Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 295: Dung thân vương trúng độc




Cũng ngay giây phút này, ông ta mới phát hiện biển học vô bờ, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn, núi này cao còn có núi khác cao hơn.

Nhưng ông ta lại biết nhiều hơn thế.

Bởi vì ngoài những bản lĩnh nhìn thấy được của Linh Diên, nàng còn có Nghịch Thiên Thần Châm.

Kể từ khi không gian Huyên Băng thăng lên cấp bốn vào lần trước, nàng lại mất hết nội lực một tháng, trong khoảng thời gian này lại bận rộn chăm sóc Đỗ Ẩn, vì vậy khiến nàng không để ý tới thần khí nghịch thiên của mình. Đợi đến khi nàng dùng suy nghĩ tiến tiến vào không gian Huyền Băng mới phát hiện ruộng thuốc lại mở rộng không chỉ một lần. Hiện tại có thể nhìn ra nàng đã có một ruộng thuốc lớn ít nhất năm mẫu.

Mà dưới sự trợ giúp của Huyền Băng Thần Châm, hệ thống quét cơ thể bệnh nhân cũng càng nhạy bén hơn trước. Điều khiến Linh Diên vui mừng chính là sau cấp bốn, không gian lại có thêm một tác dụng lúc trước không có.

Lúc đối mặt với những chứng bệnh đơn giản, không gian sẽ tự động phối thuốc. Số dược liệu này đều được lấy ngay tại chỗ, chỉ cần là dược liệu mà không gian có thì đều có thể sử dụng. Chỉ có điều không cần nàng ra tay mà sẽ tự động biến thành đan dược, giảm bớt công sức đáng kể. Đương nhiên, nếu không gian thiếu loại dược liệu nào, Tiểu Băng Dực sẽ thông báo với nàng qua hệ thống.

Điểm đáng tiếc duy nhất chính là chức năng khác thường trên người nàng, năng lực đặc biệt có thể hấp thụ bệnh khí trong cơ thể đối phương vẫn không có bất kỳ phát triển nào. Số lần sử dụng mỗi tháng vẫn là một lần.

Đương nhiên, hệ thống còn có một chức năng khác là lập đơn thuốc tương ứng cho các loại dược liệu được gieo trồng trong không gian, sau khi được hệ thống xét duyệt thông qua sẽ đạt tới yêu cầu thăng cấp, sau đó không gian hệ thống sẽ đổi thành thuốc Tây. Đây chính là thay đổi từ Trung y sang Tây y.

Nhưng mấy ngày nay những thứ nàng có thể đổi đều giới hạn trong các loại thuốc, hơn nữa đều dừng lại ở ranh giới cấp bốn. Về phần các loại phần thưởng như thiết bị y tế vẫn chưa nhìn thấy.

“Chủ nhân, người cố gắng thêm chút nữa, đến khi không gian thăng lên cấp năm sẽ xuất hiện nước Sinh Mệnh có thể kéo dài mạng sống.

Lúc giọng nói của Tiểu Băng Dực vang lên trong linh hải của Linh Diên, động tác khuấy thuốc của nàng khựng lại giây lát: “Ngươi nói gì? Nước Sinh Mệnh?”

“Phải, là nước Sinh Mệnh. Mỗi giọt nước Sinh Mệnh này giọt đều quý giá, nó thăng cấp theo diện tích của ruộng thuốc. Mấy ngày qua, tổng cộng người đã mở rộng mười sáu ruộng thuốc, chờ đến lúc cấp năm chính là hai mươi ruộng thuốc. Vì vậy, mỗi ngày sẽ có hai mươi giọt nước Sinh Mệnh. Tuy rằng chỉ có hai mươi giọt nhưng đã đủ để người cứu người rồi. Mỗi giọt nước Sinh Mệnh đều quý giá vô cùng, không tới thời khắc mấu chốt thì không thể sử dụng.”

