Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 209: 209: Tiền Tiền Tiền Lại Là Tiền






Chậc, Diêm La mặt lạnh, tích chữ như vàng đã nói đâu?
Mẹ nó, tính tình quái dị, tàn nhẫn khát máu đã nói đâu?
Tên bạo quân tàn bạo bất nhân kia cũng có lúc ấu trĩ buồn cười như thế từ bao giờ?
Ly Diên lập tức cảm thấy trong đầu có một vạn con thảo nê mã chạy qua.

Bàn tay gắp chặt thịt kho tàu run run, còn chưa kịp đưa vào miệng thì một tiếng “lộp bộp” vang lên, miếng thịt kho tàu chuyển động một vòng trên bàn đá rồi dừng lại ở đó, bất động.
Ly Diên vẫn còn chưa tỉnh nhìn chằm chằm cặp mắt sâu không thấy đáy của Vệ Giới, cười lạnh: “Phượng vương điện hạ, lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ, ngươi không biết hả?”
Vệ Giới nhướng mày, từ chối cho ý kiến: “Bổn vương lãng phí đó, ngươi làm gì được ta?”
Ngươi làm gì được ta? Ngươi, làm, gì, được, ta?
Lúc năm chữ này không ngừng lặp lại trong đầu Ly Diên, nàng thực sự bị sự hiển nhiên của hắn làm cho tức tới khóc.
So với hai người không coi ai ra gì đấu võ mồm kia, Tô Ngu bên cạnh ngược lại có vẻ vô cùng nhàm chán.
Cho xin đi, một người sống sờ sờ ngồi đây, có thể chừa cho hắn một chút sự tồn tại được không?
Cứ không rõ ràng gạt hắn qua một bên như vậy cũng được hả?
Ngay lúc hắn định há mồm tìm cảm giác tồn tại, Ly Diên “cạch” một tiếng nặng nề đập đôi đũa trong tay lên bàn đá.

Tô Ngu sợ tới mức trái tim siết chặt, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy kinh hãi.
Khá lắm, Ly Diên nhà bọn họ nổi giận rồi!
Từ góc độ của Tô Ngu có thể thấy rõ đôi mắt nàng phun lửa, vì phẫn nộ mà cả cái cổ đen như mực nước cũng có chút bạnh ra.
Tô Ngu quay đầu nhìn Vệ Giới, tuy rằng nhìn gương mặt có vẻ lãnh đạm, nhưng Tô Ngu nghĩ tới hành vi bất thình lình của hắn, hình như là sau khi thấy mình mới có phản ứng đó.

Dần dần, nét mặt Tô Ngu thay đổi.

Ánh mắt của hắn dần dần chuyển từ đồ ăn nước canh vương vãi dưới đất tới đôi mắt sâu thẳm của Vệ Giới, sau khi tóm được chút thích thú lóe lên một cái rồi biến mất, khóe môi hắn chợt nở nụ cười ý tứ sâu xa.
Vệ Giới này, chẳng lẽ là… ghen hả?
Đừng bảo là… cũng giống như bọn họ, bất giác bị sức hút cá nhân của Diên muội muội nhà bọn họ, hấp dẫn?
Nghĩ đến khả năng này, Tô Ngu cảm giác ngực mình nghèn nghẹn, không thể nói rõ là cảm giác gì.

