Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 53: Hiên Viên Kiếm




Lực lượng vô hình chậm rãi tản ra, nhập vào thân thể của bọn hắn, thế nhưng bọn hắn lại hoàn toàn không phát giác ra, mới đi được ba bước, bọn hắn mở to mắt, nhìn nam tử nở nụ cười ưu nhã trước mặt, hồi lâu cũng chưa nói ra được một chữ, cũng đã ngã xuống.

Quân Mộ Khuynh đứng ở một bên, nhìn Hàn Ngạo Thần giết người ưu nhã như vậy, không khỏi hung hăng thối một tiếng, lúc nào cũng ưu nhã như thế, thật sự không biết, chuyện gì mới có thể khiến người này có vẻ mặt khác.

Nhìn thấy lực lượng khủng bố như thế, trên mặt tiểu nam hài cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, hắn lảo đảo lui về phía sau một bước, ngã lên trên tuyết, cho dù vừa rồi nhìn thấy hắc y nhân, hắn cũng không có kinh hoảng như thế.

“Hiện tại ngươi đã không có việc gì.” Quân Mộ Khuynh đi tới bên người Hàn Ngạo Thần, liếc mắt nhìn người trên mặt đất, vẻ mặt cũng không có biến hóa gì khác.

“Chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người đang định xoay người rời đi, bên tai liền truyền tới một giọng nói, “Các ngươi cứu ta không phải là vì muốn biết thân phận của ta sao?”

Bọn họ dừng lại động tác, khẽ cười, “Nếu muốn biết thân phận của ngươi cũng rất đơn giản, chỉ là hiện tại chúng ta không muốn biết.” Bắc quốc có thể có mấy tiểu hài tử có khí phách hoàng gia như thế, ngoại trừ người hoàng quyền Bắc quốc.

“Các ngươi cứu ta không phải có mục đích sao? Tại sao lại muốn rời đi?” Hiên Viên Kiếm lạnh nhạt nhìn người trước mắt, nói không chừng bọn họ có thể tin tưởng được, chỉ là…

Con nít bây giờ đều là như vậy sao, cứu người chính là có mục đích, chỉ là lúc nãy nàng có chút hiếu kỳ muốn biết thân phận của hắn, nên đến nhìn một chút, liền gặp được một màn này, nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác.

“Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được, ngươi muốn đi theo chúng ta trở về cũng được, nếu như muốn ở lại chỗ này, chúng ta cũng không có ý kiến.” Hàn Ngạo Thần nhìn người trước mắt, vẻ mặt không có thay đổi gì, mặc dù biết thân phận người trước mắt, cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Hiên Viên Kiếm cúi đầu suy nghĩ, “Đưa ta trở về, ta sẽ báo đáp các ngươi.” Hắn nói chắc chắn.

“Nếu trong lòng mọi người đã hiểu rõ không cần nói ra, vậy ta cũng không gạt ngươi, chúng ta đến là tìm tuyết ngưng thảo, chúng ta có thể đưa ngươi trở về, chỉ có điều, ngươi phải đưa tuyết ngưng thảo cho ta.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, trực tiếp nói điều kiện với tiểu hài tử trước mặt.

Hiên Viên Kiếm có chút không tin nhìn người trước mắt, gia tộc Bắc Minh và gia tộc Nam Cung sao có thể bỏ qua cho hắn, những người này không cần nhìn, hắn cũng biết, là tới đuổi giết hắn, người biết hắn rời khỏi Bắc quốc không có mấy người, có thể nhanh như vậy tra ra được, cũng chỉ có người của hai gia tộc này.

“Ta có thể đáp ứng các ngươi.” Tuyết ngưng thảo bản thân hắn cũng có một viên, đó là phụ thân để lại cho hắn bảo mệnh, nếu hắn đã hứa, chỉ cần người trước mắt đưa hắn trở về, hắn dĩ nhiên sẽ đem tuyết ngưng thảo đưa cho bọn họ.

“Một lời đã định.”

“Một lời đã định!”

Quân Mộ Khuynh cảm thấy ngượng ngùng khi làm giao dịch với một đứa nhỏ, thật sự là có chút kỳ quái.

Một giao dịch đơn giản như vậy, ai cũng không biết được sẽ khiến Bắc quốc có nhiều biến động, càng không có ai đoán được, hai người kia lại chiếm một phần quan trọng lớn ở Bắc quốc, chỉ là tất cả những điều này đều là sau này hãy nói.

