Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 466: Đảo Thạch Đầu chìm




Thừa dịp này Linh Diên âm thầm thả Tiểu Băng Dực ra ngoài.

“Ta nhớ ngươi nói ngươi có thể xuống nước đúng không? Vậy giờ ngươi đi xem thử dưới mặt nước còn mấy thứ ghê tởm gì đó không, nếu không còn thì kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện rồi.”

Tiểu Băng Dực vẩy vẩy bộ lông trắng như tuyết, vẻ mặt khó chịu nhìn Linh Diên: “Sao lại để ta đi?”

Nước biển kia bị dám giòi bọ làm ô nhiễm hết rồi, chậc chậc, cứ nghĩ tới là dựng hết cả lông tơ đó biết không?

“Ngươi không đi? Ngươi không đi chẳng lẽ là ta đi? Ở đây thì chỉ có ngươi là có thân hình dễ ẩn nấp nhất biết chưa?”

Mấy đứa khác dễ bại lộ sẽ rước phiền phức cho nàng có được không?

“Được rồi, nói thế nào người cũng có lý hết!”

Tiểu Băng Dực vươn móng vuốt mập mạp màu trắng vỗ vỗ hai cái lên đầu Linh Diên, vô cùng không vui nhảy vào nước biển đen ngòm.

“Tôn chủ, hình như trên người nha đầu kia có cục gì màu trắng nhảy xuống!”

Thương Úc nâng mi, cười như không cười nhìn hắn: “Thế nào? Ngươi muốn bản tôn nhảy xuống xem thử sao?”

Người nọ sợ tới mức rụt cổ lại: “Thuộc hạ không dám!”

Hắn cũng muốn đi lắm, nhưng vừa rồi tôn chủ mới lệnh cho bọn họ không được để lộ vị trí của bọn họ mà!

Hắn đã phát hiện từ lúc cô nương Phượng Nguyên kia vừa xuất hiện thì ánh mắt chủ nhân nhà bọn họ chưa từng rời khỏi người nàng, rõ ràng là vô cùng hứng thú mà!

“Tôn thượng, nếu không thì thuộc hạ âm thầm lẻn xuống dưới đáy biển xem thử nhé?”

Thương Úc xua tay: “Không vội, cứ để xem cũng không muộn, ngươi nói xem nữ oa này thật sự biết thuật ẩn thân sao? Trên đời này thật sự có công pháp cao thâm như vậy ư?”

“Cái này… thuộc hạ không dám nói bừa.”

Dù sao thì ngay cả cao thủ như Độc Quỷ cũng chịu thua bởi thứ này, đủ để thấy được sức mê hoặc của nó lớn đến thế nào.

Cùng lúc đó, những người bên ngoài nhìn thấy những hành động của Linh Diên và Công Tử Diễn, từ vị trí của bọn họ có thể thấy rõ dáng vẻ hai tỷ muội thoắt ẩn thoắt hiện, cảnh tượng như thế hiển nhiên khiến nhiều người xem cảm thán thần kỳ không thôi.

Trong số đó, người bình tĩnh nhất không ai khác chính là Mặc Ngân đang thảnh thơi dựa người trên thú cưỡi của mình nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng lại hé mắt xem thử tình hình chiến đấu.

Đương nhiên, nếu có thể bỏ qua con mèo nào đó đang bị ép phải ở bên cạnh, vì quá nhàm chán mà ngủ ngon thì bức tranh này càng hài hòa hơn.

Vì có chiêu cáo của Độc Quỷ mà tất cả mọi người đều nghĩ thiếu nữ đến từ đại lục Tứ Phương này thật sự biết thuật ẩn thân, cả đám đều rướn dài cổ, vô cùng hứng thú với biểu hiện trực tiếp của nàng.

Vì những cao thủ kia đều có cấm chế nên Linh Diên cũng không phát hiện tình hình bên ngoài thế nào, mãi đến khi Băng Dực bảo bối của nàng trồi lên từ đáy biển, xác nhận bên dưới đã hoàn toàn được xử lý sạch thì lúc này nàng mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi.

Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Linh Diên lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen, lớn chưa bằng một bàn tay.

“Giờ các ngươi tự sát còn kịp đó, nếu không lát nữa có thể thật sự chết không toàn thây thật cho xem, nể mặt các ngươi đã tinh lọc đại dương không để nhiều người bị chỉ trích hơn, có lẽ ta có thể cho các ngươi được toàn thây!”

Chân mày Hồng Mị Nhi dựng đứng, sắc mặt lập tức đông cứng lại.

“Phượng Nguyên, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì? Tự sát? Ngươi lại bảo chúng ta phải chọn tự sát sao? Ngươi nằm mơ à, nói cho ngươi biết, từ nhỏ đến lớn bổn cô nương chưa bị uy hiếp bao giờ, ngươi có bản lĩnh gì thì mau lấy ra đây, bổn cô nương cũng muốn xem xem ngươi làm thế nào cho bọn ta chết không toàn thây đây?”

Tuy Độc Quỷ không kích động như Hồng Mị Nhi nhưng vẻ mặt lại vô cùng âm trầm, hơn nữa gương mặt gã vốn đã khủng bố trông lại dữ tợn đáng sợ hơn, khiến người ta vừa nhìn đã không muốn nhìn lần thứ hai.

“Nhìn thấy cái hộp đen trong tay ta không? Ta chỉ cần ấn nhẹ cái nút này một cái thôi thì đảo Thạch Đầu của các ngươi sẽ “ầm” một tiếng nổ tung, ngươi có tin không?”

Hồng Mị Nhi cắn chặt môi dưới, lắc đầu thật mạnh: “Ngươi bớt lừa người đi, sao lại có thứ như vậy tồn tại chứ, ta không tin!”

Linh Diên cười lạnh một tiếng: “Ngươi không tin? Ha ha, được thôi, để ta cho ngươi mở mang đầu óc xem cái gì gọi là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào!”

Ngón tay như ngọc nhẹ nhàng ấn xuống một cái, hiện trường xung quanh bỗng chốc yên lặng.

Một, hai, ba giây trôi qua, sự căng thẳng nãy giờ của Hồng Mị Nhi gần như biến mất hoàn toàn trong khoảnh khắc, thay vào đó là sự khinh thường cười cợt.

“Được lắm Phượng Nguyên, còn tưởng ngươi có bản lĩnh gì chứ, ngươi cũng chỉ như vậy…”

Nhưng nàng ta còn chưa dứt lời thì một tiếng “ầm ầm” vang lên từ phía sau nàng ta, kế đó là mặt đất và núi đá rung chuyển, đá vụn bay tán loạn, tiếng nổ mạnh ầm ầm khiến nàng ta nghiêng ngã, lảo đảo ngã sấp xuống đất.

Lại nhìn trước mắt, mới chỉ trong nháy mắt thôi không khí đã bị sương bụi dày đặc thay thế, lỗ tai nàng ta vì không thể chịu được tiếng nổ dữ dội như vậy mà kêu ong ong không ngừng. Cả đảo nhỏ đều chấn động dữ dội vì sức mạnh này, mặt đất rung chuyển, đồng thời vùng vùng biển xung quanh cũng nổi lên những con sóng cuồn cuộn cao hơn mấy mét, từng đợt từng đợt lần lượt gột rửa bờ biển…

Lúc này không chỉ Hồng Mị Nhi và Độc Quỷ ngây dại mà ngay cả những người đứng xem giữa không trung cũng bị sức mạnh này chấn  đến mức suýt chút nữa ngã từ trên cao xuống, nếu không phải bọn họ phản ứng nhanh thì chỉ sợ còn chật vật hơn nhiều.

Dù bọn họ kịp thời phản ứng lại nhưng cũng vì vậy để lộ vị trí của mấy gia tộc.