Rõ ràng hắn nên mừng mới đúng, nhưng bất kể thế nào cũng không thể cười nổi, ngược lại còn vì khả năng đó mà trở nên lo sợ bất an.
Đặc biệt là, lúc ánh mắt có vẻ hơi mất kiên nhẫn của Vệ Giới nhìn sang hắn khiến hắn càng khó chịu.
Nam nhân này có ý gì?
Ly Diên chạy uỳnh uỵch tới trước mặt Vệ Giới, kéo hộp đựng thức ăn trong tay hắn, giận dữ ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đúng là đồ thần kinh, đồ ăn đang yên đang lành lại bị ngươi làm hỏng, cái này ngươi đừng hòng mang đi!”
Vệ Giới mặc cho nàng cướp hộp đựng thức ăn trong tay mình, nhướng mày: “Còn định ở đây ăn hả? Không sợ ta phá tiếp à?”
Động tác định mở hộp của Ly Diên hơi khựng lại, đôi mắt phun lửa lập tức đề phòng trừng hắn, còn thuận thế ôm hộp đựng thức ăn trước ngực để bảo vệ: “Ngươi dám!”
Vệ Giới phì cười một tiếng: “Ngươi thử xem bổn vương có dám không?”
Ly Diên nhụt chí, thế nhưng bụng kêu dữ dội, rơi vào đường cùng, nàng nhìn Tô Ngu: “Tô ca ca, ta đi tìm một chỗ ăn cơm trước, huynh chờ ta nhé!”
Nói xong, nàng hung hăng trợn mắt với người nào đó, rồi nhấc cái chân ngắn của mình, uỳnh uỵch chạy vào phòng.
Nhìn động tác bảo vệ thức ăn của nàng, người nào đó sau khi nàng rời khỏi, vui vẻ nhếch môi.
Đúng rồi, muốn ăn cũng chỉ có thể ăn đồ hắn mang tới.
Về phần Tô Ngu này…
Vệ Giới híp mắt nhìn sang, giọng nói rét buốt, lạnh lùng mà nguy hiểm: “Chắc hẳn Tô công tử còn có chuyện khác phải làm nhỉ?”
Dưới ánh mắt sâu thẳm của Vệ Giới, Tô Ngu chậm rã bước xuống khỏi thềm đá từng bước một, ung dung đi tới trước mặt hắn.
Chiều cao một mét tám cho dù ở trước mặt Vệ Giới vẫn hơi thấp một chút, thậm chí cả dáng người cũng không to lớn bằng người ta, nhưng Tô Ngu lại không vi vậy mà lùi bước, ngược lại ngước gương mặt như ngọc, từng chút từng chút thu vẻ mặt của Vệ Giới vào mắt.
“Vừa rồi ngài cố ý đúng không?”
Vệ Giới đột nhiên cong môi, trong mắt thoáng ánh lên nét cười sâu đậm: “Không phải chuyện này rất rõ ràng ư?”

Ánh mắt Tô Ngu lạnh xuống, buồn bực nhíu mày: “Phượng vương điện hạ không cảm thấy hành vi lần này của mình quá ấu trĩ sao?”
Đường cong trên khóe môi Vệ Giới lại tăng thêm: “Bổn vương tự nguyện, thế nào?”
Tô Ngu giận quá bật cười: “Phượng vương điện hạ đúng là vô cùng tùy tâm sở dục!”
Vệ Giới nhướng mày, không hề khách sáo: “Tất nhiên rồi, sao vậy? Ngươi cũng muốn thử à? Vậy bổn vương sẽ hầu bất kỳ lúc nào.”
Tô Ngu ha ha cười khinh, đột nhiên đi lướt qua hắn: “Thì ra, lời đồn không đáng tin.

Xem ra Phượng vương điện hạ cũng không kỳ quái như trong lời kể.

Ha ha!”
Vệ Giới từ chối cho ý kiến, nhướng mày: “Tô công tử có muốn tự mình thử xem không?”
Tô Ngu không quay đầu lại rời khỏi: “Cảm ơn, chỉ sợ bổn công tử không có thời gian.

Nếu như Phượng vương điện hạ muốn chơi, vậy thì hãy chơi thật nghiêm túc, đừng cho là muội ấy không bán được giá!”
Tuy rằng Vệ Giới không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Ngu giờ phút này thế nào, nhưng những lời hắn nói quả thực quá trực tiếp và thẳng thắn, khiến nụ cười trên mặt Vệ Giới dần dần cứng ngắc, đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Vệ Giới nhìn bóng lưng của Tô Ngu, trong đôi mắt sâu đột nhiên lưu chuyển tinh quang khó hiểu: “Còn nói là không quen? Lừa quỷ hả?”
Chờ đến khi Ly Diên ăn no uống đủ bước ra, làm gì còn bóng dáng của Tô Ngu?
Ngược lại nhìn thấy một bóng người vừa nhìn đã khiến nàng nổi giận đứng dưới gốc mai vàng.
“Tô Ngu đâu?”
“Đi rồi.”
“Là ngươi đuổi huynh ấy đi đúng không?”

Vệ Giới xoay người, ánh mắt lạnh buốt rơi lên người nàng: “Bổn vương rảnh rỗi như vậy hả?”
Ly Diên thấy vẻ mặt hắn cuối cùng cũng bình thường trở lại, buồn bực muốn chết hừ một tiếng: “Ta thấy ngươi rảnh rỗi đó.

Nói đi, tới tìm ta làm gì?”
“Nghỉ ngơi đủ chưa? Đủ rồi thì có phải nên làm chuyện chính hay xong?”
Tất nhiên Ly Diên hiểu hắn đang nói tới điều gì: “Yên tâm, không cần ngươi nhắc, ta cũng sẽ không quên.”
Dứt lời, nàng đi về phía cửa, Vệ Giới tóm lấy cổ tay nàng: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi tìm Công Tử Diễn.