Vốn là hai người, hiện tại biến thành ba, bây giờ Quân Mộ Khuynh cũng không cần phải vội vàng chuyện tuyết ngưng thảo, nàng nghĩ đến chính là tình hình của Bắc quốc, đưa Hiên Viên Kiếm trở lại là một chuyện hết sức đơn giản, thế nhưng sau khi đưa hắn trở về, hắn có thể lập tức đem tuyết ngưng thảo đưa cho nàng, đó là chuyện không có khả năng, nhất định là sẽ có người ngăn cản.

“Ngươi có thể nói một chút tình hình hiện tại của Bắc quốc không?” Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn Hiên Viên Kiếm như tiểu đại nhân vậy, hắn nhìn qua mới chỉ bảy tám tuổi, lại gánh vác toàn bộ Bắc quốc.

“Ngươi không phải đã sớm biết rồi sao?” Hiên Viên Kiếm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, sắc bén nhìn hai người trước mặt, ngay cả thân phận của hắn, bọn họ cũng có thể biết được, chẳng lẽ còn không biết tình hình hiện tại của Bắc quốc như thế nào sao.

“Muốn ngươi nói lại một lần nữa không được sao?” Quân Mộ Khuynh nháy nháy mắt, tiểu hài tử như vậy một chút cũng không đáng yêu.

Thấy bộ dạng này của Quân Mộ Khuynh, Hiên Viên Kiếm thở dài, nghiêm túc nói, “Hiện tại Bắc quốc giống y như người ngoài các ngươi biết, là thế chân vạc, Bắc Minh, Nam Cung, người hoàng quyền nắm giữ ba lực lượng, trong đó mạnh nhất là gia tộc Bắc Minh, yếu nhất chính là người hoàng quyền.” Nếu không hắn cũng sẽ không bị đuổi giết.

“Gia tộc Bắc Minh? Vậy Bắc Minh Băng là thế nào của gia tộc Bắc Minh?” Nhớ tới tử vong đảo, trong đầu Quân Mộ Khuynh bắt đầu suy nghĩ, dù sao cái tên kia, vẫn còn thiếu nàng một chuyện không phải sao.

“Người thừa kế.” Hiên Viên Kiếm nghiêm túc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng đã biết Bắc Minh Băng, vì sao không biết Bắc Minh Băng chính là người thừa kế gia tộc Bắc Minh?

Hàn Ngạo Thần đi ở một bên, lẳng lặng nghe, khi nghe đến mấy thứ này, trên mặt hắn, cũng không có kinh ngạc gì nhiều, giống như đã sớm biết vậy.

Quả thực, tình hình ở Bắc quốc, rất nhiều người Thương Khung đại lục cũng đều biết, cũng bởi vì điểm này mà Quân Chấn mới cho người đến Bắc quốc tìm tuyết ngưng thảo.

“Vậy còn cái người có khế ước thú bò sát gọi là Long nhi thì là ai?” Nàng nhớ người kia gọi là Nam Cung Phác.

“Đó là Nam Cung Phác, là một trong số ít triệu hoán sư của gia tộc Nam Cung, đoạn thời gian trước hình như hắn có đi tử vong đảo.” Sau đó cũng chưa có trở về, rất nhiều người gia tộc Nam Cung đi tử vong đảo chưa có trở về, nếu không người tới giết hắn, cũng không chỉ có mấy người như thế.

Thế nhưng khế ước thú bò sát gọi là Long nhi kia, nàng đã thấy ma thú cao cấp sao? Liền nói người ta là loài bò sát, triệu hoán sư ở Thương khung đại lục ít đến đáng thương, thế nhưng đối với Bắc quốc mà nói, lại càng thêm thê thảm, một gia tộc có thể có một triệu hoán sư, đã là một chuyện hết sức không dễ dàng.

“Chi Chi!” Chi Chi nghe thấy có loài bò sát, hưng phấn kêu lên.

Có ăn, có ăn!

“Nó đã chết.” Quân Mộ Khuynh đảo mắt, liếc nhìn Chi Chi, nàng ba ngày hai đầu, thế nào đều là nghĩ đến ăn a?

“Chi!” Vậy ma hạch đâu?

