Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 436: Quỷ tài* trong thiên tài (*người có tài năng đặc biệt về mặt nào đó)




Thần Nữ tộc?

Là Thần Nữ tộc!

Nghĩ đến đây, cả người Hồng Mị Nhi đều sụp đổ. Nàng ta chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng như đuốc khiến Mạnh Linh run rẩy: “Cung, cung chủ?”

“Thế nên, Phượng Nguyên này là người của Thần Nữ tộc sao?”

Thần Nữ tộc?

Trong lòng Mạnh Linh hơi hoảng hốt, ngoài mặt thì vẫn mờ mịt, “Sao lại kết luận như vậy?”

“Ha ha, ngươi giả bộ hồ đồ cái gì, bổn cung không tin ngươi lại không biết. Lần nào trợ giúp đại lục Tứ Phương cũng là người có tên tuổi ở đế quốc, mà vừa khéo bổn cung biết lần trước trợ giúp đại lục Tứ Phương chính là Thần Nữ tộc. Có thể được Thần Nữ tộc phái tới đại lục Tứ Phương đủ để chứng minh thực lực của nha đầu này không thấp như ta thấy.”

Hồng Mị Nhi kiêu ngạo, tàn nhẫn, nhưng không ngốc. Chẳng những nàng ta không ngốc mà các nguồn tin tức cũng rất toàn diện, vì vậy chỉ cần nàng ta suy nghĩ một chút là hiểu.

“Bổn cung nhớ rất rõ, ban đầu là nước Yến và nước Tư U đồng thời phát lệnh cầu cứu, nếu Thần Nữ tộc xuất mã, Phượng Nguyên này đã đến nước Tư U, thế người đến nước Yến là ai?”

Mạnh Linh cảm thấy bây giờ đầu mình đã rối thành một cục, “Chuyện này, chuyện này thuộc hạ thật sự không biết, phái ai đi luôn do hoàng thất trực tiếp sắp xếp, con đường trước mắt của thuộc hạ vẫn chưa thể với tới hoàng thất và Thần Nữ tộc!”

“Ha ha, không sao, ngươi có biết hay không cũng không quan trọng. Nhưng ta rất muốn biết Phượng Nguyên này có quan hệ thế nào với Thần Nữ tộc. Có thể được Mặc Ngân phái tới đại lục Tứ Phương đủ để thấy nha đầu này là một mạch dòng chính của Mặc gia!”

Một mạch dòng chính của Mặc gia?

Não Mạnh Linh giật giật, trời ạ, lượng thông tin bây giờ quá lớn, đầu nàng ta như sắp nổ tung rồi. Đây, đây rốt cuộc là gì!

Tại sao lại dính dáng tới Thần Nữ tộc? Phượng Nguyên có quan hệ gì với Thần Nữ tộc? Không phải nàng là người của đại lục Tứ Phương sao?

Còn nữa, người được phái đến nước Yến kia chẳng lẽ là thiếu nữ giống hệt Phượng Nguyên đi theo bên cạnh nàng, cùng trở về Bất Dạ thành?

Khoan đã, nói tới tướng mạo của người này, Mạnh Linh lại uất nghẹn. Phượng Nguyên này, Linh Diên xấu, Linh Diên đẹp, cuối cùng đâu mới là dung mạo thật sự của nàng?

Hồng Mị Nhi vươn ngón tay ngọc thon dài, ung dung chải mái tóc dài của mình, nhếch miệng nở một nụ cười sắc sảo.

“Chuyện này thú vị rồi đây, điều tra nhiều năm như vậy, lần nào cũng không giải quyết được gì mà chấm dứt, vậy mà lần này lại tung ra một tin tức nặng ký như vậy. Ha ha, thảo nào mấy ngày qua Mặc gia yên lặng như vậy, xem ra bọn họ đang lén bổn cung chuẩn bị âm mưu lớn!”

“Cung, cung chủ…” Mạnh Linh run rẩy ngẩng đầu, Hồng Mị Nhi lại đột nhiên vươn tay, cản những lời nàng ta sắp nói.

“Ngươi không cần nói gì cả, đi xuống đi, chỗ này không cần ngươi, ngươi vẫn nên nắm chặt thời gian điều chế dược liệu của giải dược đi.”

Nhắc tới giải dược, Hồng Mị Nhi hơi ngẩn ra, “Đúng rồi, đơn thuốc giải dược này thật sự là Phượng Nguyên giao ra sao?”

“Vâng, cung chủ, là nàng ta giao ra đấy. Hơn nữa theo thuộc hạ biết, hoàng thất cũng đã nhận được một tờ giống như đúc, là Lý thừa tướng đích thân tới đại lục Tứ Phương lấy.”

