Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 140: 140: Không Tin






"Đệ tử ta trong trận đại chiến lần này cũng có công lao, hơn nữa còn bị thương rồi, ta không cho phép các ngươi làm như vậy." Dạ Dương Thu nói.
"Đây không phải là việc ngươi có cho phép hay không, đây là quyết định chung của ngoại môn.

Cho dù ngươi nói ra cũng không ai tin trong lần diệt trừ tà giáo này, lập hạ đại công là những đệ tử không có tư cách, phải vào trại đặc huấn, mà không phải là đệ tử ngoại môn của Thái Vân Tông." Ngoại môn đại trưởng lão tự tin nói.
Sắc mặt Dạ Dương Thu rất khó coi, vị ngoại môn đại trưởng lão này quả thật càng ngày càng vô sỉ rồi.
"Nhưng mà suy xét đến việc các ngươi thật sự lập được đại công, yến tiệc cảm tạ của hai quốc quân lần này ta cũng đã lấy được thiếp mời cho các ngươi rồi, đến lúc đó cùng đi vậy!" Ngoại môn đại trưởng lão nói.
Dạ Dương Thu mặt đầy khổ não cầm theo thiếp mời đó đưa đến chỗ tụi Sở Cửu Ca, "Lần yến hội này không biết các ngươi có hứng thú hay không?"
"Ngoại môn Thái Vân Tông vốn không thừa nhận địa vị của trại đặc huấn, vì để nâng cao danh tiếng của họ trong thất quốc bọn họ càng ngày càng không từ thủ đoạn rồi.

Rõ ràng các ngươi cũng hy sinh rất lớn, cũng gặp nguy hiểm, nhưng mà lại không có được vinh quang đáng có." Dạ Dương Thu lạnh giọng nói.
Sở Cửu Ca nói: "Đi, đương nhiên phải đi, tiệc cảm tạ đương nhiên phải để cho họ cảm tạ người thật sự cần cảm tạ.

Ngoại môn Thái Vân Tông vô sỉ, chúng ta lại không thể chịu uất ức như vậy."
Tử Tinh Châu lúc này cũng đã ngâm xong thuốc nước đi ra ngoài, "Không sai, dám cướp công lao của chúng ta, cần gì phải ngại khiến cho bọn chúng thân bại danh liệt."

Ngoại môn đại trưởng lão ngẩn ra, "Bọn họ vậy mà đáp ứng rồi, tuy rằng chỉ là hai tiểu quốc, nhưng mà mấy đệ tử ngay cả Thái Vân Tông cũng không vào được, đương nhiên muốn có được sự xem trọng của hoàng thất, để trải đường cho sau này."
Trương Nguyên nói: "Đại trưởng lão, người nói..

người nói bọn họ cũng sẽ tham gia!"
Trên mặt Trương Nguyên lộ vẻ không tự tại, luận thiên phú Tử Tinh Châu vượt xa hắn.
Lúc mới bắt đầu, nếu không phải Tử Tinh Châu đủ mạnh, không phải bởi vì nữ nhân đó có khế ước thú, bọn họ sớm đã chết rồi.
"Ngươi bây giờ là anh hùng của hai nước, là nhân vật đại biểu cho đệ tử ngoại môn Thái Vân Tông chúng ta, vô luận thế nào cũng không được làm mất mặt Thái Vân Tông chúng ta, ngươi biết không?" Đại trưởng lão nói.
Cho dù cảm thấy tội lỗi, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này hắn sẽ phong quang vô hạn ở ngoại môn Thái Vân Tông, hắn đương nhiên sẽ nhận vinh quang không thuộc về hắn này.
Ba ngày ngâm thuốc nước, khiến cho Tử Tinh Châu triệt để khôi phục lại, đây thật sự là quá thần kỳ rồi!
Kết quả Tử Tinh Châu được Sở Cửu Ca trị khỏi, nhưng lại vừa nhìn thấy Sở Cửu Ca liền quay đầu bỏ đi, không dám chạm mặt với cô.
Quốc quân của Tranh Linh Quốc phái một tướng quân đến nghênh tiếp người của Thái Vân Tông, xe ngựa cực kỳ hoa lệ khí phái.
Nhưng mà chuẩn bị cho trại đặc huấn lại rất thô sơ, đáy mắt Tử Tinh Châu lóe qua nộ ý, "Loại xe ngựa này cũng dám để bổn thiếu gia dùng!"
Chớp mắt công phu, Tử Tinh Châu không biết từ đâu tìm được đoàn xe ngựa càng hoa lệ hơn cả xe ngựa Tranh Linh Quốc phái đến.
Đoàn xe ngựa này màu đỏ yêu mị, các loại trân bảo trang trí, kéo xe cũng là yêu thú cấp hai..
Tử thiếu gia cả người đều toát ra vẻ giàu sang, cực kỳ thổ hào, lúc này một vệt sáng đỏ lóe qua, Hắc Viêm trở về trong lòng Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca hỏi: "Đều sắp xếp hết rồi chứ?"
Hắc Viêm trả lời: "Không thành vấn đề!"
Lúc này một đôi mắt nhìn chằm chằm Hắc Viêm, ánh mắt đó thiếu chút khiến cho Hắc Viêm nhảy dựng, nó giận dữ nói: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"
Người nhìn chằm chằm nó là Tử Tinh Châu, Tử Tinh Châu nhìn Hắc Viêm nói: "Bộ lông màu đỏ thật sự là quá đẹp đi, đôi mắt cũng là màu đỏ, lông lại mềm mại, tại sao ta tìm không được yêu thú đáng yêu xinh đẹp như vậy chứ?"
"Ta..

ta có thể sờ nó hay không, nữ nhân.."
Tử tinh Châu lạnh lùng cao ngạo nay hóa thân thành người hâm mộ của Hắc Viêm, hai mắt phát sáng nhìn Hắc Viêm, Hắc Viêm trợn trắng mắt nhìn Sở Cửu Ca.
Chủ nhân, người này có bệnh! Người đi trị!
Dáng vẻ trợn trắng mắt cũng dễ thương như vậy, aaaaaaaa!
Tử Tinh Châu mặt không biểu tình, nhưng lòng lại như đang bay lơ lửng vậy.