Trái lại là Linh Diên, trong vòng ba đến năm giây sau khi ấn vào điều khiển từ xa thì lập tức tiến vào không gian, không bị ảnh hưởng gì.

Đợi hòn đảo khó khăn lắm mới ổn định lại, nàng mới lề mề ra khỏi không gian, còn sẵn tiện giơ điều khiển từ xa trong tay với Hồng Mị Nhi: “Hì hì, bây giờ ngươi tin ta rồi chứ?”

Lần này Hồng Mị Nhi bị dọa thật rồi, nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng trên thế giới này lại có thứ đáng sợ như vậy.

Nhưng đồng thời cũng kích thích nàng ta nghĩ đến lúc trước khi xâm chiếm Bất Dạ thành, trong công kích đám người biến dị, hình như còn có thứ gì đó tương tự với loại phát nổ này.

“Ngươi có quan hệ gì với Bất Dạ thành?”

Linh Diên nhìn nàng ta cứ như đồ ngốc: “Giờ mới nhớ tới sao? Lúc trước các người hủy Bất Dạ thành của bọn ta thế nào, hôm nay bọn ta sẽ trả lại đảo Thạch Đầu của các ngươi thế ấy, ngươi thấy thế nào?”

Hồng Mị Nhi chỉ cảm thấy cả người như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh đến mức cả người nàng ta run rẩy.

“Không, không thể nào, nếu lúc trước Bất Dạ thành có nhiều vũ khí lợi hại như vậy thì sao có thể bị chúng ta hủy hoàn toàn thế được?”

Linh Diên thầm hận: “Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến sao? Néu không phải ngươi phái đám thú biến dị và người biến dị đến thì sao bọn ta lại rơi vào kết cục như hôm nay chứ? Giờ ngươi nói chúng ta lợi hại sao? Vậy ngươi có biết nguồn bệnh của ngươi đáng ghê tởm và bệnh hoạn thế nào không?”

Dù Bất Dạ thành có kiên cố thế nào, có nhiều vũ khí sinh hóa thế nào thì chỉ với những tu luyện giả của đại lục Tứ Phương làm sao có thể chống lại cao thủ linh lực trên tử giai có thể bay vút lên trời chứ?

Vũ khí lợi hại, nhưng uy áp của linh lực cấp cao cũng lợi hại không kém!

Thêm nữa nguồn bệnh có thể lây nhiễm mọi nơi mọi lúc, bọn họ căn bản là khó lòng phòng bị!

Giờ mới nhận ra bọn họ mạnh?

Ha ha, nếu không có làn sóng giòi bọ kia trợ giúp thì sao bọn họ có thể thoải mái ung dung phá hủy đảo Thạch Đầu như vậy chứ? Điều đó căn bản là không thể nào, biết chưa?

Đáng tiếc hình như Hồng Mị Nhi không nhận ra rằng cách đây không lâu nàng ra cũng từng có được vũ khí độc khiến cả hai đại lục đều phải kiêng kị. Chỉ là thật đáng tiếc, đối thủ của bọn chúng là một người có dị năng không gian, điều này đã định trước kết cục ngày hôm nay của bọn chúng không phải ngẫu nhiên.

Kẻ đầu sỏ gây tai họa cho Bất Dạ thành và cả đại lục Tứ Phương đều ở ngay đây, chỉ cần Linh Diên muốn thì có thể lấy mạng họ bất cứ lúc nào, nhưng dù có giết chết bọn họ thì sao, những người đã chết có sống lại được không?

Linh Diên dời mắt nhìn về phía Độc Quỷ: “Một thân đôc công này của ngươi ta không theo kịp, chỉ cần ngươi có thể đồng ý quy hàng thì có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng!”