Ánh mắt Linh Diên đột nhiên sáng ngời: “Thế chẳng phải còn hữu hiệu hơn linh đan diệu dược sao?”

Cơ thể tròn vo của Tiểu Băng Dực lăn một vòng trong thức hải, mềm nhũn nằm rạp dưới đất.

“Nói thì nói vậy, nhưng thứ này cũng không phải chữa được trăm bệnh, dùng nhiều hơn không phải nước thần mà là thuốc độc. Chuyện này không vội, chờ người thăng cấp tự nhiên sẽ có giới thiệu cặn kẽ.”

Linh Diên không khỏi mất mát một trận, nhưng nàng cũng biết vạn vật trên thế gian đều có quy luật sinh tồn nhất định, đặc biệt là trong không gian.

“Vậy… sau cấp năm thì sao, còn có thứ gì tốt không?”

Tiểu Băng Dực duỗi móng vuốt nhỏ đầy lông của mình ra, cau mày suy nghĩ một lát rồi gật đầu với nàng.

“Có, còn có một con suối, tác dụng của con suối này tương đương với thuốc khử trùng, vô cùng thực dụng và hiệu quả.”

Ánh mắt Linh Diên lại sáng ngời: “Thuốc khử trùng? Thuốc khử trùng để rửa vết thương ấy hả?”

Tiểu Băng Dực tao nhã ngáp một cái, chậm rãi gật đầu với nàng rồi đưa bốn chân lên trời ngủ mất.

Linh Diên thông qua linh thức kiểm tra tình huống phát triển của dược thảo trong không gian Huyền Băng, đăm chiêu xoa cằm.

Thuốc cần dùng cho ca phẫu thuật lần thứ hai của Đỗ Ẩn cơ bản đã chuẩn bị thỏa đáng. Thứ duy nhất nàng thiếu chính là một bộ dụng cụ phẫu thuật và một bộ dụng cụ truyền dịch. Tuy rằng nàng đã lừa được không ít thứ từ chỗ Công Tử Diễn, nhưng dù sao nó cũng không phải đồ từ hệ thống, đặc biệt là đồ hệ thống còn được sản xuất riêng cho tình trạng bệnh của Đỗ Ẩn. Đó là những dụng cụ phẫu thuật còn tinh xảo hơn đồ của Công Tử Diễn.

Nhưng để đổi hai bộ dụng cụ này nàng còn phải hoàn thành các nhiệm vụ do không gian ban bố. Muốn hoàn thành nhiệm vụ cứu giúp tất nhiên Linh Diên phải ra ngoài, như vậy thời gian phẫu thuật nhất định phải dời lại. Cũng may nàng phối không ít thuốc, chuyện dời lại này cũng không có gì to tát.

Nhiệm vụ của bộ dụng cụ phẫu thuật do hệ thống ban bố là giúp đỡ bệnh nhân chủ động tìm đến sự giúp đỡ của nàng, độ khó của ca bệnh cũng phải từ ba sao trở lên. Sau khi cứu xong là có thể nhận được bộ dụng cụ phẫu thuật. Mà bộ dụng cụ truyền dịch thì cần nàng tìm kiếm bệnh nhân có độ khó từ bốn sao trở lên. Tương tự với nhiệm vụ trước, cũng là sau khi cứu xong mới có thể nhận được.

Đương nhiên, chẩn đoán cấp sao là do hệ thống quyết định. Nói cách khác, nàng không có quyền này. Nếu muốn đạt được phải thăm dò liên tục mới biết cuối cùng cái gọi là ba sao là khoảng bệnh lý thế nào.

Linh Diên nhức đầu xoa mi tâm, vốn nàng tưởng rằng mình có thể hoàn thành liền một mạch, bây giờ xem ra không đơn giản như vậy!

Nhưng tác dụng của dụng cụ y tế là mấu chốt của toàn bộ ca phẫu thuật, cho dù là Linh Diên cũng không qua loa được.