Sao vậy? Ngươi có vấn đề gì à?”
Vệ Giới nhớ tới cảm giác tín nhiệm khó hiểu giữa hai người lúc trước, lấy làm lạ hỏi: “Công Tử Diễn kia, hình như rất tín nhiệm ngươi thì phải?”
“Ta cũng rất tín nhiệm hắn mà.

Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.

Sao vậy? Phượng vương điện hạ đang nghi ngờ điều gì?”
“Sao ta lại cảm thấy giữa hai người các ngươi không đơn giản như vậy!”
Ly Diên căng thẳng, tức giận nhướng mắt: “Không ngờ rằng Phượng vương lại đa nghi như vậy.

Ha ha, thật có lỗi, chỉ sợ ta không có thời gian ở đây lãng phí với ngươi.

Nếu ngươi không tin hắn hoặc là không tin ta, vậy ngươi tự mình đi tìm những người kia đi, đừng đi theo ta!”
“Ngươi!” Vệ Giới nhìn nha đầu kia động kinh, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không tin nàng hồi nào?
Rõ ràng là hắn cảm thấy Công Tử Diễn này quá phức tạp, muốn nhắc nhở nàng cẩn thận một chút mà thôi, vậy mà nha đầu này hay rồi, ngược lại cảm thấy hắn đa nghi?
Đầu óc nàng phát triển thế nào vậy?

Lúc phức tạp có thể khiến người ta sốt ruột đến chết, lúc đơn giản có thể khiến người ta giận đến điên!
Đồ ngốc này!
Lúc này Ly Diên không thèm quan tâm người nào đó suy nghĩ thế nào, lòng nàng đã sớm hướng đến ca ca tỷ tỷ nhà mình.
Vừa tìm được Công Tử Diễn, Ly Diên không hề nói nhảm, vào thẳng chủ đề: “Những người kia, ngươi định chừng nào thì thả?”
Công Tử Diễn bình tĩnh tự nhiên ngồi đó, thờ ơ nhướng mày: “Thả? Bổn công tử có nói với ngươi muốn thả bọn họ sao?”
“Ngươi, ngươi không thả thì giữ lại làm gì?” Ly Diên khẽ nhíu mày, hiển nhiên không ngờ rằng hắn vậy mà còn bỏ lửng.
“Lần này bổn công tử thiệt hại nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên kiếm lại một chút chỗ tốt từ bọn họ sao?”
Vẻ đương nhiên của Công Tử Diễn khiến Ly Diên giận tới đau gan: “Đồ khốn khiếp, thiệt hại của ngươi liên quan cái cọng lông gì tới bọn ta? Muốn đòi, ngươi phải đi đòi tên Hồng Tà kia mới đúng!”
“Chuyện này… không phải là hắn chạy mất rồi ư?”
“Hắn chạy nên tìm bọn ta đòi tiền hả? Mạch suy nghĩ của ngươi kiểu gì vậy?”
“Tất nhiên là mạch suy nghĩ của người bình thường, bất kể là hắn hay là ngươi, các ngươi đều là người từ bên ngoài đến Bất Dạ thành của bọn ta.

Đương nhiên khủy tay của bổn công tử phải cong vào trong rồi!”
Ly Diên móc tấm Mặc Ngọc lệnh trong ngực ra: “Nha, sao ngươi xoay người đã quên mất chuyện này vậy, không ngờ cái lệnh bài này lại là giả?”
Công Tử Diễn lười biếng ngước mắt: “Không phải vậy, đây là hai chuyện khác nhau, không thể nói nhập làm một!”
Ly Diên nghiến răng: “Vậy ngươi định chừng nào thả người? Thả thế nào?”
“Đơn giản, thời cơ tới, cầm bạc đến chuộc người là được.”
“Tiền tiền tiền, lại là tiền, sao ngươi không chui vào cái lỗ giữa đồng tiền luôn đi?”
Thấy Ly Diên nổi trận lôi đình, Công Tử Diễn vui vẻ cong môi: “Đâu có, thói đời ngày nay không phải thực tế như vậy ư? Không có tiền tuyệt đối không được.

Ngươi thông báo giúp ta đi, lát nữa ta sẽ liệt kê một danh sách, nên chuẩn bị bao nhiêu tiền, các ngươi hãy quay về lo liệu.”
Ly Diên ngẫm lại cấp bậc bên trong Bất Dạ Thành, suy đoán giá tiền này cũng sẽ không thấp, đôi mắt đen thẫm lại: “Ta mặc kệ người khác thế nào, dù sao ta nói rõ, ngươi khỏi nghĩ tới việc đòi tiền ta.

Nếu không, lão nương không chữa bệnh cho ngươi, ngươi cứ bệnh như vậy đi!”