Hồng Mị Nhi trầm ngâm sờ cằm, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tên Phượng Nguyên. Mạnh Linh thấy thế thức thời lui xuống, chẳng qua trong đầu nàng ta không ngừng lẩn quẩn hai vấn đề.

Thứ nhất, nếu Phượng Nguyên chính là Linh Diên, vậy có phải cũng có nghĩa bất kể là Phượng Nguyên hay là Linh Diên cũng dính dáng tới Thần Nữ tộc hay không?

Trước đó nàng ta không biết người trợ giúp đại lục Tứ Phương lần đó là Thần Nữ tộc, nhưng hôm nay Hồng Mị Nhi vừa nói vậy, nàng ta mới hít vào một hơi. Linh Diên này, cuối cùng có thân phận gì?

Thần Nữ tộc nha, gia tộc duy nhất thống trị đại lục này vào mấy trăm năm trước, tuy rằng bây giờ đã xuống dốc nhưng tại sao người Long gia vẫn không dám động vào, còn phải phân nửa giang sơn với Thần Nữ tộc?

Còn không phải là vì Thần Nữ tộc có nội tình phong phú hơn cả hoàng thất hay tứ đại gia tộc, bát đại hào môn hay sao?

Đừng thấy hôm nay hoàng thất cầm quyền Long đế quốc, nhưng chỉ cần có chút nhận thức là sẽ không xem nhẹ con át chủ bài có thể dấy lên gió tanh mưa máu ở Long đế quốc bất kỳ lúc nào. Đó cũng là nguyên nhân vì sao hoàng thất luôn không dám tùy tiện động vào Thần Nữ tộc.

Bởi vì có Thần Nữ tộc mới có nguồn linh lực sản sinh vô tận trên đại lục này. Một khi Thần Nữ tộc bị tiêu diệt, linh khí sẽ biến mất cạn kiệt, điều kiện ưu việt tự nhiên của Long đế quốc sẽ trở thành chuyện viển vông. Đến lúc đó làm sao bọn họ có thể làm xằng làm bậy trên thế giới này?

Dù sao trừ Long đế quốc và đại lục Tứ Phương, thế gian này còn có những đại lục khác. Long đế quốc mạnh ở linh khí, một khi linh khí biến mất lập tức sẽ bị đại lục khác nuốt chửng. Long đế quốc hôm nay đang ở trong trạng thái kìm hãm lẫn nhau, chỉ khi duy trì trạng thái như vậy mới có thể tồn tại lâu dài.

Mạnh Linh đã lăn lộn ở Long đế quốc hơn mười năm, điểm mấu chốt nàng ta luôn không dám đụng đến chính là Thần Nữ tộc. Nhưng nàng ta ngàn tính vạn tính cũng chưa từng nghĩ tới Linh Diên lại có dính líu với Thần Nữ tộc. Khó tin hơn chính là nếu ký ức của nàng ta không có sai sót, tình huống trợ giúp đại lục khác thế này bình thường đều được giao cho thế hệ mới có triển vọng, huyết mạch dòng chính của gia tộc, chỉ như vậy mới có thể gia tăng giá trị ủng hộ của gia tộc.

Giá trị ủng hộ chính là giá trị tham khảo cân nhắc lực lượng dự bị của các gia tộc, vô cùng quan trọng, vì vậy bình thường người được phái đi không phải một người tùy tiện trong gia tộc. Linh Diên có kỳ ngộ như thế, tuyệt đối không thể nào là người bình thường, còn có thể là lực lượng trung kiên của Thần Nữ tộc.

Ngoài ra thiếu nữ giống hệt Linh Diên, từ khi đến Bất Dạ thành hình như nàng ta chưa từng gặp, nàng ấy là ai?

Gương mặt của Linh Diên là thật sao? Gương mặt của thiếu nữ kia, là thật sao?

Vậy, chẳng phải quan hệ của hai người là…?

Tim Mạnh Linh chợt run lên, nàng ta lập tức tập trung tinh thần. Có vẻ chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng của nàng ta rất nhiều. Linh Diên này, ai mà ngờ nàng còn có thân thế kỳ lạ như vậy?

Xem ra có vài việc nhất định nàng ta phải cân nhắc lại lần nữa.

Lúc đảo Thạch Đầu thần bí vì chuyện thần nữ của Linh Diên mà rơi vào hoài nghi, Linh Diên trốn trên không trung chợt cảm ứng được một nguồn sức mạnh từ bên ngoài tới gần nàng.

