Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 227: 227: Giờ Ta Không Phải Họ Ly Nữa






Lời này của Ngọc Ngân nói ra cũng không có ai thực hiện, nên ầm ĩ vẫn là ầm ĩ.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra, quả thật giống như lời người nào đó vừa mới nói, cũng không nhìn thử đây là địa bàn của ai.
Đúng vậy, nơi này là Bất Dạ thành, là địa bàn của Công Tử Diễn.

Đám người bọn họ có thể ở lại nơi này đã là sự nhân từ của đối phương.

Lần này nếu không có Bất Dạ thành bảo vệ, đám bọn họ chỉ sợ sớm đã chết trong miệng của thây ma.
Trải qua mấy ngày, phàm là mỗi một câu nói của Công Tử Diễn, hắn đều dùng hành động thực tế để làm.
Dù những người bị mắc kẹt trên núi nhưng vẫn có thể sống sót đi xuống được.
Trời lạnh, bọn họ đói không chịu được, lạnh không chịu nổi, có ăn có uống, thậm chí còn có thể tu luyện, hoàn cảnh như vậy, đối xử như thế, với những tù nhân như bọn họ thật sự tốt hơn rất rất nhiều.
Nhưng hôm nay, có một tên điên từ nơi nào nhảy ra, ở đây kêu to, la lối, nhục mạ ân nhân của bọn họ?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người cũng không khỏi tự chủ rơi trên người còn đang giãy giụa.

Theo ánh mắt khinh thường, tiếng cầu xin tha thứ của Ly Hồng Đào cũng truyền tới từ xa.
“Công tử, xin công tử cân nhắc chuyện nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, bỏ qua cho nó được không? Đứa nhỏ này vừa tỉnh dậy, còn không hiểu rõ tình hình ở đây.

Cầu xin công tử lại cho nó một cơ hội.

Ta cam đoan, ta cam đoan sau đây nó sẽ yên lặng, không loạn cũng không nháo, được, được không?”
Sau khi Ly Hồng Đào tỉnh táo lại, liều lĩnh chạy lên phía trước, vừa bước chân hai tên đại hán, vừa quay đầu cầu xin Công Tử Diễn tha thứ.
Công Tử Diễn từ từ chuyển ánh mắt qua chỗ Ly Hồng Đào, xem thường cười một tiếng: “Sao? Ngươi muốn bị ném ra ngoài cùng ả ta?”
Giọng của Ly Hồng Đào bị kiềm hãm, sau đó không thể tin được ngẩng đầu.

Hiển nhiên ông ta không nghĩ tới, đối phương chẳng những không cho ông ta mặt mũi, ngược lại còn muốn đuổi ông ta ra ngoài thành.

Lúc này sắc mặt ông ta tái đi, không tự chủ được nhìn về phía Ly Diên đứng cách Công Tử Diễn không xa, ánh mắt bỗng nhiên hung ác lên.


“Ly Diên, ngươi cứ chỉ nhìn như vậy thôi sao? Ngươi là muội muội của nàng, nàng là tỷ tỷ, cứ lạnh nhạt như vậy nhìn nó bị đuổi đi? Cuối cùng ngươi có lương tâm hay không hả?”
Ly Diên mặc đồ đen, mái tóc đen nhánh được nàng tùy ý buộc thành đuôi ngựa cao cao.

Rõ ràng vẫn là như cũ, nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy hình như gầy đi chút.

Nhất là khuôn mặt mập mạp mặc dù béo, mặc dù đen, nhưng không bóng nhờn, làn da rất tinh tế.

Người như nàng, bất kể lúc nào, dù đứng ở trong đám đông đều rất bắt mắt.
Không phải là bởi vì đẹp mà là bởi vì xấu.
Từ lúc nàng xuyên qua vào thân thể của nguyên chủ, nàng gần như đã chết lặng khi đối mặt với các loại ánh mắt như vậy.

Nhưng cho dù dưới tình huống nào, cha ruột của nàng, tỷ tỷ ruột của nàng vẫn luôn dùng những ác ngôn với nàng như cũ.

Ly Diên cũng không thương tâm, chỉ là xem thường thế đạo trông mặt mà bắt hình dong này.
Thử hỏi, nếu như nàng không một thân bản lĩnh, ở nơi này, có mấy người sẽ thật tâm thật ý mà đối xử với nàng?
Có ai không để ý đến bản lĩnh của nàng chứ?
Vệ Giới như thế, thậm chí hiện tại cả huynh đệ tỷ muội đối tốt với nàng, nàng cũng không có cách nào cam đoan, bọn họ có thể sẽ đối xử với nàng như thế mãi hay không.
Bởi vì đây chính là hiện thực của thói đời nay.