“Đã vào bụng của ngươi.” Quân Mộ Khuynh chọc chọc bụng của Chi Chi, lúc trở lại, không phải cho nàng ăn vài viên ma hạch sao, một trong số đó, chính là của con ma thú “Trùng nhi” kia.

“Chi Chi!” Chi Chi hài lòng gật gật đầu, hóa ra đã bị nó ăn a, thật tốt.

“Nó là sủng vật của ngươi sao?” Hiên Viên Kiếm nghiêm túc hỏi, thật là đáng yêu.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Chi Chi trên vai, “Xem là như vậy.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Chi Chi nguyện ý làm sủng vật, nhưng mà xem ra, nàng là hết sức không vui.

Chi Chi hung hăng trừng Hiên Viên Kiếm một cái, nàng có chỗ nào giống sủng vật chứ? Có sủng vật nào đáng yêu như nàng sao? Hơn nữa nàng còn đặc biệt vô cùng lợi hại, sủng vật nhà ai, có lợi hại như nàng không? Hừ!

Bị Chi Chi trừng một cái như vậy, Hiên Viên Kiếm dừng bước, kinh ngạc nhìn Chi Chi, nhìn thấy nàng nhắm mắt lại, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh vậy, chẳng lẽ mới vừa rồi nhìn thấy là ảo giác? Hắn rõ ràng nhìn thấy con sủng vật có tính người này trừng hắn một cái!

Tới gần Bắc quốc, Quân Mộ Khuynh cho Hiên Viên Kiếm một cái huyễn khí, bộ dạng của hắn như vậy mà đi vào thành thì rất không an toàn, nếu như bị người muốn giết hắn nhận ra, thì rất là phiền phức.

Vì tránh những phiền toái không cần thiết này, cho hắn một cái huyễn khí cũng không sao.

Hiên Viên Kiếm nhìn thấy huyễn khí kia, liền bị dọa sợ không nhẹ, sau đó hoài nghi nhìn người trước mặt, nàng vừa ra tay chính là huyễn khí, vậy thì dáng vẻ hiện tại của bọn họ có phải cũng là do huyễn khí biến đổi hay không?

“Tiểu hài tử không nên thông minh như vậy.” Quân Mộ Khuynh nhìn thấy ánh mắt của Hiên Viên Kiếm, bất đắc dĩ thở dài, hiện tại tiểu hài tử này đã sớm trưởng thành như vậy rồi sao? Giống như chuyện gì cũng biết vậy.

Nghe thấy ba chữ “Tiểu hài tử”, Hiên Viên Kiếm chu chu miệng, “Ngươi nói ta là tiểu hài tử, ngươi thì sao?” Nàng nhìn qua, cũng chỉ là “Tiểu hài tử” mà thôi.

“Lớn hơn so với ngươi.”

“Ta đương nhiên biết ngươi lớn hơn so với ta, ta hỏi chính là tuổi tác ngươi…” Lời của Hiên Viên Kiếm còn chưa nói hết, trước mắt liền xuất hiện một kỳ dị quả, tất cả lời đều bị dọa không thể nói ra được.

Quân Mộ Khuynh cũng không dừng bước lại, đem kỳ dị quả đặt ở trước mặt Hiên Viên Kiếm.

“Không muốn để thủ hạ mình nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác bây giờ thì mau ăn đi.” Dáng vẻ bây giờ của hắn, có hay không có huyễn khí cũng như nhau, nhưng những người muốn giết hắn, hiện tại chưa chắc đã có thể nhận ra, chỉ là nếu như ngay cả người của hắn cũng không nhận ra thì thật phiền toái.

Hiên Viên Kiếm nuốt nuốt nước miếng, nàng rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn giúp hắn? Còn đối tốt với hắn như vậy, sau khi phụ thân chết, cũng không có ai đối tốt với hắn như vậy.

“Không muốn sao?” Nàng quay đầu chau chau mày.

“Muốn.” Hiên Viên Kiếm lập tức nhận lấy kỳ dị quả, ăn như hổ đói, hắn đã rất nhiều ngày chưa ăn gì, kỳ dị quả này, hoàn toàn trở thành thức ăn lấp bụng hắn, đâu còn nhớ đây là linh quả.

Hàn Ngạo Thần liếc mắt nhìn Hiên Viên Kiếm, hắn cũng chỉ mới sáu bảy tuổi, vì trách nhiệm, còn là những tránh nhiệm phải gánh lấy, như thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ là tiểu hài tử, khát vọng được yêu thương ở trong lòng cũng không ít hơn so với bất cứ người nào.