Sở Cửu Ca nói: "Đầu óc ngươi không tốt sao? Tên của ta ngươi cũng không nhớ nổi?"
"Cửu Ca, ta muốn sờ sờ khế ước thú của ngươi." Một Tử Tinh Châu vẫn luôn kiêu ngạo ngay cả tên của Sở Cửu Ca cũng không muốn gọi, nay cuối cùng cũng chịu gọi ra tên của Sở Cửu Ca rồi.
Sở Cửu Ca nhìn tiểu Hắc nói: "Ý ngươi thế nào?"
Hắc Viêm cao ngạo nhìn về phía gia hỏa như bị bệnh thần kinh này, nói: "Nếu như ngươi có thể đánh lại ta, không vấn đề! Nếu không ngươi chạm ta một cái, ta sẽ khiến cho ngươi đầu rơi xuống đất! Nhân loại."
Hắc Viêm ngoan ngoãn trước mặt Sở Cửu Ca, nhưng mà đối với Tử Tinh Châu, đó tuyệt đối là vô tình như gió mùa thu thổi rơi lá bay vậy.
Thế nhưng Tử Tinh Châu lại cảm thấy dáng vẻ vô tình của nó cũng rất đáng yêu khiến cho hắn rung động, hắn thấp giọng nói: "So với tiểu khả ái mạnh hay sao? Xem ra ta phải tăng cường tu luyện mới được."
Sức chiến đấu của Hắc Viêm đại khái là ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, khoảng cách với thực lực bây giờ của hắn còn rất xa.
Nhưng mà bây giờ đã có mục tiêu tu luyện, hắn hạ quyết tâm nghiêm túc tu luyện.
Nhất định có thể sờ được bộ lông của tiểu hỏa hồ trông như lửa, trong như mây đó, vừa nghĩ đến Tử tinh Châu liền cảm thấy hạnh phúc chết đi được.
"Câm miệng, ngươi nói ai là tiểu khả ái đó? Dám kêu lần nữa, ta xé miệng ngươi ra!" Hắc Viêm lạnh giọng nói.
Tử Tinh Châu chỉ còn cách ngoan ngoãn ngậm miệng!
Bọn họ đến được quốc đô của Tranh Linh Quốc, nhận được sự hoan nghênh cực kỳ long trọng.
Quốc quân của Tranh Linh Quốc đích thân đến nghênh đón, kết quả phát hiện những xe ngựa đó sao lại xa lạ như vậy.
"Các ngươi là?" Quốc quân của Tranh Linh Quốc hỏi.
Tử Tinh Châu từ trong xe ngựa đi ra, lấy ra một phần thiếp mời: "Đây không phải là thiếp mời ngươi cho bổn thiếu gia sao? Chúng tôi đến như đã hẹn."
"Mời vào bên trong, mời vào bên trong!" Quốc quân Tranh Linh Quốc không biết thân phận của họ, dù sao có thiếp mời nhất định là người của Thái Vân Tông, đương nhiên không thể chậm trễ.

"
Quốc lực của Tranh Linh Quốc bọn họ chỉ mạnh hơn Xích Linh Quốc có một chút, nay có cơ hội tạo mối quan hệ với Thái Vân Tông, ông tuyệt đối không muốn xuất hiện ngoài ý muốn gì.

Trước tiên mời họ vào bên trong, kết quả những người của ngoại môn đại trưởng lão Thái Vân Tông đến lại không có người nghênh tiếp, điều này khiến cho sắc mặt đại trưởng lão khó coi cực.
Tranh Linh Quốc rốt cuộc có ý gì?
Kết quả vừa nghe ngóng, những người của trại đặc huấn đến quốc đô Tranh Linh Quốc sớm một bước, quốc quân Tranh Linh Quốc đi nghênh đón họ mất rồi.
Trương Nguyên nói:" Đại trưởng lão, bọn họ..

bọn họ nhất định là cố ý đó, bọn họ nhất định rất tức giận ta thay thể họ nên chuẩn bị náo sự, hay là chúng ta..

"
Đại trưởng lão lạnh giọng nói:" Yên tâm, không ai sẽ tin lời của bọn chúng.

Chúng ta là người của Thái Vân Tông đó, quốc quân Tranh Linh Quốc bỏ qua tin tưởng Thái Vân Tông chúng ta, mà đi tin những người đó sao? "
Trương Nguyên đáp:" Đại trưởng lão nói phải! "
" Cái gì? "Quốc quân Tranh Linh Quốc biết được tin tức này rất chấn kinh," Cái gì? Chúng ta bị người ta lừa rồi, vậy mà lại chậm trễ đối với đại trưởng lão Thái Vân Tông, đáng chết!".