Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 137: 137: Khế Ước Ma Cung






Tên áo choàng đen âm u nhìn Tử Tinh Châu nói: "Ta sẽ từ từ nhìn ngươi dày vò như thế nào, nhìn ngươi kinh mạch đứt đoạn, ngươi nhất định sẽ hối hận đối địch với ta mà không chịu ngoan ngoãn nghe lời.

"
"Khục khục khục!"
Bóng đen chết chóc đang bao trùm lại, Tử Tinh Châu cảm giác bản thân muốn chết ngạt rồi.

"Uỳnh!" Đột nhiên một cỗ lực lượng từ phía sau cuộn đến, một người xông vào giữa.

"Tiểu đội các ngươi cũng quá hồ nháo rồi, đại bản doanh này cũng dám xông vào.

"
Người đến là Dạ Dương Thu, tên áo choàng đem Tử Tinh Châu ném bay ra ngoài, âm lạnh nhìn Dạ Dương Thu.

"Lại đến thêm một người nộp mạng, ngươi có lẽ sẽ thú vị hơn những tiểu gia hỏa này nhiều.

"
"Dám thương đến học sinh của ta, ta phải chém đi ngươi!" Dạ Dương Thu lạnh giọng nói.

"Chỉ bằng ngươi! Một luyện linh cảnh ngũ trọng thôi sao?"
Tiêu Man bọn họ có chút ngạc nhiên, bọn họ biết Dạ Dương Thu rất mạnh, nhưng không hề nghĩ đến rằng Dạ Dương Thu lại có thực lực luyện linh cảnh ngũ trọng.

Tên áo choàng bạo phát ra lực lượng mạnh mẽ, xa xa vượt qua Dạ Dương Thu.

Trên mặt Dạ Dương Thu vụt qua vẻ ngưng trọng, tình báo có sai sót, tà giáo này vậy mà lại nguy hiểm như vậy.

"Nhanh rời khỏi!" Ông hét lên với nhóm Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca nhập định hồi phục linh hồn lực, sau khi hồi phục cô cảm giác bất tử sinh mệnh chi đồng càng mạnh rồi.


Cô bây giờ đã mò mẫm được đến cánh cửa đệ nhị trọng rồi, nhưng mà không có công pháp của đệ nhị trọng, rất khó tiếp tục đột phá.

Nay tình huống có chút tệ, Tử Tinh Châu không dễ gì cứu lại được một mạng nay lại nửa sống nửa chết rồi.

Dạ lão sư đến cứu viện, nhưng mà cho dù là Dạ lão sư mạnh nhất của trại đặc huấn bọn họ, cũng không phải là đối thủ của tên áo choàng đen đó.

"Phụt phụt phụt!" Dạ Dương Thu liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ của bản thân đều muốn dời vị trí rồi.

Đây không biết là lão quái vật từ đâu chui ra, thực lực quá mạnh rồi, ông căn bản không phải là đối thủ của ông ta.

Nhưng mà dù thế nào đi nữa cũng phải tranh thủ thời gian cho bốn tiểu gia hỏa này!
Sở Cửu Ca nói: "Gia hỏa này lại thành ra như vậy, không muốn sống nữa hay sao!"
Mấy cây ngân châm đâm vào huyệt đạo của Tử Tinh Châu, kinh mạch đứt đoạn cực kỳ nghiêm trọng.

May là cô tỉnh lại nhanh, nếu không thì phiền phức lớn rồi.

Nhưng mà bên phía Dạ Dương Thu!
Thực lực của tên áo choàng đạt đến luyện linh cảnh đỉnh phong, là cường giả sắp sửa đột phá đến một cấp bậc tiếp theo.

Thực lực như vậy, Dạ Dương Thu đối đầu nhất định sẽ chết.

Thương thế của Tiểu Hắc còn chưa khỏi, bây giờ bọn họ như thể những có thú trong lồng.

Tiền Vân nói: "Sở lão đại, chúng ta nhất định phải rời khỏi, không phải chúng ta tham sống sợ chết, mà là chúng ta không thể cô phụ khổ tâm của Dạ đại nhân!"
Dạ Dương Thu không màng gì hết dốc hết tính mạng chiến đấu, chính là để tranh giành sinh cơ cho bọn họ.

Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe quá ám quang, tên áo choàng đó cực kỳ xem trọng thần khí, nay chỉ có thể mạo hiểm thử thử xem sao.

Sở Cửu Ca nhảy đến không trung, Tiêu Man bọn họ sợ hết cả hồn, Sở Cửu Ca không những không lựa chọn rời khỏi, vậy mà lại muốn động đến cây cung nguy hiểm đó.

Phải biết lúc vừa rồi Tử Tinh Châu thiếu chút nữa liền xong đời trên cây cung đó!
"Ha ha ha! Tiểu nha đầu, món thần khí này là thuộc về bổn tọa! Chết đến nơi mà vẫn si tâm vọng tưởng muốn có được cây cung của ta, nằm mơ!" Tên áo choàng cười lên.

Sở Cửu Ca bị một bình chướng cản lại, một cỗ lực lượng quỷ dị muốn hút ra linh hồn cô, mà Sở Cửu Ca dùng lực lượng bất tử sinh mệnh chi đồng đối kháng với nó.

