gấp mười lần, hoàn trả gấp trăm lần, cho thỏa lòng mình.” Lời nói khí phách mười phần vang lên bên tai tiểu hài tử, hắn mạnh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, hai tay nắm chặt.

Bá Hiêu đi tới bên người tiểu hài tử, mỉm cười hỏi, “Nghe lời của vị tỷ tỷ này, không có sai, nàng là chủ nhân của tỷ tỷ, tỷ tỷ luôn luôn nghe lời của nàng, còn có tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì?” Còn có chuyện gì, so với chuyện chính mình nhìn thấy toàn bộ thân nhân chết ở trước mặt của mình, cuối cùng ngay cả thi thể cũng tìm không được, thậm chí, thống khổ hơn là khi không biết cừu nhân là ai.

“Vu Tiểu Bảo.” Vu Tiểu Bảo lăng lăng nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng đối với Quân Mộ Khuynh không khỏi sùng kính.

Vị tỷ tỷ này thật là lợi hại, ngay cả tỷ tỷ bên cạnh cũng nghe lời của nàng, vậy nàng nhất định có thể giúp cho mình báo thù, nhất định có thể, vị tỷ tỷ này nhất định có thể làm được, hắn phải đi theo vị tỷ tỷ trước mặt này, học tập bản lĩnh, khiến những người đó hoàn trả gấp trăm nghìn lần, nhưng mà gấp trăm nghìn lần là có ý gì?

Vu Tiểu Bảo! Bá Hiêu thiếu chút nữa phì cười, tên này…

Khóe miệng Thiểm Điện không ngừng co quắp, quá thú vị, Vu Tiểu Bảo, Vu Tiểu Bảo, cha mẹ hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào, mà lại lấy cái tên như thế, Vu Tiểu Bảo, đừng nói khí phách, ít nhất cũng phải dễ nghe, nó gọi là Thiểm Điện, khí phách chứ, Bá Hiêu lại càng khí phách, Bá Hiêu a, khí phách kiêu ngạo a, chủ nhân là một cái tên dễ nghe hơn, Quân Mộ Khuynh, nghe tên, cũng biết là một mỹ nhân, Vu Tiểu Bảo, Vu Tiểu Bảo.

Quân Mộ Khuynh trừng mắt liếc Thiểm Điện, lạnh lùng thu hồi ánh mắt nhìn Vu Tiểu Bảo.

“Tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này có phải rất lợi hại hay không?” Vu Tiểu Bảo thu hồi sát khí trước đó, tò mò hỏi Bá Hiêu.

Bá Hiêu gật gật đầu, vô cùng khẳng định nói, “Vị tỷ tỷ này hết sức lợi hại.”

Vu Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt có chút nghiêm túc, Quân Mộ Khuynh nghi ngờ liếc mắt nhìn Bá Hiêu một cái, đây là có chuyện gì, hắn chẳng lẽ còn muốn giết chính mình hay sao?

Nhìn người quái dị trước mắt (ở trong mắt mỗ Bảo, tóc đỏ, mắt đỏ, là hết sức quái dị, là tiểu hài tử năm tuổi mà thôi!), trịnh trọng cầm cái liềm trong tay ném đi, đi một bước về phía trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Phịch!” Một tiếng, hai đầu gối thẳng tắp quỳ trên mặt đất.

“Đây là?” Thiểm Điện nghi ngờ nhìn Vu Tiểu Bảo, trò gì nữa đây? Đang êm đẹp, hắn làm gì lại quỳ xuống trước mặt của chủ nhân của bọn họ?

“Tỷ tỷ lợi hại, ngươi có thể dạy tiểu Bảo hay không, giúp tiểu Bảo trở nên lợi hại hơn, báo thù cho người nhà?” Vu Tiểu Bảo tràn đầy kỳ vọng nhìn Quân Mộ Khuynh, hi vọng nàng có thể thu nhận mình, giúp cho mình trở nên lợi hại lên.

Vừa rồi vị tỷ tỷ kia cũng đã nói, vị tỷ tỷ này rất lợi hại, hơn nữa vị tỷ tỷ kia còn nói, ngay cả nàng cũng nghe lời vị tỷ tỷ này, vậy thì vị tỷ tỷ này nhất định rất lợi hại, mặc kệ thế nào, hắn cũng muốn vị tỷ tỷ này giúp cho mình trở nên lợi hại lên.

“Ta không thu đồ đệ, ta tìm cho ngươi một sư phụ lợi hại được không?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, chuyện bây giờ đã rất nhiều, hắn muốn mạnh mẽ, nàng có thể đem hắn giao cho lão đầu Long Thiên kia.

“Không! Ta muốn nhận tỷ tỷ làm sư phụ, tiểu Bảo không biết sư phụ là có ý gì, nhưng mà sau này, tiểu Bảo sẽ nghe lời sư phụ.” Tiểu Bảo trịnh trọng nói, nếu như không thể làm cho người trước mắt thành sư phụ hắn, hắn là tuyệt đối sẽ không rời đi.

Nghe ý tứ của tỷ tỷ, chính là, làm đồ đệ của nàng, để cho nàng làm sư phụ của mình, chính mình có thể để cho nàng dạy mình này nọ, hắn mới không cần để cho người khác làm sư phụ hắn, tỷ tỷ cũng đã rất lợi hại, hắn không muốn người khác, đã sớm muốn tỷ tỷ.

