Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 181: 181: Thưởng Điên Cuồng





Ngoại môn đại trưởng lão bị thu thập không kém rồi, không thể gây nên sóng gió gì nữa.
Hắc Viêm nói: "Ta nói chủ nhân, con gấu ngốc nghếch đó chống đỡ không được bao lâu nữa, chúng ta cần phải nhanh rời khỏi."
"Hắc Viêm, ngươi cùng với Tử Tinh Châu dẫn theo Dạ lão sư và phó tông chủ rời khỏi.

Phó tông chủ người nói không thể trở về Thái Vân Tông, vậy người có biết nơi ẩn nấp nào tương đối an toàn hay không?" Sở Cửu Ca hỏi.
"Ta biết, nhưng bộ xương già như ta sao có thể tham sống sợ chết bỏ đi trước, để cho đám người trẻ tuổi các ngươi ở đây mạo hiểm.

Bọn chúng đều là một đám người âm hiểm độc ác, không từ thủ đoạn, lão phu quả thật không yên tâm." Phó tông chủ nói.
Sở Cửu Ca bất lực, nhìn Dạ Dương Thu nói: "Dạ lão sư, ta có thể đem sư phụ người đánh ngất đưa đi hay không?"
Dạ Dương Thu khẽ ngẩn ra, tiểu nha đầu này ngày thường hành động đã tùy tâm tùy ý, cô nói được đương nhiên có thể làm được.
Thời gian chống đỡ của đoàn lông lá nhỏ càng ngắn rồi, nó đã biến trở thành một con gấu nhỏ.
Tử Tinh Châu hét lớn: "Tiểu khả ái, nguy hiểm!"
Thân hình Nhị Lượng lóe qua, vội vàng đỡ được tiểu khả ái ném ra bên ngoài, nói: "Tinh Châu, đỡ lấy tiểu khả ái nhà ngươi!"
"Phụt!" Vì cứu đoàn lông lá nhỏ, thân thể của Nhị Lượng trực tiếp bị độc tiễn của Long Độc đâm xuyên qua, cả người bay ra ngoài, đập vào trên vách tường đá.
Cú va chạm này khiến cho Nhị Lượng rất khó chịu, mà Huyết Cuồng lại tranh thủ ra tay với Nhị Lượng.
"Tiểu tử, ngươi vừa nãy không phải kiêu ngạo lắm sao, xem ngươi bây giờ chết thế nào." Ông ta vung đao, trên mặt lộ nụ cười hiểm, chuẩn bị đem đầu của Nhị Lượng chặt xuống.
Nắm đấm của nhị Lượng nắm chặt, vận khí của hắn quá tệ, không dễ gì mới có được tung tích của hộp bất tử, chẳng lẽ phải thất bại mà về sao?
Sở Cửu Ca sắc mặt đại biến, cô đem Đế Ma Cung lấy ra, tuyệt đối không thể để cho Nhị Lượng gặp chuyện.