Nàng không có thời gian kéo dài, vì vậy đi tìm Hắc lão thương lượng một chút.

Cũng may Vệ Giới không hạn chế nàng quá nhiều, ra ngoài cũng không khó.

Muốn tìm được bệnh nhân nhanh chóng và chính xác nhất, nơi tốt nhất chính là y quán. Mặc dù bệnh nhân trong y quán ở dân gian không có quyền có thế như của Thái y viện, nhưng lại có không ít bệnh lý linh tinh. Chỉ cần nàng muốn, hoàn thành hai nhiệm vụ này vẫn rất dễ dàng.

Y quán nằm ở phụ cận cửa thành, đợi đến khi Linh Diên chạy tới thì cửa thành đã đóng, đúng lúc nghe thấy tiếng cửa thành bị đập rung lên ầm ầm, động tác mạnh, âm thanh vang, vừa nghe đã biết là người luyện võ.

Thị vệ thủ thành từ chối mở cửa, nhưng không biết đối phương nói gì, bọn họ lập tức vội vã mở cửa thành.

Trong nháy mắt cửa thành mở ra, một hàng kỵ binh với tốc độ cực nhanh đi trước mở đường, theo sát phía sau là một chiếc xe ngựa. Đằng sau đội ngũ này còn có hơn hai mươi thị vệ chạy theo, sắc mặt mỗi người đều căng thẳng, không nói lời nào chỉ lo chạy. Nhìn từ đám binh sĩ dẫn đầu và quy mô của xe ngựa, người trên xe không phú cũng quý, hơn nữa rất có thể là người trong triều đình.

Linh Diên vừa thấy là người của triều đình liền không có hứng thú, theo bản năng nắm cương ngựa tránh sang một bên. Nhưng lúc chiếc xe ngựa này chạy lướt qua nàng, một mùi máu tươi nồng nặc khiến nàng nhíu mày theo bản năng. Trúng độc?

Lúc này, người trên đường vẫn chưa tản đi, tốp năm tốp ba chuẩn bị về nhà. Có người nhìn thấy đội nhân mã này lập tức kinh ngạc kêu lên.

“Đây, đây chẳng phải là xe ngựa của Dung thân vương phủ ư? Sao lại vội vã như vậy, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Linh Diên vốn không định lo chuyện bao đồng vừa nghe thấy Dung thân vương phủ thì bước chân hơi dùng lại. Dung thân vương phủ? Sao lại quen tai như vậy?

Ánh mắt Linh Diên lóe lên, nhớ lại, trước khi nàng đến nước Tư U cũng đã tiến hành điều tra cặn kẽ về hoàng thất nước Tư U. Lúc nhắc tới Dung thân vương chẳng những không có bất kỳ tin tức tiêu cực nào mà điều được lưu truyền là Dung thân vương nổi tiếng cương trực công chính thế nào, gần gũi với mọi người ra sao. Một người như vậy, quả thực đáng để nàng ra tay giúp đỡ.

Nhưng nói đi nói lại mặc dù Vệ Giới và Vệ Tử Hằng là huynh đệ ruột, nhưng rõ ràng Vệ Tử Hằng thân thiết với Vệ Du Sâm hơn một chút. Đặc biệt đáng nhắc tới chính là ngôi vị hoàng đế của Vệ Du Sâm còn do Vệ Tử Hằng nhường lại.

Lúc này Vệ Tử Hằng xảy ra chuyện, Vệ Giới sẽ có thái độ gì?

Bây giờ nàng là Phượng vương phi, đương nhiên phải cân nhắc tới lợi ích của Vệ Giới.

Theo danh tiếng của nàng, Vệ Tử Hằng xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên sẽ tới nhờ giúp đỡ. Linh Diên nghĩ tới đây thì lập tức thay đổi tuyến đường, trở về Phượng vương phủ.