Độc Quỷ vừa nghe vậy thì phát ra tiếng cười bi thảm thấu trời xanh: “Độc Quỷ ta tung hoành ở đế quốc nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng bị ai uy hiếp như vậy. Nha đầu, nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như thế, Độc Quỷ ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, có gì mà chưa từng gặp qua chứ? Ngươi cho là ta sẽ vì một cái mạng rẻ mạt này mà buông bỏ danh dự đã tích góp từng tí một nhiều năm sao?”

Linh Diên khinh thường cười lạnh: “Danh dự? Lão già xấu xí kia, chỉ có tiếng xấu của ngươi là rõ thôi, tên ác ôn mất hết lương tâm cũng xứng có được hai chữ danh dự? Đừng có buồn cười chết như vậy chứ, ngươi cũng nói mạng mình rẻ mạt, chẳng lẽ không phải là nên phát huy giá trị cuối cùng của mình đi sao?”

Một tia giễu cợt lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của Độc Quỷ: “Lão đã đến nước này rồi, thật không biết còn gì khiến ngươi thương nhớ nữa!”

“Haiz, đừng thiếu tự tin như vậy chứ, người khác không biết, ngươi không biết, nhưng không có nghĩa là ta không biết. Thế nào, có hứng thú suy xét một chút không? Chỉ cần ngươi gật đầu thì ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng!”

Đáng tiếc, Độc Quỷ không phục tùng: “Xem ra ngay từ đầu ta đã xem thường ngươi rồi. Nha đầu, sao lão phu lại không biết ngươi sớm một chút chứ, hạt giống như ngươi chính là người khó giải quyết nhất trong số những người lão phu gặp trong mấy mươi năm hành tẩu giang hồ, không ai bằng!”

Nàng chỉ bằng một cái gọi là “thuật ẩn thân” nhìn không thấy sờ không được đã thành công thu hút sự chú ý của gã, sau đó lại khéo léo dùng làn sóng giòi bọ tạo thành tổn thất không thể ước lượng được với đảo, gần như không tốn chút sức lực nào đã giải quyết được họ, quả thực là cao thủ trong cao thủ mà.

Có thể trong thời gian ngắn thăng đến bạch giai cấp mười, thiên phú của nha đầu này đã nghịch thiên đến cực điểm rồi.

Cho dù gã có khôi phục thực lực thời kỳ đỉnh cao cũng chưa chắc đã lấy được gì tốt từ tay nàng. Đối với một người không sợ độc tính của mình, linh lực lại nghịch thiên như thế, gã không phục không được, đáng tiếc giờ gã đã không còn năng lực hủy hoại nàng nữ…

Có câu một bước sai vạn bước sai, thậm chí cơ hội hối hận gã còn không có, cứ như vậy mà chìm vào trong đầm lầy không thể quay đầu.

Linh Diên cũng không ngờ Độc Quỷ lại đánh giá cao mình như vậy, nàng bình tĩnh nhìn gã, đáy mắt tràn ngập nuối tiếc và than thở.

“Năng lực của ngươi là không thể bàn cãi rồi, ngay cả ta cũng cam bái hạ phong, đáng tiếc ngươi không dùng độc ở chỗ nên dùng. Thành quả nghiên cứu của ngươi hại quá nhiều người, nếu không có ta ngăn cản đúng lúc, cứ để mặc mọi chuyện tiếp diễn như vậy thì chỉ sợ không đến một năm nhân loại đã bị ngươi diệt sạch rồi.”

“Ta rất ngưỡng mộ năng lực của ngươi, cũng rất hận nhân phẩm của ngươi. Độc Quỷ, ngươi đã không muốn quy hàng, vậy thì xin lỗi, ta không thể lưu lại một tai họa như ngươi được!”

Linh Diên thương hại nhìn gã một cái, kế đó chuyển hướng sang Hồng Mị Nhi đang sợ hãi tột độ bên cạnh.

