Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 407: Tiến vào Phượng Trì sơn trang




Ba năm có thể thay đổi một người, cũng có thể thay đổi một tổ chức.

Phượng Trì sơn trang hôm nay, so với Phượng Trì sơn trang ba năm trước, à không, hẳn là bốn năm trước lại càng tường đồng vách sắt.

Để đối phó với đám tang thi chết tiệt kia, thậm chí bên ngoài sơn trang còn gia cố một lớp tường phòng hộ, trên vách tường toàn là cơ quan lồi ra ngoài, một khi có tang thi cố vượt qua nơi này sẽ lập tức bị đâm xuyên. Những biện pháp phòng thủ này để đối phó với tang thi bình thường thì còn được, nhưng đối với những dâm thú sau khi biến dị kia, chỉ sợ không có chút tác dụng nào.

Đã lâu chưa về nhà, lúc Linh Diên đáp xuống bên ngoài sơn trang còn có chút không biết làm thế nào. Lúc nàng ngắm nhìn bốn phía, trong mắt là tràn đầy hoài niệm.

Khi hộ vệ giữ cửa nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ từ trên lưng rồng bước xuống đã sớm kinh hãi tới quên phản ứng.

Hắn ta sửng sốt hơn nửa ngày mới khom người cung kính tiến lên: “Xin hỏi, là, là đại tiểu thư và Công Tử Diễn thiếu gia đúng không ạ?”

Sau khi Linh Diên thu Bạch Tra chói mắt vào thức hải mới quay đầu, để lộ dung nhan tuyệt sắc đáng kinh ngạc của mình. Cho dù mới nhìn thoáng qua cũng đủ để đối phương choáng ngợp, mà bây giờ hai hộ vệ càng cảm giác trái tim nhỏ của mình không kìm được nhảy ra ngoài. Trời ạ, tiểu mỹ nhân đẹp quá, đây, đây thật sự là đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang bọn họ ư?

Tại sao giống như đang nằm mơ vậy?

Nhưng chẳng phải lúc trước hộ vệ đã nói với bọn họ rằng đại tiểu thư đã hương tiêu ngọc vẫn sao?

Trong bốn năm, người của cả Phượng Trì sơn trang, đặc biệt là những người ở nơi có hệ số nguy hiểm cao không biết đã đổi bao nhiêu đợt, truyền thuyết về đại tiểu thư của bọn họ cũng có rất nhiều phiên bản.

“Trời, đại tiểu thư cười với ta, đại tiểu thư cười với ta. Đẹp quá, thật là đẹp, sao trên đời lại có người đẹp như vậy? Ta vậy mà không tìm được từ thích hợp để hình dung vẻ đẹp của nàng!”

Sau khi Linh Diên mỉm cười với bọn họ thì kéo tay Công Tử Diễn từng bước tiến vào Phượng Trì sơn trang do mình đã từng tham gia thiết kế và xây dựng. Sau lưng bọn họ, bốn hộ vệ đã bị nụ cười của Linh Diên mê hoặc tới rối bời, tranh giành với nhau.

“Đại tiểu thư cười với ngươi hồi nào? Rõ ràng là cười với tất cả chúng ta. Trời ạ, nếu không phải mấy vị thiếu gia đã đích thân căn dặn, ta còn tưởng rằng mình gặp được tiên nữ!”

“Nàng là nữ nhân đẹp nhất thế gian mà ta từng thấy, không ai sánh bằng.”

“Ta cũng thấy vậy, lớn như vậy rồi, đúng là chưa từng ý thức được thì ra túi da người còn có thể đẹp như được chạm khắc cẩn thận như vậy. Chỉ cần liếc mắt đã khiến chúng ta chìm đắm, không thể tự thoát ra được!”



Đoạn đường từ cổng lớn của Phượng Trì sơn trang đến bên trong, lời ca ngợi dành cho Linh Diên giống như làn nước cuồn cuộn, kéo dài không dứt!

Ngược lại là Công Tử Diễn cũng xuất chúng đứng bên cạnh Linh Diên bị bỏ qua triệt để.

“Nếu muội muội mang dung mạo này ra ngoài một chuyến, e rằng sẽ gây không ít phiền mức, mau đeo khăn che mặt của muội lên đi!”

Công Tử Diễn không hổ là người cuồng che chở muội muội, mới đó đã không chịu nổi.