Nàng không oán bất kỳ kẻ nào, nhưng nàng cũng không muốn bị bất luận kẻ nào khống chế.
Giống như hiện tại, khi người gọi là phụ thân cất giọng quát lớn với nàng, có từng nghĩ tới bọn họ đã đối xử thế nào với nguyên chủ chưa?
Bên trong trời đất băng giá, Ly Diên không mặc đồ ấm nên rất lạnh, nhưng lòng nàng cũng không chịu nổi mà lạnh lẽo hơn.
Đúng, bọn họ chính là như vậy, từng chút từng chút làm hao mòn đi tình thân không có bao nhiêu?
Ha ha, dù sao nàng ở trong mắt ông ta đã là kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu, nếu đã như thế, nàng còn ở lại làm giữ nữa?
Lúc này sắc mặt nàng trầm xuống, nhìn về phía Ly Hồng Đào: “Tỷ tỷ? Không, ta không có loại tỷ tỷ như thế.


Các ngươi không muốn thừa nhận ta, đồng thời ta cũng không có hứng thú gì với các ngươi.

Nếu chúng ta đã chán ghét nhìn nhau như thế, ông thấy thế này thì sao? Hai cha con chúng ta, từ hôm nay trở đi, đoạn tuyệt quan hệ, tuyệt lắm đúng không?”
Ly Hồng Đào không nghĩ tới nàng sẽ nhắc đến chuyện này.

Lần trước là dùng mạng của ông ta ra áp chế, lần này lại muốn lấy Ly Thiên Tuyết đến uy hiếp ông ta.

Đồ nha đầu chết tiệt này, chẳng lẽ trời sinh tương khắc với ông ta?
“Cha, cha còn đứng ngây ra đó làm gì? Bây giờ đoạn tuyệt quan hệ với nó đi.

Nha đầu xấu như vậy, còn sống một ngày chính là lãng phí lương thực.

Nó không thèm đến phủ Khang thân vương chúng ta, chúng ta cần gì thấy hổ thẹn vì nó.

Nhanh, đoạn tuyệt quan hệ với nó!”
Ly Thiên Tuyết có thể nói ra như vậy, Ly Diên không hề ngạc nhiên.

Nàng ta từ nhỏ đã càn rỡ như vậy, trắng trợn đánh chửi với nguyên chủ.

Lúc đó nàng ta mới lớn được bao nhiêu, mà nàng lại mới bao nhiêu tuổi?
Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Bản tính nàng ta chính là như vậy, điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược vô lý, càn rỡ tàn nhẫn, trông cậy vào nàng thay đổi?
A, nằm mơ đi!
Đầu óc Ly Thiên Tuyết ngu si cũng không có nghĩa Ly Hồng Đào cũng giống như thế.


ở trong rừng Hắc Ám, ông ta đã mơ hồ cảm giác được nữ nhi này không hề đơn giản, nên lúc đó ông ta không đồng ý.

Hiện tại, nàng chói sáng ở Bất Dạ thành, ngay cả Công Tử Diễn cũng có thể đứng ra làm chỗ dựa cho nàng.

Nếu ông ta cắt đứt quan hệ cha con, thì trừ khi não ông ta nhúng nước!
Trước kia, ông ta luôn cảm giác, trong chín nữ nhi mình sinh ra, duy chỉ sinh ra Ly Diên là tai nạn của mình.

Nhưng bây giờ xem ra, Ly Thiên Tuyết mới là người khiến ông ta đau đầu nhất.

Nhìn xem, sắp chết đến nơi còn dám mở miệng càn rỡ, không nhìn rõ tình thế, cứ ngu xuẩn như vậy…
Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đối với gương mặt quyến rũ của Ly Thiên Tuyết, không hề do dự tát vào mặt Ly Thiên Tuyết: “Ngươi câm miệng cho lão tử!”
Ly Thiên Tuyết bị một tát này làm cho ngây người.

Nàng ta mở to hai mắt, che nơi bỏng rát đau đớn trên mặt, không tưởng tượng nổi nhìn xem phụ thân từ nhỏ nâng mình trong lòng bàn tay, “Cha, cha, cha thế mà đánh con?”
Ly Hồng Đào lạnh lùng trừng mắt nàng ta, “Cái đồ ngu nhà ngươi, còn nói thêm câu nữa, hôm nay ngươi cứ đợi tự sinh tự diệt đi!”
Bị cha ruột của mình uy hiếp như vậy, Ly Thiên Tuyết che gò má, ngơ ngác đứng ở nơi đấy, trên mặt đầy nước mắt, nhìn trông khá đáng thương.
Nhìn đến đây, mí mắt Ly Diên chớp chớp, đáy mắt đều là lạnh lẽo.