Quả nhiên, bên này nàng vừa vào cửa, Lam Dục đã vội vàng ra đón: “Vương phi nương nương, người trở lại rồi, vương gia đang tìm người đấy!”

Linh Diên nghe xong chân không ngừng bước định đi về hướng Hiên Viên các, không ngờ Lam Dục lại nói: “Vương gia ở tiền sảnh, người Dung thân vương phủ vừa đi.”

Linh Diên nhướng mày, thầm nghĩ động tác của Dung thân vương phủ thật là nhanh.

Lúc Linh Diên đến tiền viện, Vệ Giới đang chắp tay sau lưng đứng dưới ánh trăng, nhìn trăng tròn trên đầu, không biết đang nghĩ gì.

Cơ thể cao lớn của hắn đứng đón gió, áo đen tóc huyền nhẹ nhàng phất phơ trong gió hè oi bức, quanh người tản ra khí thế không giận mà uy, quét sạch cái nóng bức bối đêm hè của Linh Diên đang dến gần.

Linh Diên nhìn một bên mặt dữ tợn lạnh như băng của hắn, nói khẽ: “Vừa rồi ta đã thấy, hình như Dung thân vương trúng kịch độc, ngàn cân treo sợi tóc. Ngươi… có sắp xếp gì không?”

Vệ Giới nghiêng đầu, cặp mắt hờ hững lạnh nhạt đảo qua mặt nàng: “Ngươi đi đi. Đại ca ông ấy, trông cậy vào ngươi.”

Vệ Du Sâm đứng thứ hai, Vệ Tử Hằng là hoàng trưởng tử của tiên đế, Vệ Dật đứng hàng thứ ba, mà Vệ Giới thì đứng thứ bảy. Lão tứ, lão ngũ và lão lục đã sớm bị lưu đày tới các nơi làm quận vương, không có thánh chỉ không được vào kinh. Dưới Vệ Giới còn hai vị hoàng tử, một mười sáu, một mười lăm, đều bị Vệ Du Sâm chèn ép tới không thể trở mình. Có thể nói, bây giờ hoàng tử cùng thế hệ với Vệ Du Sâm còn hoạt động trên triều đình cũng chỉ có hai người Vệ Tử Hằng và Vệ Giới.

Vệ Tử Hằng có ý nghĩa đặc biệt với Vệ Du Sâm, trong khi Vệ Giới là thiếu niên có tài quân sự. Hắn ta không thể bỏ qua một nhân tài có thể giúp đỡ cho binh lực nước Tư U.

Đừng thấy thường ngày Vệ Giới không thường qua lại với Vệ Tử Hằng, nhưng Linh Diên lại cảm giác được hắn cũng không căm ghét vị huynh trưởng này.

Linh Diên kinh ngạc nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: “Tình huống thế nào?”

“Đại ca bị người ta tính kế, đột nhiên trúng độc, thái y trong cung và đại phu vương phủ đều bó tay…”

Một câu ngắn ngủn của hắn đã khiến Linh Diên rõ ràng, nàng nhìn hắn: “Ta đi lấy hòm thuốc rồi xuất phát.”

Nói xong, nàng không quay đầu lại chạy về phía Dược viên, Vệ Giới sau lưng nhìn Lam Dục: “Sắp xếp xong xuôi chưa?”

“Xin vương gia yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Vệ Giới hơi gật đầu, vạt áo màu đen phất qua, người đã đi về phía cửa chính.

Đến khi Linh Diên thu xếp ổn thỏa lên xe ngựa, bất ngờ bị Vệ Giới đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong làm giật mình: “Sao ngươi cũng ở đây?”

Vệ Giới lạnh nhạt nhìn nàng, không nói gì mà dặn Thanh Thần bên ngoài xe: “Xuất phát.”

Linh Diên xấu hổ, cũng không hỏi nhiều, đàng hoàng ngồi đó, trong lòng nàng vẫn đang nghĩ: Chẳng lẽ là vì đại ca trúng độc nên ảnh hưởng tâm trạng?