Lực lượng của bất tử sinh mệnh chi đồng đã mạnh lên, bình chướng bị Sở Cửu Ca xé ra một lỗ nhỏ.

Sở Cửu Ca nhảy vào bên trong!
"Sao có thể?" Tên áo choàng đen đó cũng chấn kinh.

Ông kế hoạch mất mấy năm, thu thập linh hồn, chỉ bởi vì muốn thần khí này ăn uống no đủ, sau đó thả ông vào.

Nay tiểu nha đầu này, vậy mà lại dễ dàng vào được như vậy.

Ông giận dữ nói: "Đáng chết! Đừng chạm vào thần khí của ta.

Thần khí này là thuộc về ta, thuộc về ta đó.

.


"
Sở Cửu Ca nói: "Thần khí là của ngươi, ngươi hình như không có tư cách khiến cho nó nhận chủ mà nói nó là của ngươi, cũng quá không biết tự lượng sức mình rồi đi!"
"Ngươi không thể khiến nó nhận ngươi là chủ, ta ngược lại có thể thử thử.

" Sở Cửu Ca khiêu khích nói.

Thần khí có thể khiến cho tên áo choàng này để ý như vậy tuyệt đối không phải vật tầm thường, Sở Cửu Ca muốn thử khế ước nó, hy vọng có thể lợi dụng lực lượng của nó phản kích tên áo choàng đen này.

Lúc này cô vẫn là đang đứng bên cạnh cây trường cung đó, một tiếng rống lớn truyền đến, "Nha đầu đáng chết, đừng động vào!"
"Uỳnh!"
Ông lúc này cũng lười đối phó với Dạ Dương Thu rồi, mà là xông đến chỗ Sở Cửu Ca.

"Bang!" Thế nhưng ông vẫn bị bình chướng đó cản lại.

Mắt thấy cây trường cung này chuẩn bị hút đi linh hồn của ông, ông sợ hãi lui về sau.

"Đây rốt cuộc là như thế nào? Tiểu nha đầu này chẳng lẽ có điểm gì đặc biệt hay sao?"
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Ông thử công kích bình chướng đó, thế nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.

Sở Cửu Ca đưa tay ra nắm lấy cây trường cung, dùng ngân châm rạch một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay, máu tươi nhỏ lên trên cây trường cung.

Tên áo choàng giận dữ điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu, "Đó là của ta, đó là của ta.

.

"
Kể từ khi ông ta tìm thấy thần khí này, ông đã luôn muốn trở thành chủ nhân của nó, thế nhưng lại không có thuận lợi như vậy, đây không phải là một món thần khí bình thường.

Ông hoàn toàn không ngờ đến, một tiểu nha đầu vô cớ xuất hiện lại có thể đến gần món thần khí này, khiến cho thần khí nhận chủ.

"Ngươi tuyệt đối không thể thành công đâu, ngươi nghĩ tùy tiện một món thần khí liền có thể nhỏ máu nhận chủ sao? Ngươi yếu như vậy, thần khí sẽ không thể nào nhận ngươi.

.


"
Lời của ông còn chưa nói xong, liền nhìn thấy cây trường cung đó bộc phát ra ánh sáng tím, đem Sở Cửu Ca bao trùm lại.

Nhìn thấy cảnh này, ông như sụp đổ, ngây ngốc nhìn về phía trước, đây.

.

đây là muốn khế ước thành công rồi sao?
"Đế Ma Cung!"
Thời khắc đạt thành khế ước, trong đầu Sở Cửu Ca lóe qua ba chữ, ba chữ đơn giản lại bá khí.

Đây là một món thần khí mang theo ma tính, bản thân nó dùng linh hồn lực không ngừng nuôi dưỡng nó trưởng thành.

Nếu không phải bất tử sinh mệnh chi đồng mạnh hơn nó, linh hồn của cô vẫn sẽ trở trành phân bón cho gia hỏa này, nay cô đã trở thành chủ nhân của nó, nó đối với cô không có tính uy hiếp.

Đế Ma Cung vốn không hoàn chỉnh, cây cung này có bảy cây tên, nhưng mà nay toàn bộ đều không còn, cho nên cô cũng không có nhận được truyền thừa nào cả.

"Phụt!"
"Thật sự khế ước rồi!" Sở Cửu Ca trở thành chủ nhân của cây Đế Ma Cung này, trực tiếp khiến cho tên áo choàng nộ khí công tâm mà thổ huyết.

"Cho ta, cho ta, đây là thần khí của ta, là của ta!" Tên áo choàng điên cuồng xông đến Sở Cửu Ca, muốn giành lại cây Đế Ma Cung đó.

Dạ Dương Thu đang trọng thương vận chuyển linh lực ngăn cản ông, tên áo choàng trực tiếp một chưởng đem ông đánh bay ra ngoài.

Ông ác độc nói: "Kẻ ngăn cản ta lấy lại thần khí đều phải chết, chết!"
"Uỳnh!"
Lúc này Sở Cửu Ca cầm theo cây Đế Ma Cung, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn có được nó, nhưng mà rất đáng tiếc, với năng lực của ngươi cả đời cũng không cách nào khiến nó nhận chủ!".