Quân Mộ Khuynh cười nhìn Hiên Viên Kiếm, nàng đột nhiên nhớ tới Quân Chiến Thiên, “Nhìn thấy ngươi, ta lại nhớ tới đồ đệ của ta.” Tuổi của hai người bọn hắn gần bằng nhau.

Sau khi Hiên Viên Kiếm ăn trái cây xong, ngẩng đầu nghi ngờ hỏi, “Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã có đồ đệ?”

Sau khi ăn kỳ dị quả, Hiên Viên Kiếm liền cảm giác trong thân thể mình tuôn ra một dòng ấm áp, khiến thân thể lạnh băng của hắn dần ấm lên, hắn cảm thấy thật thoải mái.

Huyệt thái dương của Quân Mộ Khuynh không ngừng giật giật, “Ta vì sao không thể làm sư phụ? Hơn nữa đâu phải là ngươi? Ta cần gì phải nhiều lời?” Đồ đệ của nàng cũng không phải hắn, ngạc nhiên như vậy làm cái gì!

Ách…

Hiên Viên Kiếm sững sờ ở tại chỗ, nàng lớn hơn hắn, có một đồ đệ cũng không có gì, chỉ là hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Gương mặt Hàn Ngạo Thần nhịn cười, tiểu hài tử quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, mới hai ba câu liền bị tiểu Khuynh Khuynh làm cho nghẹn.

“Vậy ngươi tên gì, dù sao cũng phải nói cho ta biết chứ?”

“Ta…”

“Ồ, từ lúc nào Bắc quốc có một mỹ nhân như thế? Bản thiếu gia thế nào lại không biết?” Giọng nói cợt nhã cắt ngang đối thoại của hai người.

Quân Mộ Khuynh không nhịn được nhìn lại phía trước, lúc này còn chưa vào Bắc quốc, phiền phức đã tới rồi.

Ba người quay đầu nhìn lại, phát hiện đứng trước mặt là mười mấy người, nam tử dẫn đầu, nhìn rất bình thường, cộng thêm vẻ mặt của hắn, lại càng thêm khó coi.

Hiên Viên Kiếm đi đến bên cạnh Quân Mộ Khuynh, ở trong mắt người khác, hắn là đang sợ, kỳ thực hắn đang nói cho Quân Mộ Khuynh biết thân phận với thực lực của người trước mặt.

Hắn là Nam Cung Sĩ, một trong những thiếu gia của gia tộc Nam Cung, là đại kỹ sư cấp bốn thủy nguyên tố, người này cả ngày chơi bời lêu lổng, là người vô dụng nhất gia tộc Nam Cung, nhưng cũng quý giá nhất của bọn họ, bởi vì hắn là con trai duy nhất của Nam Cung Mẫn, gia chủ hiện tại của gia tộc Nam Cung, cho nên mặc kệ hắn ở bên ngoài gây bao nhiêu họa, cũng sẽ không có chuyện gì.

Ai bảo phụ thân của người ta là gia chủ gia tộc Nam Cung, mặc dù có oán hận, cũng không dám nói a!

Kỳ thực diện mạo của Quân Mộ Khuynh bây giờ, đã bình thường rất nhiều, nếu như khôi phục diện mạo vốn có của nàng, dù đi tới chỗ nào, đều trở thành một phong cảnh hoa mỹ, làm cho người ta khó mà dời đi ánh mắt, mà diện mạo nàng lúc này cũng có thể coi là xa cách thoát tục, làm cho người ta lần đầu nhìn thấy cũng có một loại kinh diễm không nói ra được.

Người gia tộc Nam Cung cứ như vậy đi tới, Hiên Viên Kiếm cũng chưa kịp dùng huyễn khí thay đổi diện mạo của hắn, thế nhưng hắn cũng không tính làm như vậy, hiện tại đã là ngoại thành Bắc quốc, khoảng cách cũng chỉ có mười dặm, bây giờ người gia tộc Nam Cung muốn làm cái gì, cũng không có cơ hội.

“Nam Cung Sĩ, gia chủ bảo ngươi theo ta đi ra ngoài, cũng không phải là chọc nữ nhân!” Một thân ảnh vàng nhạt chậm rãi đi tới, dung mạo tuyệt mỹ, có thể làm cho trăm hoa cũng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

“Nàng là ai?” Quân Mộ Khuynh nhỏ giọng hỏi.