Những nàng nghĩ lại, tính tình của người này vô cùng khó lường, lúc bình thường thì rất bình thường, lúc không bình thường thì tính tình kia hận không thể khiến người ta nghiến răng nghiến lợi. Nàng dứt khoát ngậm miệng.

Hai người im lặng cả quãng đường, chỉ tốn thời gian một chén trà đã đến một con đường liền kề, con đường này cùng cấp bậc với con đường của Phượng vương phủ, là khu tụ tập hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý của kinh thành.

Bên này hai người còn chưa xuống ngựa, quản gia của Dung thân vương phủ đã ra đón. Ông ta vừa nói xin lỗi vừa giải thích vương phi đang ở Lê Vu viện chờ hai người, cũng để lộ lát nữa hoàng thượng và thái hậu cũng đến.

Vệ Giới “Ừ” một tiếng xem như đáp lại, Linh Diên lại kéo ông ta qua hỏi một chút về tình huống của Vệ Tử Hằng.

Trong lúc hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới Lê Vu viện.

Dung vương phi Ninh Thục Viện nghe thấy động tĩnh lập tức mang theo đôi mắt sưng đỏ ra đón. Bà nhìn thấy Vệ Giới thì khàn giọng nói: “Thất đệ, đệ tới rồi.”

Vệ Giới gật đầu với Ninh Thục Viện: “Hoàng tẩu, đây là Linh Diên.”

Dứt lời, hắn không quên túm cổ áo sau gáy của Linh Diên, nhấc nàng đang cầm hòm thuốc tới trước mặt Ninh Thục Viện.

Linh Diên vội vàng vấn an Ninh Thục Viện: “Hoàng tẩu, ta là Linh Diên.”

Ninh Thục Viện nhìn Linh Diên mặc y phục cùng màu với hoàng đệ trước mặt, lại nhìn gương mặt xem ra không khác mấy so với lời đồn của nàng, lập tức kích động kéo nàng vào chủ viện.

Ninh Thục Viện vừa đi vừa nghẹn ngào nói: “Thất đệ muội, lát nữa hai chị em dâu chúng ta sẽ hàn huyên sau. Ngươi mau vào xem hoàng huynh của ngươi một chút đi, ông ấy nôn rất nhiều máu, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Ninh Thục Viện nói xong hốc mắt liền ửng đỏ, sau đó nước mắt rơi xuống. Linh Diên nhìn thấy vội vàng nắm thật chặt tay bà, an ủi: “Hoàng tẩu yên tâm đừng sốt ruột, để ta xem hoàng huynh.”

Cho dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng Linh Diên lại hoàn toàn không xa lạ với Ninh Thục Viện này.

Trên tư liệu nói vị Dung vương phi này có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền lành, bây giờ xem ra không hề nói quá, vừa nhìn đã thấy là người dễ đối phó. Đặc biệt là rõ ràng tình huống nguy cấp nhưng vị vương này lại tỏ ra rất tỉnh táo, không nóng không vội, có điều lòng bàn tay bà đã căng thẳng tới đổ mồ hôi, đủ để thấy bà không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

Đều nói vợ chồng Dung thân vương phu thê tình thâm thế nào, bây giờ xem ra hoàn toàn không phải giả.

Ninh Thục Viện rưng rưng gật đầu, tự mình đưa Linh Diên với Lê Vu viện. Bọn họ mới vào viện tử đã thấy trên hành lang có mấy vị đại phu đang châu đầu ghé tai, nghiên cứu thảo luận bệnh tình. Khi thấy Ninh Thục Viện bọn họ vội vàng khom người cúi đầu, nhỏ giọng vấn an: “Vương phi.”

“Ừ, các ngươi tạm thời lui ra đi, ở đây không cần các ngươi. Có sắp xếp gì ta sẽ phái người báo tin.”