Để tìm hiểu nguồn gốc của các lực lượng này chính xác hơn, Tiểu Băng Dực điều khiển không gian bắt đầu dời trận địa. Dau khi tới gần hòn đảo mười dặm, nàng mới hưng phấn nhảy nhót trong không gian, “Là ca ca và tỷ tỷ của ta, mau, mau cho bọn họ vào, trước tiên đừng để những người kia phát hiện.”

Tiểu Băng Dực nhắm mắt lại cảm nhận không khí xung quanh đang dần loãng ra, lại nhìn thực lực của Linh Diên, đã từ chanh giai lên đến thanh giai, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Về phần chuyện nàng kêu đưa người vào bị nó lựa chọn mặc kệ.

“Sao vậy? Không được hả?”

Tiểu Băng Dực đảo mắt khinh thường, hóa thành một vệt sáng xanh, biến mất trong lòng bàn tay của nàng.

Từ khi không gian thăng cấp được một nửa, Băng Dực đã có thể ra vào từ lòng bàn tay của nàng, bây giờ nó như vậy rõ ràng là không muốn để ca ca tỷ tỷ của nàng tiến vào mà.

Linh Diên thở dài bất đắc dĩ, thôi, để nàng ra ngoài vậy. Dù sao ca ca và tỷ tỷ đã đến, cũng đến lúc nên bàn bạc giải quyết thế nào rồi.

Theo lý thuyết tốc độ của Mặc Uyên phải nhanh hơn Công Tử Diễn mới đúng, nhưng để đón muội muội, hắn ta buộc phải đổi lộ trình giữa đường. Vì vậy đến khi Linh Diên nhảy ra khỏi không gian dọa cho Mặc Uyên trên lưng thanh long hét lên một tiếng.

Kỳ thật bốn huynh muội bọn họ rất dễ phân biệt. Mặc Ngân và Linh Diên thích màu đen, còn Mặc Uyên và Công Tử Diễn thì thích màu trắng. Trừ điều đó ra, huynh muội bốn người trừ những dịp cần thiết thì quanh năm suốt tháng đều mặc màu này.

Lão đại Mặc Ngân năm nay đã hai mươi hai tuổi, trước mặt người ngoài vĩnh viễn giống như một tảng băng cao cao tại thượng, người lạ chớ tới gần, cộng thêm gương mặt đẹp đến mức khiến người ta phải than thở như người trời và thực lực đáng sợ kia, sớm đã là quỷ tài trong thiên tài của thế hệ trẻ, không ai dám khinh thường.

Mặc Uyên nhỏ hơn hắn hai tuổi, tuy rằng về mặt thực lực có chút thua kém nhưng so với thế hệ trẻ của các gia tộc khác thì hắn ta chỉ ở dưới ca ca nhà mình. So với Mặc Ngân khó tới gần, tính cách của Mặc Uyên khéo đưa đẩy hơn một chút, còn có gương mặt đào hoa điên đảo chúng sinh, đi tới đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý.

Huynh muội bốn người, lão đại lạnh lùng lại vô tình, lão nhị sôi nổi lại đa tình, lão tam thận trọng lại vô tâm. Nói tới thì người duy nhất có thể bộc lộ cảm xúc hỉ nộ ái ố và là người bình thường duy nhất, e rằng chỉ có lão tứ Linh Diên.

“Ôi, lão muội tử, muội dọa người như vậy có phải hơi thiếu đạo đức quá rồi không? Mau, mau tới xoa xoa trái tim nhỏ của ca ca, mẹ nó, đập thình thịch thình thịch. Nếu không phải ca phản ứng nhanh chỉ sợ một cước có thể đạp muội về với ông bà rồi!”

Bên này Linh Diên vừa nhảy lên lưng thanh long, Mặc Uyên đã bắt đầu bật “máy hát”, điên cuồng công kích Linh Diên.

Linh Diên trợn mắt với hắn ta, không thèm gọi ca ca tỷ tỷ, vẻ mặt thất vọng nhìn Công Tử Diễn: “Đại ca không tới sao?”

Công Tử Diễn giơ tay nhún vai một cái, đáp án đã rất rõ ràng, nhiều lời vô ích. Mặc Uyên ở bên cạnh nói cả buổi lại bị muội muội nhà mình bỏ qua, trong lòng rất khó chịu.

“Đại ca không tới, chẳng lẽ nhị ca không được hả?”

Linh Diên bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng, “Trên hòn đảo này cao thủ nhiều như mây, nếu đại ca không tới, chúng ta không hề có phần thắng!”

Mặc Uyên nghe vậy không tự chủ được hừ một tiếng, “Ai nói chúng ta phải đi xuống?”

