Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 125: 125: Bỏ Rơi






Sở Cẩn Chi trả lời: "Con có lý do không thể không rời khỏi Sở gia, Tử Hoàng và Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc sẽ không dễ dàng tha cho tỷ tỷ và Cửu Ca, vì để bảo trụ Sở gia, vậy thì con bắt buộc phải sở hữu lực lượng càng cường đại hơn nữa mới được.

Sở gia trong thời gian ngắn không cách nào trở thành một thế lực lớn mạnh như vậy, cho nên.."
Cho nên cần phải có một thế lực càng cường đại mới được, Sở lão gia tử vẫn còn muốn nói gì..
Sở Cẩn Chi nói: "Con là một cô nhi, nhưng mà không đại biểu con không biết thân thế của mình."
Lão gia tử ngẩn ra, "Chẳng lẽ lão thất con.."
Lão gia tử vẫn còn nhớ ngày đó nhặt được Sở Cẩn Chi, ông nhìn thấy vô số cường giả đang chém giết lẫn nhau.
Những cường giả đó đều mạnh hơn so với tất cả những cường giả mà ông đã từng gặp, sau cùng rơi vào thế lưỡng bại câu thương, trong đó chỉ có một người còn sống, một nam hài tử bị trọng thương hôn mê.
Ông biết rằng chọc phải một thế lực cường đại đại biểu cho điều gì, nhưng lại không nhẫn tâm thấy chết không cứu.
Sau khi do dự, ông đem hắn cứu rồi còn nhận hắn làm dưỡng tử nuôi ở Sở gia.
Sở Cẩn Chi nói: "Con không có hành động mà ở Sở gia, cũng sẽ mang đến phiền phức cho Sở gia, cho nên con không thể không rời khỏi."
Lão giả tử trầm mặc rồi, ông nói: "Vạn sự cẩn thận."
"Con biết rồi, con cũng không muốn nhìn thấy tỷ tỷ thương tâm." Sở Cẩn Chi ôn hòa nói.
Sở Cẩn Chi chỉ bàn riêng những chuyện này với lão gia tử, vì không để cho những người khác lo lắng, Sở Cẩn Chi chỉ nói với họ rằng ra ngoài làm chút việc.

Bên phía Đoan Mộc đại sư truyền đến tin tức, đã sắp xếp xong.
Nhưng mà nhất định phải xuất phát nhanh chút, Sở Cửu Ca đã chuẩn bị xong hết rồi.
"Tiểu Cửu.."
Cửu thúc đơn độc đến tìm Sở Cửu Ca, ông nói: "Ta biết tiểu Cửu đi Thái Vân Tông là để tìm hộp bất tử, ta sẽ không ngăn cản con.

Nhưng mà ta có một yêu cầu, tiểu Cửu nhất định phải đem miếng ngọc bội ta tặng cho con mang theo bên mình."
Trong đầu vẫn còn rất loạn, bây giờ kí ức của ông chưa rõ ràng, lực lượng trong cơ thể lại càng hỗn loạn, cho dù ở bên tiểu Cửu cũng không có cách bảo vệ cô, cho nên lựa chọn lưu lại bảo vệ phu nhân, để cho tiểu Cửu an tâm đi tìm hộp bất tử.
Ông không yên tâm, mơ hồ nhớ rằng miếng ngọc bội đó có thể trong lúc tiểu Cửu gặp nguy hiểm cứu tiểu Cửu một mạng.
Sở Cửu Ca lấy ra miếng ngọc bội mà lúc trước Cửu thúc trả thù lao cứu mạng, chữ Cửu trên ngọc bội mang theo hơi thở cổ kính, nhìn thấy liền biết không phải vật tầm thường.
"Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt cho nhạc mẫu đại nhân là được, an nguy của Cửu nhi không cần ngươi quan tâm, ngươi chẳng lẽ xem vị hôn phu như Bổn vương chết rồi hay sao?" Một thân hình bạch ngọc xuất hiện ở sau lưng Sở Cửu Ca, Dung Uyên đến rồi.
Ngay khi biết có hộp bất tử ở Thái Vân Tông, hắn liền cho chuẩn bị hết rồi.
"Ta lo lắng cho tiểu Cửu, đây là việc của ta, ngươi quản không được." Cửu thúc lạnh giọng nói.
Dung Uyên đến gần bên tai Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi, thật sự phải đi nhanh như vậy sao? Phụ hoàng ta nói rồi, đại hôn của chúng ta xong rồi nàng đi Thái Vân Tông vẫn chưa muộn."
Cửu thúc lạnh giọng nói: "Đại hôn, với ngươi, tuyệt đối không được!"
Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, nói: "Lúc trước nói rồi chỉ là trên hình thức mà thôi, vì để ứng phó Xích Hoàng.

Nay Xích Kiêu thúc đã đoạt được hoàng vị, cũng không có người ép ngươi kết hôn.