Chúng đại phu kinh ngạc ngước mắt, đều muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Linh Diên bên cạnh vương phi và Vệ Giới sau lưng bọn họ thì bỗng dưng im bặt, cung kính trả lời: “Vâng, vương phi.”

Kinh thành đã sớm lưu truyền dung mạo Linh Diên kỳ lạ xấu xí cỡ nào, cùng với y thuật không thể khinh thường của nàng. Cho dù là thái y hoàng cung hay đại phu dân gian đều hiếu kỳ về vị Phượng vương phi này từ lâu, nhìn giờ nhìn thấy Vệ Giới đứng đó còn có gì không hiểu?

Sau khi cả đám hành lễ với Vệ Giới thì cung kính lui xuống, sau đó ma ma và nha hoàn bên cạnh vương phi lập tức cho người hầu lui xuống, viện tử thoáng cái yên tĩnh trở lại.

Linh Diên tiến vào chủ viện của Lê Vu viện lập tức ngửi thấy mùi máu tanh ngập tràn trong không khí, nàng nhíu mày.

Loại độc này là độc gì!

Trong nháy mắt cửa đóng lại, sắc mặt Ninh Thục Viện đột nhiên tái nhợt. Bà kích động kéo tay Linh Diên, lo lắng nói:

“Đệ muội, ta biết y thuật của ngươi không tầm thường, hi vọng ngươi cứu vương gia của bọn ta. Cầu xin ngươi, hai đứa con trai của ta đều không ở bên cạnh, vương gia lại đột nhiên trúng độc, chuyện này thật quái dị. Ta thật sự không dám dùng thái y trong cung, cả những đại phu vừa nãy cũng vậy. Ta rất lo lắng,  hy vọng duy nhất của ta chính là ngươi. Đệ muội, ta cầu xin ngươi, nhất định phải cứu sống vương gia nhà bọn ta!”

Dứt lời, bà ra vẻ muốn quỳ xuống. Linh Diên thấy thế vội vàng vươn tay giữa chặt Ninh Thục Viện: “Hoàng tẩu, người làm gì vậy? Mau đứng lên trước đi, để ta xem bệnh tình của vương gia đã được không?”

Ninh Thục Viện nghe thấy thế chợt phản ứng lại, vừa lau nước mắt vừa kéo Linh Diên vào phòng trong: “Xem ta này, suýt chút nữa quên mất chính sự rồi. Đệ muội nhắc đúng, mời đệ muội đi theo ta, đi theo ta.”

Sau khi mọi người vào phòng trong, chân mày nhíu chặt của Linh Diên không hề hạ xuống. Nhất là khi nhìn thấy Dung thân vương nằm trên giường mặt mày đã xanh đen, gương mặt từ trước đến nay không lộ rõ vui mừng cũng thay đổi trong nháy mắt.

Linh Diên lập tức thăm dò mạch đập của Dung thân vương để xác định suy đoán của mình. Sau khi nàng thăm dò, trong đôi mắt đen hiện lên một vệt sáng mờ tĩnh mịch khó dò.

Thế mà không phải độc mà là cổ.

“Sao rồi đệ muội? Cuối cùng vương gia nhà ta bị sao vậy? Tại sao nhiều đại phu như vậy cũng không nhận ra đây là độc gì? Rõ ràng trước khi đi vương gia vẫn khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại phát độc chứ? Ban nãy ông ấy nôn ra rất nhiều máu đen…”

“Máu đâu?” Linh Diên bất chợt ngẩng đầu, Ninh Thục Viện nao nao: “Máu? A, máu, ở bên cạnh, ta lập tức phái người đi lấy.”

Đại phu ắt phải dùng số máu độc kia, vì vậy bà không tùy tiện vứt bỏ.