“Tỷ, mang khăn che mặt khó thở lắm, chỗ này tương đương với ngôi nhà thứ hai của ta, không cần thiết. Hơn nữa tỷ xem, mấy ca ca của ta tới rồi, càng không cần. Chờ ta rời khỏi nơi này nhất định sẽ che giấu mình kín kẽ không kẽ hở ha!”

Công Tử Diễn tức giận trừng nàng, “Hồng nhan họa thủy!”

“Tỷ tỷ biết cái gì, muội tử ta xấu nhiều năm như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới không có lỗi với người nhìn, tỷ lại không cho ta giả ngầu, sao được chứ?”

Công Tử Diễn nghẹn lời, vậy mà cảm thấy hình như đứa nhỏ này cũng không nói sai. Nàng ấy nghĩ tới bộ dạng của nàng lúc trước, rồi nhìn dáng vẻ bây giờ, không tự chủ được lắc đầu. Thôi được, vậy thì cho muội tự do giả ngầu.

“Nha đầu, sao muội tới nhanh vậy?” Bọn họ cùng lắm mới trở về được một canh giờ, vậy mà cô nương này đã tới theo nhanh như vậy, sao có thể không khiến bọn họ hưng phấn?

“Huynh là đồ con lợn, muội muội có ngân long, tốc độ của ngân long, tọa kỵ bình thường có thể sánh bằng sao?”

Bọn họ rời khỏi Bất Dạ thành cũng bốn năm ngày rồi, còn là mệt sống mệt chết chạy về, nhưng nhìn muội muội của bọn họ chẳng những không có vẻ phong trần mệt mỏi, thậm chí còn một thân sạch sẽ, đặc biệt là đôi mắt kia xoay liên hồi, căn bản không đặt trên người bọn họ.

Đây không phải người so với người làm người ta tức chết thì là gì?

“Được rồi, đứng đây hết làm gì? Muội muội mệt lắm rồi nhỉ? Mau, mau vào trong nghỉ ngơi đi!”

Tô Ngu phản ứng đầu tiên, vội vàng kéo Linh Diên vào trong phòng khách, ngược lại là Công Tử Diễn bên cạnh bị mấy huynh đệ này cố ý mặc kệ.

Công Tử Diễn khẽ nhíu mày, đang định nói chuyện, Linh Diên đã rút tay mình về, có chút bực mình bĩu môi: “Mấy huynh không thấy tỷ tỷ của ta hả? Sao có thể bất lịch sự như vậy?”

Tỷ tỷ?

Bốn đại nam nhân, à không, hẳn là năm đại nam nhân, chẳng biết cả Hàn Thạc cũng đã tới từ bao giờ, xem như bổ sung vị trí lão nhị. Khi mấy nam tử này đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía người duy nhất Linh Diên đưa tới thì ngây người trong nháy mắt.

Linh Diên nói tỷ tỷ?

Đệch, không phải là nói vị Công Tử Diễn này chứ?

“Ngươi, ngươi là nữ?”

Cuối cùng là đứa bé lanh lợi Hoa Mậu phản ứng trước, sau khi quan sát từ trên xuống dưới thì không chắc chắn nhìn Công Tử Diễn.

Nàng ấy giang tay nhún vai một cái, mà Linh Diên lại tức giận liếc bọn họ, “Không phải tỷ ấy thì có thể là ai? Chẳng lẽ ta còn dẫn theo người thứ ba tới đây hả? Mở to mắt các huynh ra nhìn cho rõ, vị này là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột thịt, giống ta như đúc!”

Nếu như thân phận nữ nhi của Công Tử Diễn đã đủ chấn động, vậy dung nhan giống hệt Linh Diên lại khiến trái tim bọn họ run lên, “Muội, muội nói gì? Tỷ tỷ ruột?”

“Phải, cách ăn mặc hiện tại của tỷ tỷ cũng là để thuận tiện, bớt việc. Ừm, thấy mặt ta rồi chứ? Tỷ tỷ của ta cũng như vậy, không cho mấy huynh vô lễ với tỷ ấy, nghe rõ chưa? Cho dù các huynh là ca ca ta cũng không được, đây chính là tỷ tỷ ruột của ta.”

Thẩm Tứ cười vô cùng khoa trương, “Không ngờ muội có tỷ tỷ ruột liền quên mất mấy ca ca không ruột như bọn ta rồi hả?”

Linh Diên hừ một tiếng, “Tứ ca, cả tỷ tỷ của ta mà huynh cũng ghen hả? Tình cảm giữa tỷ muội và huynh muội vốn không thể so sánh được không?”