Hôn ước trước đó.."
"Cửu nhi đây là dự tính bỏ rơi ta sao? Lúc trước là do nàng tự mình tham gia tỷ võ chiêu thân, người của cả Xích Linh Quốc đều biết nàng là vị hôn thê của ta, Cửu nhi nàng.." Dung xuyên đem ngươi ôm chặt.
"Tiểu tử, ngươi buông tay!" Cửu thúc ra tay rồi.
Tên tiểu tử này là vị hôn phu của tiểu Cửu, nay lại dám hối hôn tiểu Cửu, thật sự không thể nhịn.
Thế nhưng chưa đợi Cửu thúc ra tay, sắc mặt Dung Uyên trở nên trắng bệch, Sở Cửu Ca nói: "Không tốt!"
Gia hỏa này bây giờ không phải là giả bộ đâu, thật sự có chuyện rồi.
Một loại lực lượng đang tuỳ ý ăn mòn thân thể, linh lực và linh hồn của hắn.
Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt to đổ ra đầy trán, Sở Cửu Ca vận chuyển bất tử sinh mệnh chi đồng, quan sát tình trạng thân thể của hắn, vậy mà lại không ngừng ác hóa đến tình trạng này.

"Phụt phụt phụt!"
Vô số ngân châm đâm xuống, lúc này toàn bộ Mặc Nhất bọn họ đều quỳ hết bên ngoài cửa phòng chờ đợi, chủ tử lại xuất hiện tình huống nguy hiểm như vậy.
Số linh lực của Sở Cửu Ca như thể rót vào một cái động không đáy, phút chốc liền bị nuốt chửng.
Cho dù với lực lượng của bất tử sinh mệnh chi đồng, vẫn cải thiện không nổi tình trạng của Dung Uyên.
Bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến tầng thứ nhất, chỉ là vừa nhập môn mà thôi!
"Phụt phụt phụt!" Các ngân châm phong bế các đại huyệt của hắn, bị lực lượng cuồng bạo trong thân thể hắn chấn bay ra ngoài.
"Đau!" Hàng mày tinh tế của Dung Uyên nhíu chặt lại, nắm lấy Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca ánh mắt trầm xuống, năng lực bây giờ của cô, hoàn toàn không cách nào ứng phó tình huống của Dung Uyên.
Cô bây giờ một chút biện pháp cũng không có, cũng không có cách giảm nhẹ đi sự thống khổ của hắn.
"Cửu nhi hôn một cái là sẽ không đau nữa." Đôi mắt tử thủy tinh đó nhìn đến Sở Cửu Ca, giọng nói khàn đặc yếu ớt khiến người đau lòng.
Sở Cửu Ca như bị mê hoặc vậy, cúi đầu hôn lên đó, hơi thở của hai người hòa làm một.
Dung Uyên như con cá mất nước, bây giờ gặp nước đương nhiên vui vẻ mà bơi lội, đôi tay của hắn vòng lấy ôm chặt Sở Cửu Ca.
Cứ như có Cửu nhi bên cạnh, sự thống khổ này đối với hắn mà nói căn bản không đáng gì.
Mãi cho đến khi hai ngươi như muốn nghẹt thở, Dung xuyên khàn khàn nói: "Cửu nhi không được phép bỏ rơi ta, không được phép giải trừ hôn ước với ta, không được phép quên ta đi.."
"Ngươi.."
"Ưm.." Dung Uyên chủ động hôn lên, triền miên không dứt, như ngọn lửa bùng cháy mang theo sự mê luyến sâu đậm.
Hơi nóng nhiễm đỏ mặt của cả hai người, Dung Uyên dựa gần bên tai Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi ta ở Thái Vân Tông đợi nàng, nhất định phải nhớ ta đó."
Ngay trước khi lực lượng không thể khống chế bạo phát, Dung Uyên buông Sở Cửu Ca ra, thân hình màu trắng loé qua rồi biến mất trong phòng.

Mặc Nhất bọn họ nhìn thấy Dung Uyên bạo phát ra hơi thở khủng bố nói: "Chủ tử!"
"Về Ưu Minh Điện!" Dung Uyên lạnh giọng nói.
"Vâng!"
Sở Cửu Ca nhìn thân ảnh hắn biến mất trong không trung, thấp giọng nói: "Thái Vân Tông gặp sao? Dung Uyên ngươi không được thất hứa đâu đó, nếu không ta sẽ không thèm để ý ngươi sống chết nữa."
"Tiểu Cửu.." Cửu thúc lo lắng nhìn Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca nói: "Mối họa sống ngàn năm, Dung yêu nghiệt gia hỏa đó đã có thể chống chọi đến ngày hôm nay, hắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Dung Vương điện hạ trọng bệnh, bị đưa đi điều dưỡng, đã rời khỏi Xích Linh Quốc, đồn rằng Dung Vương điện hạ không sống được bao lâu nữa.
Nay Sở gia như mặt trời ban trưa, Sở Cửu Ca lại là đệ nhất thiên tài của Xích Linh Quốc.
Mọi người vốn cho rằng mối hôn ước này sẽ vì Dung Vương trọng bệnh mà hủy đi, nhưng không ngờ Sở gia vẫn luôn duy trì mối hôn ước này.
Ngày mà Sở Cẩn Chi rời khỏi, Sở Cửu Ca và Đoan Mộc đại sư cũng chuẩn bị rời khỏi Xích Linh Quốc.
Sở Tuyền Nguyệt không nỡ cùng với Cửu thúc đưa tiễn cô đến ngoài cổng thành, Xích Hoàng đích thân đến đưa tiễn, ông nói: "Thân thể của tiểu tử đó là gánh nặng không cách nào tiễn tiểu Cửu, phụ hoàng là ta liền thay thế hắn đến tiễn con.

Nguyện tiểu Cửu sau này mọi việc thuận lợi, tiểu tử đó nói hắn sẽ ở Thái Vân Tông đợi con, tuyệt đối sẽ không thất ngôn.".