Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 464: Thiên đạo thường luân hồi




“Sư phụ, mặc kệ nữ nhân kia là Linh Diên hay Phượng Nguyên, nàng ta cũng sẽ không cùng chung chiến tuyến với chung ta. Chân trước nàng ta trộm thuốc của ngài, chân sau đã biến mất tăm mất tích. Nữ nhân này biết thuật ẩn thân, làm sao chúng ta tìm được nàng ta? Thay vì ở đây tốn thời gian, tại sao không dồn tất cả tinh thần sức lực vào đảo Thạch Đầu chứ? Phải đợi đến khi đảo chìm mới có thể đổi lại một chút ánh mắt của ngài hay không? Sao ngài không nghĩ tới nếu đảo bị phá hủy, không còn cấm chế, nữ nhân kia muốn đi chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

Nếu đổi lại là ngày thường, bất kể thế nào Hồng Mị Nhi cũng không dám nói những lời này, nhưng nàng ta lại không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, dứt khoát không để ý tới. Dù sao chắc chắn Độc Quỷ này không dám đả thương nàng ta.

Độc Quỷ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ban đầu quả thực gã không để lời nói của Hồng Mị Nhi trong lòng, nhưng câu nói sau cùng của Hồng Mị Nhi lại khơi mào tâm tư của gã. Không được, nếu nữ nhân này chạy, gã phải đòi lại những tổn thất kia từ ai đây?

Một tiểu nha đầu nho nhỏ cũng dám lừa gạt gã, cơn tức này, bất kể thế nào gã cũng không thể nuốt trôi.

Mị Nhi nói đúng, phải giải quyết những vấn đề trước mắt trước. Vấn đề quan trọng nhất chính là tiêu diệt đám giòi bọ này, sau đó chính là đám thú biến dị bị nữ nhân kia sửa gien. Nếu như gã không thể tổ chức lại gien của chúng ngay lập tức, vậy cũng chỉ còn một biện pháp giải quyết.

Hồng Mị Nhi thấy sư phụ mở mắt, kích động nắm chặt thời cơ: “Sư phụ, người trên đảo đã bị đám giòi bọ này xơi tái gần hết rồi, tốc độ của chúng ta nhất định phải nhanh lên, nếu không đợi bọn chúng xuống biển, tổn thất của chúng ta sẽ rất lớn.”

Độc Quỷ có vẻ hơi mất kiên nhẫn,”Ừm, ngươi nói rất đúng, là vi sư cân nhắc thiếu sót. Ngươi yên tâm, đám giòi bọ này sẽ mau chóng rút lui thôi.”

Độc Quỷ nói xong câu đó liền nhảy lên chỗ cao của hòn đảo, Hồng Mị Nhi theo sát phía sau. Đến khi nàng ta chạy đến, Độc Quỷ đã thả dây leo độc của gã ra, dây leo độc chính là linh thú của gã. Đúng vậy, Độc Quỷ khác với người bình thường, linh thú của gã là hệ thực vật, mà sở dĩ toàn thân gã phủ đầy độc tố cũng là vì cây dây leo độc này.

Dây leo độc trong tay gã chỉ là một cọng giá màu đen, nhưng một khi rơi xuống đất sẽ nhanh chóng lan tràn, tốc độ cực nhanh, khiến Linh Diên ở trong không gian khiếp sợ tới không ngậm miệng lại được.

Dây leo độc này cũng giống như tên của nó, như dây leo mà vươn dài những nhánh cây màu đen của mình, sau đó bắt đầu cắn nuốt đám giòi bo chi chít kia bằng tốc độ đáng sợ. Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, dù là Linh Diên cũng không ngờ rằng trên thế gian này còn có linh thú hệ thực vật mạnh như vậy…

Đám giòi bọ vừa béo vừa to kia trong nháy mắt đụng phải dây leo độc đã hóa thành máu loãng, bị nó nhanh chóng hấp thu hết. Hấp thu càng nhiều máu, dây leo phân nhánh của dây leo độc cũng càng nhiều, chỉ một canh giờ đã trải rộng mọi ngóc ngách của đảo Thạch Đầu.

“Linh thú hệ thực vật thật mạnh.”

“Ha!” Linh Diên vừa mới phát ra một câu tán thưởng từ tận đáy lòng, phía sau nàng đã truyền tới một tiếng cười nhạo khinh thường.

“Cọng dây leo rách kia mà mạnh hả? Xì, gặp phải tiểu gia ta, nó chẳng là cái thá gì.”

Linh Diên quay phắt đầu lại, xung quanh lại yên tĩnh, không có nửa cái bóng người, “Ai?”