“Nam Cung Mỹ Mỹ, người cũng như tên, là mỹ nhân đệ nhất Bắc quốc, đồng thời, nàng cũng là thiên tài đệ nhất đấu kỹ sư của gia tộc Nam Cung, hiện tại đã là kỹ linh sư cấp mười hai, bởi vì nàng có dung mạo tuyệt mỹ, còn có thiên phú tuyệt hảo cho nên địa vị ở gia tộc Nam Cung cao hơn Nam Cung Sĩ, chỉ là, người đẹp không có nghĩa là tâm cũng đẹp.” Hiên Viên Kiếm lắc đầu nói, hệt như một đại nhân vậy, ngây thơ chất phác trong mắt từ lúc người của  gia tộc Nam Cung xuất hiện, toàn bộ liền tản đi.

Hỏa ra là một độc mỹ nhân!

Quân Mộ Khuynh hiểu ý gật gật đầu, lại bất động thanh sắc, nàng đến Bắc quốc là tìm tuyết ngưng thảo, không cần thiết phát sinh mâu thuẫn với người của gia tộc Nam Cung.

Nam Cung Sĩ đương nhiên sẽ không nghe lời Nam Cung Mỹ Mỹ, nàng là đệ nhất thiên tài, còn hắn là con trai của gia chủ Nam Cung, dựa vào cái gì phải nghe lời nữ nhân đanh đá này! Hơn nữa, Bắc quốc, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện một nữ tử xinh đẹp như vậy, so với Nam Cung Mỹ Mỹ còn dễ nhìn hơn.

Hiện tại Nam Cung Mỹ Mỹ đang hết sức chăm chú nghe hai người đối diện nói chuyện, cũng không nhìn tới biểu tình trên mặt Nam Cung Sĩ.

Lúc bọn họ nói chuyện, đại kỹ sư Nam Cung Sĩ có thể không nghe thấy, thế nhưng Nam Cung Mỹ Mỹ lại nghe được rõ ràng, vốn nàng còn thật vui vẻ người ta bình luận như thế về nàng, nhưng câu nói sau cùng của Hiên Viên Kiếm khiến cho sắc mặt của nàng đại biến.

“Các ngươi dám ở sau lưng nghị luận về gia tộc Nam Cung chúng ta!” Nam Cung Mỹ Mỹ ánh mắt sắc bén nhìn Quân Mộ Khuynh, trong nháy mắt nhìn tới, Nam Cung Mỹ Mỹ cũng nhịn không được mà thán phục, sau khi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, ánh mắt của nàng cũng nhìn thấy Hàn Ngạo Thần ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh.

Nam tử thật là đẹp! Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thấy qua nam tử nào đẹp như thế!! Nam Cung Mỹ Mỹ vẫn luôn kiêu ngạo vì dung mạo của mình, lúc này cũng không nhịn được mà thán phục.

Nam Cung Mỹ Mỹ ngây người, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hàn Ngạo Thần, ánh mắt cũng không e dè.

Hàn Ngạo Thần đứng ở bên người Quân Mộ Khuynh, cảm giác được ánh mắt nóng rực phóng tới, hắn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vẻ mặt si mê của Nam Cung Mỹ Mỹ, điều này làm cho hắn không khỏi nhíu mày, trong mắt lộ ra chán ghét.

Nam Cung Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm vào Hàn Ngạo Thần, đương nhiên cũng nhìn thấy chán ghét trong mắt hắn, khi nàng phát hiện khoảng cách của hai người đối diện, trong lòng xông ra vô tận ghen tỵ, người nào không biết nàng là Nam Cung Mỹ Mỹ, là mỹ nhân số một số hai của Bắc quốc, mà người trước mắt lại còn xinh đẹp hơn nàng, lại còn có một nam tử tuyệt mỹ đứng ở bên cạnh, điều này sao có thể không khiến nàng ghen tị chứ!

Nhìn theo ánh mắt của Nam Cung Mỹ Mỹ, Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn lại, liền phát hiện trong đôi mắt dịu dàng như nước của Hàn Ngạo Thần lộ ra chán ghét.

Chậc chậc… Không thể không nói, mặc kệ Hàn Ngạo Thần có bộ dáng như thế nào, cũng có thể đưa tới hoa đào.