“Có biết vì sao ngay từ đầu ta đã xem thường ngươi không? Hồng Mị Nhi, ngươi căn bản là thứ rác rưởi không xứng gọi là đối thủ, còn không được tính là nữ nhân. Ngươi tự mình sa đọa như thế, không xem bản thân là nữ nhân, thậm chỉ là người. Ngươi sống cũng chỉ lãng phí lương thực, lãng phí tài nguyên mà thôi, ngươi đã chung tình với đại hoàng tử Long Khôn của ngươi như thế thì ta nghĩ tốt hơn hết là để ta tiễn ngươi đi gặp hắn, nhưng nhất định đừng có cảm ơn ta nha!”

Lời vừa dứt, gần như ngay khi Hồng Mị Nhi lao đến, Linh Diên đã kích hoạt nút cuối cùng.

Qua bài học lần trước, lúc này phản ứng của Hồng Mị Nhi càng điên cuồng hơn, nàng ta hốt hoảng chạy loạn lên, trong miệng không ngừng thầm mắng Linh Diên, đang hoảng sợ cuống cuồng thì một tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, bụi mù dạy đặc bao phủ lấy nàng ta trong nháy mắt…

Trong lúc đó, nàng ta cũng đã cố gắng triệu hồi thú cưỡi của mình ra, nhưng bất luận thế nào nàng ta cũng không thể liên hệ với linh sủng trong linh hải của mình, tất cả ý thức dường như bị sức mạnh nào đó che chắn, không một lời đáp lại.

Hồng Mị Nhi tuyệt vọng, trơ mắt nhìn vô số bom từ trung tâm đến rìa đảo đồng thời phát nổ, một đám mây hình nấm khổng lồ từ từ nổi lên, ngăn hết tất cả tầm nhìn…

Chỉ nửa canh giờ sau, đảo Thạch Đầu thần bí từng khiến khắp đại lục e ngại cứ như vậy chìm xuống biển rộng, khi vòng xoáy nước cực lớn hình thành rồi biến mất, đảo Thạch Đầu cứ như chưa từng xuất hiện trên bản đồ Long đế quốc, trời yên biển lặng, không một tiếng động.

Mà tất cả những thế lực khắp nơi nhìn thấy mọi việc đều ngây người tại chỗ, hơn nửa ngày sau mới nhìn nhau thì thào.

“Đảo Thạch Đầu không còn nữa? Chìm rồi? Thật sao? Ngươi mau nhéo ta một cái đi, sao ta lại có cảm giác không phải thật vậy chứ?”

“Nói như vậy, yêu nữ Hồng Mị Nhi kia, lão già Độc Quỷ kia, đều chết rồi? Chết rồi?”



Vì bọn họ quá khiếp sợ nên vô hình trung cả lồng phòng hộ của mình bị thu lại lúc nào cũng không biết, lúc biển rộng khôi phục lại yên bình thì những thế lực giấu mình trên không trung cũng đã công khai xuất hiện trước mặt mọi người.

Nếu nói mới đầu bọn họ còn chìm đắm trong sự biến mất của đảo Thạch Đầu thì sau khi thấy rõ những thế lực ẩn nấp xung quanh mình, những thế gia đại tộc kia không bình tĩnh được nữa.

Vì sự chú ý của bọn họ đều tập trung tại một điểm, mà chủ nhân của điểm kia đang nhìn vùng biển đã khôi phục sự yên bình với vẻ mặt sâu xa khó lường, không biết đang nghĩ gì.

“Mau nhìn kìa, đó không phải là Thương Úc mười mấy năm trước đã đại náo Long đế quốc sao? Sao hắn ta lại ở đây?”

“Ta nghĩ ngươi hẳn phải thắc mắc sao vị có quyền chỉ huy cao nhất Mặc gia Mặc Ngân lại đứng cùng ma tộc nổi danh mấy đại lục Huyền Vũ Thương Úc chứ?”

“Hình ảnh này kỳ dị quá đi, chậc chậc, nếu có cả Long thị của đế quốc vào thì càng thú vị rồi, các ngươi nói có đúng không?”