“Chủ nhân, nếu không ngươi hãy thu nhận hắn, hơn nữa vừa rồi không phải ngươi cũng đã bắt đầu dạy hắn này nọ đó sao?” Bá Hiêu thận trọng mở miệng, “Chủ nhân, Bá Hiêu nhất định sẽ xem trọng tiểu Bảo, sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn hắn dù chỉ một chút.” Tộc nhân cũng đã không còn, hắn còn có thể đi đâu.

“Hắn đi theo chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, ngươi cũng biết mà.” Quân Mộ Khuynh nhìn Vu Tiểu Bảo, mặc dù là ở trong nghịch cảnh mới có thể trưởng thành, nhưng là hắn còn quá nhỏ, không thích hợp với thế giới bên ngoài, để cho lão đầu Long Thiên kia dạy dỗ hắn, cũng là có thể.

“Chủ nhân, ta nhất định sẽ bảo vệ hắn.” Bá Hiêu ngưng trọng nói, nàng đã ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh lâu như vậy, lần này là kiên quyết nhất, cũng là lần cầu xin duy nhất với Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh nâng mắt lên, liếc mắt nhìn Bá Hiêu một cái, lại nhìn về phía Vu Tiểu Bảo, “Nếu Bá Hiêu nói sẽ bảo vệ ngươi, vậy ngươi đi theo đi, cho ta xem một chút ngươi là nguyên tố gì.” Âm thanh lãnh đạm nghe không ra một chút tâm tình nào, Quân Mộ Khuynh thấy Bá Hiêu bảo vệ một người như thế, không khỏi kinh ngạc, nếu như là trước đây, Bá Hiêu sẽ không quan tâm tới sống chết của nhân loại, đó là một khởi đầu tốt, nếu như bây giờ nàng không đồng ý, sau này làm sao để cho Bá Hiêu đi cùng nhân loại ở chung, hơn nữa, muốn đem Vu Tiểu Bảo giao cho lão đầu Long Thiên kia, bây giờ cũng không phải lúc.

“Cảm ơn chủ nhân, tiểu Bảo, mau mau gọi sư phụ, đem nguyên tố của ngươi ngưng tụ trên ngón tay.” Bá Hiêu vui vẻ nói, nhìn bóng lưng kiên định trên mặt đất, trong lòng xẹt qua một tia vui mừng, chủ nhân đồng ý nhận hắn là tốt rồi.

Vu Tiểu Bảo hưng phấn liếc mắt nhìn về phía sau Bá Hiêu, lộ ra nụ cười đầu tiên với Quân Mộ Khuynh, “Sư phụ.” Hắn cúi người dập đầu, liên tiếp ba cái, lục sắc nhàn nhạt ở trên tay hắn như có như không chuyển động.

Quân Mộ Khuynh nhìn nguyên tố yếu ớt kia, gật gật đầu, nhìn dáng vẻ của hắn tuối hẳn còn nhỏ, có thể đem nguyên tố ngưng tụ ra, cũng đã nói lên, thiên phú của hắn không tệ.

Thiểm Điện thấy Quân Mộ Khuynh đáp ứng, cũng rất hưng phấn, hắn vẫn là lần đầu tiên dùng thân phận con người, cùng người ở chung, sau này lúc chủ nhân dạy tiểu bảo bối này, hắn còn có thể ở một bên học trộm, nhìn xem phải làm một nhân loại như thế nào mới tốt.

“Ngươi mấy tuổi? Biết chữ không?” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm hỏi, làm sư phụ người ta, thì phải phụ trách đem hắn dạy tốt, nàng mới sẽ không giống bốn lão đầu kia.

“Năm tuổi, cha mẹ đã dạy, nhưng mà biết rất ít.” Vu Tiểu Bảo cười ha hả nói, hắn lại có thân nhân, sư phụ, tỷ tỷ, đều đối với hắn rất tốt.

“Cho hai người các ngươi năm tháng, đem chữ trên quyển sách này, toàn bộ dạy cho hắn.” Quân Mộ Khuynh lấy ra một quyển sách ố vàng, mặt trên có hai chữ rồng bay phượng múa, “Đấu kỹ”, đây chính là sách đấu kỹ ba năm trước đây Mạc Tương Thủ ngang ngược nhét vào trên tay Quân Mộ Khuynh, vì quyển sách này, nàng còn bị ngũ đại gia tộc vây đánh.

Bá Hiêu gật đầu một cái, vươn tay nhận lấy quyển sách trên tay Quân Mộ Khuynh, Thiểm Điện kinh ngạc đến cằm cũng muốn rớt, vì sao lại có phần của hắn, hắn không có xin chủ nhân để nàng có đồ đệ dưới quyền này, đây đều là Bá Hiêu làm, vì sao lại lăn đến trên người hắn, việc này không công bằng, không công bằng.

“Chủ nhân…”

“Ngươi không phải muốn học tập làm người như thế nào sao? Vậy sẽ phải bắt đầu từ việc học chữ.” Quân Mộ Khuynh xoay người lạnh lùng cắt ngang lời của Thiểm Điện, đừng tưởng rằng nàng không biết người này đang suy nghĩ gì.

Thiểm Điện rụt cổ một cái, gật gật đầu, chủ nhân làm sao biết hắn không biết chữ, xem ra nhiệm vụ của Bá Hiêu thật khó khăn, phải dạy tốt hai đồ đệ.

“Ngươi đứng lên đi, ba chữ Vu Tiểu Bảo này, rất dễ làm người khác chú ý, từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Quân Chiến Thiên.”