“Không xuống thì huynh tới đây làm gì?” Linh Diên không chút nghĩ ngợi cãi lại, lúc phát hiện ánh mắt đột nhiên lặng lại của Mặc Uyên, khóe miệng nàng giật giật, bĩu môi, “Xuống dưới cũng là chịu chết!”

Mặc Uyên hít sâu một hơi, lập tức lộ vẻ mặt con gái nuôi lớn bị con rể lừa đi mất.

“Ai nói lão tử phải xuống? Lão tử không xuống thì chết làm sao được? Cuối cùng nha đầu chết tiệt nhà muội có lương tâm hay không? Lão tử tốn nhiều công sức như vậy, lo muội ăn không ngon ngủ không yên, chẳng phân biệt ngày đêm chạy tới đây. Muội thì hay rồi, há mồm ngậm mồm đều là tên nam nhân bội bạc kia. Không biết lúc trước là tiểu hỗn đản nào nói gặp người ta nhất định phải chém hắn thành ngàn mảnh bla bla, bây giờ thì sao? Người ta vừa xảy ra chuyện, sư huynh của hắn còn chưa kịp chạy tới, muội thì hay rồi, chạy còn nhanh hơn thỏ, ai không biết còn tưởng rằng cha ruột của muội xảy ra chuyện!”

Công Tử Diễn vừa Linh Diên vừa nghe thấy thế cùng nhíu chặt mày: “Nhị ca, huynh nói gì vậy? Không cho huynh nguyền rủa phụ thân chúng ta!”

Mặc Uyên cũng là một bụng lửa giận không chỗ trút, giọng điệu cực kỳ ác liệt trừng hai vật nhỏ không bớt lo kia.

“Còn cần nguyền rủa hả? Cha ruột hai muội vốn đã xảy ra chuyện, nếu không phải ông ấy xảy ra chuyện, mẫu thân bị quản thúc, chúng ta đến mức không có phụ thân thương mẫu thân yêu sao? Hai vật nhỏ các muội đến mức lưu lạc nhiều năm ở đại lục Tứ Phương hả?”

“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Linh Diên thấy khó khăn lắm hắn ta mới mở miệng, thoáng cái trở nên hưng phấn, vội vã muốn biết thân thế của hai người bọn họ. Nhưng sau khi Mặc Uyên ý thức được mình vừa nói gì lập tức ngậm chặt miệng, buông ra câu tiếp theo: “Chưa tới lúc.” rồi kêu đại thanh long vòng qua quay về.

Linh Diên vừa thấy tình hình không đúng lập tức nắm chặt cổ áo của Mặc Uyên: “Thế này là sao? Sao huynh lại trở về? Mau quay lại!”

“Quay em gái muội! Thanh Thanh, đừng để ý tới muội ấy, mau đi cho ta, đây không phải chỗ gì tốt, hai muội không biết hòn đảo kia buồn nôn bao nhiêu đâu, chờ hai muội biết nhất định sẽ hối hận vì hôm nay đã tới đây. Còn nữa, vật nhỏ không biết lớn nhỏ nhà muội, ta là ca ca của muội, có muội tử nào túm cổ áo lão tử như muội hả? Mau bỏ tay ra!”

“Ta vốn chính là em gái huynh, muội tử kêu huynh quay đầu, huynh phải quay đầu cho ta. Nếu huynh không quay đầu, ta sẽ, ta sẽ…”

“Muội tử à, không phải ca không giúp muội, đây là tử lệnh của lão đại chúng ta, nhất định phải đưa muội về. Muội không nghĩ thử xem đây là chỗ nào lại ngu ngốc từ đại lục Tứ Phương đuổi theo tới đây, có phải đã vứt hết những lời ca nói lúc trước ra sau đầu rồi không?”

“Nhưng Vệ Giới còn ở trên đảo, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được! Ca, tên kia vẫn là tướng công của ta, huynh nhẫn tâm nhìn muội tử nhà huynh thủ tiết hả?”

“Muội sẽ không thủ tiết, muội cùng lắm là đội mũ đỏ thôi!”

Mũ đỏ? Đó là cái gì?

Công Tử Diễn đã quen với mấy từ ngữ kỳ lạ trong miệng Mặc Uyên, hình như nàng ấy nghĩ tới điều gì, “phụt” một tiếng bật cười.

Linh Diên mặt mày tức giận nhìn tỷ tỷ nhà mình: “Hai người có phải huynh tỷ ruột của ta hay không? Ta đã sắp sốt ruột đến chết rồi mà hai người còn ở đây cười đùa hả?”