“Còn có thể là ai nữa, gia mà ngươi không nhận ra à?” Rất nhanh, từ trong suối nước đã vươn lên một sợi dây leo óng ánh sáng long lanh. Nhìn thấy nó, ánh mắt Linh Diên đột nhiên sáng ngời, “Thì ra là ngươi à, Tiểu Linh Đằng? Sao vậy? Nghe ý của ngươi, ngươi mạnh hơn cây dây leo độc kia hả?”

Linh Đằng hừ một tiếng, giọng điệu khá đắc ý: “Đương nhiên, tiểu gia ta chính là đại ca trong giới dây leo, cây dây leo độc nho nhỏ này sao có thể sánh ngang với linh vật trời sinh như ta? Cái đáng nhìn duy nhất của nó chính là chất độc của nó, nếu không có chất độc đó, nó là cái thá gì? Xem kìa, sau khi cơ thể ngươi được ta cải tạo, chẳng phải đã không sợ chất độc của nó sao? Đây chính là thực lực của gia!”

Ánh mắt Linh Diên lóe lên, hình như sự thật chính là vậy. Thảo nào nàng không hề sợ độc tố trên người Độc Quỷ, thì ra là vì Linh Đằng đã giúp nàng cải tạo cơ thể. Nghĩ tới đây, nàng chợt vỗ tay, “Ai nha, như vậy thật là tốt quá.”

Dứt lời, hai mắt nàng sáng lên nhìn Linh Đằng: “Nói vậy, ngươi cũng từng giúp Vệ Giới nhà ta cải tạo cơ thể hả?”

Linh đằng lập tức dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Ai nói gia cải tạo cơ thể cho hắn?”

Khóe miệng Linh Diên giật giật, “Không có hả? Không có thì ngươi kéo người ta tới địa bàn của mình làm gì?”

“Đương nhiên là để hấp thu lực lượng lôi điện trên người hắn rồi. Ngươi ngốc à, chẳng lẽ không biết sau mười một đạo lôi kiếp trong cơ thể hắn còn sót lại rất nhiều nhân tố lôi điện sao? Đó chính là phân bón trời sinh cho hệ thực vật bọn ta, gia không ăn thì chờ đám giòi bọ buồn nôn kia ăn hả?”

Linh Diên không ngờ rằng trong việc này còn có nguyên nhân như vậy: “Thế à, vậy bây giờ ngươi đi ra là hấp thu xong rồi sao?”

“Làm gì nhanh như vậy, vẫn còn đang hấp thu, hơn nữa xem tình huống cơ thể tên này cũng không ổn lắm, mới trải qua lôi kiếp, bây giờ thân thể rất suy yếu, ngâm mình trong nước linh tuyền của ta chỉ có lợi không có hại với hắn, ngươi cứ yên tâm đi!”

“Vậy, vậy chờ ngươi hấp thu xong có thể sẵn tiện cải tạo cơ thể Vệ Giới của ta được không?”

Linh đằng lập tức ngạo kiều giơ dây leo của mình lên: “Không cần. Sau khi hắn tiêu hóa hoàn toàn sẽ là nhân vật hoành hành trên đại lục này, nào cần ta tới cải tạo? Không cần ta giúp cũng đã là thiên tài trong thiên tài rồi, ta cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện!”

Nhân vật hoành hành?

Linh Diên hơi há hốc mồm, “Ý ngươi là gì? Vệ Giới lợi hại lắm hả?”

Linh Đằng cười quái dị, “Đợi hắn ra ngoài ngươi sẽ biết có lợi hại hay không!” Dứt lời nó liền chui vào.

Để lại một mình Linh Diên đứng trong không gian, đờ ra nhìn nước suối không chút gợn sóng, mặt mày ngơ ngác.

Bên ngoài không gian, sau khi được dây leo độc dọn dẹp, phần lớn giòi bọ đã bị tiêu diệt, về phần một ít còn sót lại đã bị dây leo độc nhỏ vụn bị tách rời ra đã bắt đầu có tác dụng chủ đạo, tiếp tục phát huy sức lực còn lại.

Không ngờ, Hồng Mị Nhi còn chưa kịp thở phào, bên kia đã có thú nhân tới bẩm báo, nói mặt biển xảy ra vấn đề.

Đến khi Hồng Mị Nhi tới bờ biển, nhìn thấy đám giòi bọ chi chít trôi nổi trên mặt biển, cơ thể chợt loạng choạng, trước mắt cũng bắt đầu hoa đi, “Trời ơi, sư phụ, sư phụ, sư phụ ngài mau tới đây đi!”