Sau khi Ninh Thục Viện trải qua chuyện này làm việc càng cẩn thận, cho dù cầm một cái ống nhổ cũng không mượn tay người khác mà tự làm.

Nhưng Linh Diên nhìn thấy hành động này của bà lại không khỏi hơi nhíu mày, lập tức lấy ra bột phấn màu trắng rắc vào chậu nước sạch bên cạnh, nói với Ninh thị: “Máu này có chứa vật kịch độc, kính xin hoàng tẩu hãy rửa tay trừ độc, đừng chạm vào bất kỳ đồ vật gì nữa, giao cho hạ nhân là được rồi.”

Ninh thị kinh ngạc nhìn Linh Diên, dường như không ngờ rằng đệ muội này lại có tâm tư kín đáo và thiện lương như vậy, lập tức nảy sinh vài phần hảo cảm với nàng.

“Vậy thì cảm ơn đệ muội.”

Linh Diên không để ý tới bà nữa, bởi vì giờ phút này mắt nàng đã khóa chặt vào máu đen đã đông lại thành khối, phát ra mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn trong ống nhổ.

Đối với cái này, dường như Linh Diên không có phản ứng nào, còn thò tay chạm vào thử, cầm trong tay nắn bóp, sau đó nhẹ nhàng ngửi một cái.

Lúc này, trong linh thức của nàng đã phân tích ra thành phần của máu độc này. Ca bệnh này được xếp bốn sao, nói cách khác là rất nghiêm trọng.

Theo hệ thống chữa bệnh và phân tích máu độc, loại độc này đã tiềm tàng trong người mấy năm. Không, nói chính xác hơn là cổ này tự nhiên phát độc, hẳn là đã chạm tới nhân tố ngoại lực nào có thể kích thích cổ độc của Dung thân vương. Thứ này có thể là một loại độc khác, cũng có thể là người, càng có thể là vật.

Hiện tại Dung thân vương đang rơi vào trạng thái hôn mê, vì vậy không tiện phán đoán. Nhưng nàng có thể khẳng định, loại độc này không phải độc mà là một loại cổ độc Tây Vực cực kỳ bá đạo.

Mấy ngày nay nàng rõ ràng cảm giác được hệ thống không gian giỏi về Tây y. Những loại cổ xưa như cổ độc này thì không thể kiểm tra ra, việc này còn phải dựa vào kinh nghiệm tích lũy của bản thân nàng.

Thật không may, trước khi nàng xuyên qua vì cảm thấy hứng thú với cổ độc nên đã đặc biệt đến khu vực Tương Tây và đặc biệt ở lại đó mấy năm, cũng học hỏi được rất nhiều từ không ít người già.

Văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, cả những thuật cổ độc này cũng đã được lưu truyền xuống qua mấy ngàn năm phát triển.

Cổ độc còn độc hơn độc, cực kỳ bá đạo.

Kiếp trước nàng đã thấy không ít, nhưng số lần chính thức ra tay lại không nhiều lắm. Không ngờ rằng hôm nay có thể tận mắt thấy trên người Dung thân vương, xem như chuyến đi này không tệ.

Sau quá trình chẩn đoán bệnh dài dòng, lông mày Linh Diên càng nhíu càng chặt.

Trong lúc đó, Dung thân vương lại thổ huyết một lần, máu nôn ra không còn là máu tươi thường thấy mà là cục máu đen tuyền. Mùi của nó cực kỳ gay mũi, đủ để thấy đã trúng độc sâu, đến mức nguy hiểm tính mạng.

Ninh Thục Viện bên cạnh luôn chú ý tới biểu cảm của Linh Diên, tuy rằng không nhao nhao làm khó nhưng khăn tay trong tay bà đã bị bà sắp vặn rách vì căng thẳng.

Bên này Linh Diên vừa đứng dậy, bên kia Ninh Thục Viện đã ân cần bưng thuốc khử trùng tới: “Thất đệ muội, mau, mau rửa tay.”