Nói rồi nàng liền kéo Công Tử Diễn, vẻ mặt ngạo kiều xoay người, “Tỷ tỷ, chúng ta đừng chấp bọn họ. Đi, ta dẫn tỷ đi dạo Phượng Trì sơn trang. Ta nói cho tỷ biết, chỗ này là do năm đó ta phát hiện đấy!”

Nhìn hai tỷ muội nắm tay thân mật rời khỏi, để lại năm đại nam nhân nghẹn họng trân trối đứng đó, mặt mày ngơ ngác.

Tô Ngu hối hận tới lắc đầu, “Sớm biết bị vứt bỏ nhanh như vậy, ta đã dẫn theo nương tử nhà ta về rồi!”

Tuy rằng Hàn Thạc không nói gì cũng không nhịn được thở dài, “Mấy người vội vã gọi ta về như vậy là để ta nhìn ngược đãi cẩu độc thân hả?”

“Ca, nén bi thương, ít nhiều gì cũng gặp được Linh Diên đúng không? Xem như chuyến này huynh tới không uổng công rồi.”

Giọng nói lãnh khốc đặc trưng của Hàn Tẫn rõ ràng là đang an ủi người nào đó, nhưng cái mặt đơ thật sự nhìn có chút kỳ lạ.

“Nha đầu kia, chúng ta vui vẻ ra đón, muội ấy lại la ó, cứ thế vứt bỏ chúng ta đi cùng người khác, đúng là vô lương tâm!”

Lời phàn nàn của Hoa Mậu rước lấy cười nhạo của Thẩm Tứ, “Đệ đó, biết đủ đi, không thấy muội muội tới một mình, cái đuôi kia không có đi theo hả? Đủ để thấy muội muội thật sự hận hắn thấu xương rồi!”

Nhắc tới Vệ Giới, sắc mặt năm huynh đệ đột nhiên thay đổi, “Huynh nhắc như vậy ta mới nhớ, tên Vệ Giới này đúng là âm hồn không tan, sao còn biết tung tích của muội muội sớm hơn chúng ta chứ? Không được, lát nữa ta phải tra hỏi người kia cho tốt, đã chịu thiệt lớn như vậy còn không nhớ lâu!”

Một canh giờ sau, cuối cùng Linh Diên cũng kéo Công Tử Diễn trở về. Hai người ngồi xuống trước bàn, năm nam tử hán đã áp sát tới, nhìn chằm chằm Linh Diên, tư thế thề phải ăn tươi nuốt sống nàng.

Linh Diên nhấp một ngụm trà thấm giọng, lúc này mới chú ý tới sắc mặt của mấy người ca ca, “Sao đây? Mặt mũi ai cũng khó coi vậy. Còn nữa, mấy huynh nhìn ta chằm chằm như vậy, ta sẽ xấu hổ đó.”

“Phì, nha đầu chết tiệt kia, da mặt muội dày như vậy sao lại xấu hổ được? Ta hỏi muội, cuối cùng mấy năm nay muội sống thế nào? Hơn nữa gương mặt và dáng người này của muội thay đổi ra sao?”

“Tại sao cái tên Vệ Giới kia còn biết tung tích của muội sớm hơn bọn ta? Chuyện này không công bằng! Nói, có phải muội và hắn muốn nối lại tình xưa hay không?”

“Còn nữa còn nữa, thực lực của muội cũng quá yếu rồi, sao mới tới cấp bậc võ vương?”

“…” Vấn đề liên tiếp của các huynh trưởng thật sự khiến Linh Diên có chút không chống đỡ được, “Ngừng ngừng ngừng, chúng ta từ từ thôi được không? Các huynh như vậy cuối cùng muốn ta trả lời câu nào trước!”

“Bắt đầu nói lại từ đầu, nói cẩn thận, nói rõ ràng. Bọn ta muốn biết cuối cùng mấy năm nay muội sống thế nào!”

Linh Diên nghe vậy không khỏi buồn cười nhìn bọn họ, “Chuyện này không thành vấn đề, nhưng trước đó các huynh phải nói cho ta biết trước, mấy năm ta không ở đây, có phải các huynh đi tìm Vệ Giới gây chuyện không? Tại sao hôm ấy hắn nhìn các huynh lại tỏ ra khinh thường như vậy?”

Mọi người: “…” Không hổ là muội muội của bọn họ, mới đó đã bắt được điểm nhạy cảm của bọn họ, thật sự được hả?