Dưới tình thế cấp bách, theo bản năng nàng ta gọi Độc Quỷ. Độc Quỷ vì điều khiển dây leo độc mà linh lực tổn hao nghiêm trọng, nghe thấy Hồng Mị Nhi gọi, theo bản năng gã cảm thấy lại có tình huống mới xảy ra. Chờ khi gã khó khăn lắm mới chạy tới, nhìn thấy biển đen đã bị giòi bọ màu trắng bao trùm, trái tim lập tức chìm xuống vực thẳm…

“Sư phụ, làm sao bây giờ? Biển đen chính là ô dù của đảo Thạch Đầu chúng ta, ngài mau thả dây leo độc ra tiêu diệt sạch sẽ đám giòi bọ này đi!”

“Không kịp nữa rồi…”

Độc Quỷ lắc đầu, “Ngươi không thấy đám giòi bọ này đã nổi lên rồi hả? Chắc chắn nó đã ăn sạch những thứ nên ăn rồi, cũng may hải vực này có cấm chế, vẫn đủ để không gây họa toàn bộ đại dương, nếu không không phải rắc rối mà là khiển trách của thiên đạo rồi!”

“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể để mặc bọn chúng nổi lềnh bềnh như vậy được, lỡ như lại bò lên, đảo Thạch Đầu vẫn sẽ xui xẻo!”

Sau khi Độc Quỷ trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn ngồi xếp bằng trên bờ biển, dời dây leo độc xuống biển.

Hết cách rồi, gã không chịu nổi khiển trách của thiên đạo. Một khi bị thiên đạo phát hiện gây họa cả đại dương, hậu quả đó, một người chưa đắc đạo như gã tuyệt không thể chịu nổi, lãng phí một chút linh lực cũng tốt hơn đại dương bị hủy hoại.

Trong không gian, Linh Diên nhìn cách làm của Độc Quỷ, theo bản năng nhíu mày: “Thiên đạo? Đó là cái gì?”

“Vạn vật sinh trưởng đều không thoát khỏi một quy luật, một khi đại dương bị hủy, thiệt hại đó rất nghiêm trọng. Thiên đạo thường luân hồi chính là một cách nói, không ai biết khiển trách của thiên đạo chân chính ra sao, nhưng cho dù tu luyện giả có thành tựu cao hơn cũng kiêng kỵ khiển trách của thiên đạo, sợ vi phạm quy luật tự nhiên.”

Linh Diên nghe vậy không khỏi phì cười một tiếng, “Ngươi cho rằng khiển trách của thiên đạo có thật à? Nếu có, tại sao đại lục Tứ Phương bị gây họa thành như vậy cũng không có cái gọi là khiển trách của thiên đạo giáng xuống người những kẻ này chứ? Bây giờ chỉ là một đại dương đã khiến gã chịu kiêng kỵ rồi hả?”

Băng Dực lắc đầu, “Cái gọi là khiển trách của thiên đạo cũng nằm trong phạm vi nhất định, đại lục Tứ Phương bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng nhân số chưa đủ để khiển trách của thiên đạo phát hiện, cộng thêm tang thi cũng chết, chung quy bọn chúng vẫn chưa chết thật. Hơn nữa, nhiều năm qua không ai từng gặp thiên đạo đại nghĩa chân chính, ai biết người ta định nghĩa thế nào chứ? Có điều nói tới thì thái độ của Độc Quỷ với sinh vật trên biển vẫn đáng để người ta tôn kính. Nếu như gã không xử lý sạch đám giòi bọ này, ngươi có thể tưởng tượng thử xem, hải vực này sẽ biến thành thế nào.”

Linh Diên nhíu  mày, sẽ biến thành thế nào?

Chỉ sợ đám giòi bọ này sẽ gieo họa cho thức ăn của con người, chỉ cần có một tới được đại lục, vậy con người cũng sẽ bị tiêu diệt. Một khi nó lan tràn trong đám người, hậu quả đó quả thực còn đáng sợ hơn tang thi.

Trong lúc suy nghĩ, nàng không khỏi nhìn xoáy vào Độc Quỷ, “Coi như gã có chút đầu óc, suy cho cùng những thứ này cũng đều đến từ tay bọn họ, đến lúc đó muốn trả thù thật cũng không tới lượt ta!”

Nhưng việc đám thú biến dị ở mười tám tầng địa ngục kia bị tiêu diệt lại đúng ý nàng: “Thật không ngờ rằng lão già này vậy mà nỡ bỏ đám thú biến dị gã vất vả nghiên cứu ra được, đúng là nằm ngoài dự đoán của ta.”