“Hoa đào của mình, tự mình xử lý.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói.

Giọng nói lạnh như băng làm trong lòng Hàn Ngạo Thần lộp bộp một chút, hắn ngượng ngùng nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, “Khuynh Khuynh giúp ta không được sao?” Hắn nhìn cũng lười liếc mắt nhìn, sao sẽ đi để ý tới một người như thế.

Thế nhưng hình như tiểu Khuynh Khuynh rất không cao hứng, cái này nên làm sao bây giờ?

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh run rẩy một chút, nhìn ánh mắt Nam Cung Mỹ Mỹ càng trở nên nóng rực hơn, bĩu môi, được, nàng trực tiếp biến thành người tàng hình.

“Các ngươi còn đang nhìn cái gì, bắt toàn bộ bọn họ lại cho ta.” Nam Cung Mỹ Mỹ đắc ý liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nơi này là Bắc quốc, là địa bàn của bọn hắn, nàng cũng không tin, lấy thiên phú cùng sắc đẹp của mình, không sánh bằng người trước mắt.

Nam Cung Sĩ cũng không ngăn cản, việc làm của Nam Cung Mỹ Mỹ, cũng giúp hắn không ít chuyện, dù sao mỹ nhân như vậy, ai không muốn có.

Lúc này toàn bộ tâm tư của Nam Cung Mỹ Mỹ đều đặt ở trên người Hàn Ngạo Thần, không chỉ xem nhẹ tiểu hài tử trước mắt, hơn nữa còn xem nhẹ băng lãnh trong mắt Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh cười nhìn Nam Cung Mỹ Mỹ, chẳng lẽ trên mặt nàng viết ba chữ “Dễ khi dễ” sao?

“Nam Cung Mỹ Mỹ, ngươi thật to gan.” Thân ảnh Hiên Viên Kiếm nhỏ gầy chậm rãi đi tới trước, mắt lạnh nhìn Nam Cung Mỹ Mỹ.

Thấy Hiên Viên Kiếm đi ra, Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần thẳng thắn đứng ở một bên, cái này dù sao cũng là “chuyện nhà” của người ta, bọn họ là “Người ngoài”, nhìn là được rồi, bọn họ ngược lại muốn nhìn sau khi Nam Cung Mỹ Mỹ biết thân phận của Hiên Viên Kiếm, sẽ có biểu cảm gì.

Nam Cung Mỹ Mỹ nhìn thấy Hiên Viên Kiếm, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, tiểu hài tử này, vì sao lại nhìn quen mắt như thế, giống như ở địa phương nào đó đã thấy qua, nhưng mà nghĩ mãi không ra.

Tùy tùng gia tộc Nam Cung nhìn thấy Nam Cung Mỹ Mỹ bị một đứa bé làm sửng sốt, cũng đều dừng bước lại, không dám tùy tiện ra tay, ai biết tiểu hài tử trước mắt sẽ là ai, mặc dù bọn hắn đều nghe theo chủ tử, nhưng nếu như chủ tử có chuyện gì, bọn hắn cũng xong đời theo.

Ánh mắt của Nam Cung Sĩ cuối cùng cũng rời khỏi người Quân Mộ Khuynh, khi hắn nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy kia, hai mắt mở to, há hốc miệng kinh ngạc.

Hắn run rẩy chỉ vào người trước mặt, “Ngươi, ngươi, ngươi…” Hắn sao có thể xuất hiện ở đây!

“Thế nào? Mới mấy ngày không thấy, Nam Cung Sĩ cũng không nhận ra trẫm sao?” Hiên Viên Kiếm chậm rãi đi đến, trong giọng nói non nớt mang theo vô tận uy nghiêm.

Trẫm!

Nam Cung Sĩ “Phịch” một tiếng, quỳ trên mặt đất, “Nam Cung Sĩ bái kiến quốc chủ!” Hắn không phải là đã chết rồi sao? Vì sao lại còn xuất hiện ở Bắc quốc, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Quốc chủ!

Người của gia tộc Nam Cung không còn bình tĩnh nữa, Nam Cung Mỹ Mỹ cũng mau chóng hoàn hồn, nhìn tiểu hài tử trước mặt, vội vàng quỳ xuống.

“Quốc chủ thứ tội.” Đáng chết! Quốc chủ thế nào lại đột nhiên trở về!