Xem ra, lão già này không có ý định bỏ qua cho nàng.
“Diên Nhi, con nói, con muốn nó làm thế nào mới bằng lòng tha thứ cho nó? Tỷ tỷ của con không hiểu chuyện, không biết cách nói chuyện, để nó xin lỗi con được hay không? Dù thế nào đi nữa, các con cũng tỷ muội ruột thịt, đánh gãy xương cốt sẽ hỏng gân, đúng không? Con sẽ không mặc kệ nó như vậy, đúng chứ?”
Ly Diên thấy ông ta không hề nhắc tới chuyện đoạn tuyệt quan hệ, tất nhiên biết, người này chỉ sợ cũng thấy được giá trị của nàng, trong lòng cho dù lại không muốn, nhưng cũng không có cách nào.
Có lẽ thủ đoạn của nàng nên cứng rắn hơn chút, thậm chí nên trực tiếp nháo đến trước mặt hoàng đế, nhưng cứ như vậy, cái danh bất hiếu của Ly Diên này càng thêm nhiều hơn.

Tương lai, sẽ càng thêm không tiện cho thân phận này.
Vì những người không đáng này, thanh danh mà nàng nỗ lực có được không đáng phải mất.
Huống chi, gánh lấy thân phận thất cô nương của phủ Khang thân vương cũng không phải hoàn toàn chỉ có chỗ xấu.

Mặc dù trước mắt nhìn không ra được, chỉ khi nào không có thân phận này, phiền phức trong tương lai sẽ dần dần tới cửa.
Ly Diên mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Công Tử Diễn một chút, “Ly Diên cả gan ở đây xin công tử tha cho tỷ tỷ ta, từ trước đến nay nàng có tâm nhãn nhỏ, tính tình không tốt.

Nếu là có chỗ nào đắc tội tới công tử, Ly Diên cúi đầu xin công tử tha thứ.


Mong công tử niệm chút tình mọn của Ly Diên, tha cho nàng ta một mạng.”
Đây là công khai xin tha cho Ly Thiên Tuyết?
Mọi người thấy một màn này, lại liên tưởng vừa rồi, từ lúc mới bắt đầu đều là Ly Thiên Tuyết vênh mặt hất hàm sai khiến, trái lại Ly Diên từ đầu đến cuối đều mặt không biểu tình, chết lặng tiếp nhận tất cả, bây giờ lại mặc kệ hiềm khích lúc trước cầu tình cho tỷ tỷ nhà mình.

Nàng như vậy, không thể không nói, làm cho người ta đau lòng.
Người có thể xuất hiện ở đây có ai không có mặt mũi, có ai không có chuyện tình bẩn thỉu chứ? Nhất là Ly Diên lớn lên như vậy đương nhiên nhận phải bất công nhiều hơn người bình thường.

Điểm này, nhìn phản ứng của Ly Thiên Tuyết là rõ.
Vốn cho là nữ nhi của Ly Hồng Đào từng người đều vô cùng xinh đẹp, ngược lại không nghĩ tới, bên ngoài hoa lệ như thế, thế mà lại cất giấu sự âm tàn như vậy.
Bất giác, biểu tình của tất cả mọi người nhìn Ly Thiên Tuyết cũng thay đổi.
Ly Hồng Đào cảm nhận được điểm này.

Có thể so với thanh danh, rõ ràng giữ được mạng của nàng ta càng thêm quan trọng.

Hiện tại hối hận đã không kịp nữa.
Công Tử Diễn không nghĩ tới Ly Diên sẽ cầu tình cho nữ nhân ác độc kia, lúc này híp mắt nhìn nàng, “Ngươi xác định?”
Ly Diên cười khổ một tiếng, nhún vai, dáng vẻ không thể làm gì, “Bây giờ ta còn là họ Ly.”
Chỉ câu này đã nói lên rất rất nhiều.
Công Tử Diễn thấy thế cũng không làm khó, gật đầu nhẹ: “Nếu đã như thế, vậy giao cho ngươi xử trí!”
Công Tử Diễn ra lệnh một tiếng, những người đang túm lấy Ly Thiên Tuyết một tay đẩy ngã nàng ta lên đất.

Ly Thiên Tuyết bệnh nặng mới khỏi, nhận cái đẩy của họ, lảo đảo mấy bước đã ngã nhào trên đất.

Hôm nay lạnh như thế, coi như không rách da, chỉ sợ cũng bị làm cho đỏ lên.
Nàng ta vừa muốn mở miệng, ánh mắt của Ly Hồng Đào đảo qua, Ly Thiên Tuyết không thể không ngoan ngoãn ngậm miệng.
Khóe miệng Công Tử Diễn nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn sâu Ly Thiên Tuyết đang nằm rạp trên mặt đất, hờ hững rời đi.
Theo hắn rời đi, người của Bất Dạ thành xung quanh hắn cũng trong khoảnh khắc đó đều tản đi hết.
Khi Ly Thiên Tuyết được Ly Vi, Ly Duyệt nâng đỡ, ánh mắt nhìn về phía Ly Diễn và Ly Hồng Đào đều là ẩn nhẫn xen lẫn tức giận.
Ly Diên lười nói chuyện cùng nàng ta, vốn định kéo Linh Vận rời khỏi nơi thị phi này, không ngờ, người nào đó ở sau lưng hiển nhiên thuộc về loại chó đớp cứt không đuổi đi được.