Đưa vào tất cả linh lực và linh hồn lực của bản thân, Sở Cửu Ca kéo lấy dây cung.
"Viu!" Một cây tên phá không hướng đến Huyết Cuồng bắn đến.
Long Độc hét lên: "Huyết Cuồng, nhanh tránh ra!"
Nhưng mà đã quá trễ rồi, cây tên vô hình này nhanh một cách khó tin, trực tiếp từ phía sau tim Huyết Cuồng đâm xuyên qua.
"Phụt!" Máu tươi phun trào, một kích chí mạng.
Thân thể của Huyết Cuồng rơi vào trong nước, vô số rắn độc bị mùi máu tanh thu hút, điên cuồng xông về phía ông.
Long Độc ngẩn ra, huynh đệ của ông lại chết trước mặt ông như vậy.
"Tiểu nha đầu, ngươi đi chết cho ta!"
Long Độc khí thế hung hăng, nay Sở Cửu Ca đã hao hết tất cả linh lực, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Cho dù không có hao tổn hết tất cả linh lực, với thực lực của cô cũng không có cách nào tránh khỏi công kích của một cao thủ luyện linh cảnh.
"Tiểu Cửu.." Sắc mặt Nhị Lượng đại biến.
Không màng nữa!
Nguy hiểm đến gần, Sở Cửu Ca sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng, hơn nữa vận dụng đồng thuật vừa luyện thành tiểu thành, Vạn đồng vẫn diệt!
Phút chốc, Long Độc chỉ cảm thấy đôi mắt của mình đột nhiên không hiểu vì sao không thấy gì cả, tinh thần tan rã, đầu đau như búa bổ, cả người như rơi vào điên loạn.
Tình trạng của ông Nhị Lượng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà nếu không tranh thủ lúc này thu thập gia hỏa này, thì đợi đến khi nào.
"Phụt!" Ông thất thần, Nhị Lượng trực tiếp ra tay, đem ông đánh bay ra ngoài.
Một kích này, tuyệt đối là công kích mạnh nhất lúc này hắn có thể đánh ra, người này không chết cũng phải tàn.
"Lão đại!"
Những người còn lại sắc mặt đại biến, "Lão đại, ngươi thế nào rồi?"
"Phụt!" Long Độc lúc này bị thương rất nặng, thổ huyết không ngừng.
Ông khàn khàn nói: "Gϊếŧ đi bọn chúng, gϊếŧ đi bọn chúng.."
Vừa nãy vô duyên vô cớ trúng chiêu, ông cũng không hiểu xảy ra chuyện gì?
Ông chỉ nhớ là, ông lúc đó nhìn thấy đôi mắt của tiểu nha đầu đó, một đôi mắt rất nguy hiểm.
Sở Cửu Ca đã triệt để mất đi sức chiến đấu, thực lực ngưng hồn cảnh tam trọng của Tử Tinh Châu hoàn toàn không đủ dùng, nắm đấm hắn không ngừng nắm chặt.
Xưa nay hắn vẫn luôn cho rằng bản thân cũng có chút thiên phú, cảm thấy rất tự hào, nhưng nay mới sâu sắc hiểu rõ thực lực bản thân xa xa vẫn không đủ!
Nguy hiểm!
Nhị Lương tuy là đã đánh trọng thương Long Độc, nhưng bản thân hắn cũng bị thương rồi, đối diện với công kích của bốn người còn lại hoàn toàn không cản nổi.
Một khi để cho một người đến gần được tiểu Cửu, tiểu Cửu căn bản không thể phản kháng.
"Đáng ghét!"
Ngay khi có một người muốn ép đến gần Sở Cửu Ca, một thân hình màu trắng lóe qua.
"Phụt!" Trên cổ của người đó có thêm một vết thương phun đầy máu ra ngoài, hắn lạnh giọng nói: "Bẩn!"
Sở Cửu Ca ngã xuống rơi vào lòng hắn, hơn nữa còn là thế bồng công chúa.

Hắn hạ lệnh nói: "Những người còn lại, cũng gϊếŧ đi! Đem đầu lĩnh giữ lại."
"Vâng, chủ tử!"
"Phụt phụt phụt!" Chỉ trong chớp mắt công phu, những người này toàn bộ đều ngã lăn ra đất.
Long Độc bị dọa đến hồn bay phách tán, lực lượng như vậy, cường giả như vậy, "Ngươi..

ngươi là.."
"Ồn!" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, xung quanh trở nên yên tĩnh.
"Rầm!" Ông ta trực tiếp bị đánh ngất đi.
Gia hỏa này vừa ra tay, đem vấn đề khó khăn của họ phút chốc giải quyết rồi, Nhị Lượng trề trề môi, thật không phục chút nào.
"Ngươi..

ngươi nhanh thả Cửu Ca ra, nam nữ thụ thụ bất thân.

Ngươi chẳng lẽ không biết hay sao?" Tử Tinh Châu nói.
Một đôi mắt tử thuỷ tinh mỹ lệ lướt qua Tử Tinh Châu, nói: "Ta ôm người của ta, cần ngươi quản hay sao?"
"Cái gì mà người của ngươi? Chẳng lẽ..

chẳng lẽ ngươi chính là vị Dung công tử đó."
Lời của Tử Tinh Châu vừa nói xong, Dung Uyên ôm theo Sở Cửu Ca biến mất rồi, hắn để lại lời: "Đem bọn chúng theo."
"Vâng, chủ tử!"
Bọn họ không hề trực tiếp trở về Thái Vân Tông, mà là ở biệt viện gần đó tạm thời nghỉ ngơi.
Thân thể của Dạ lão sư rất hư nhược, được người của Dung Uyên an bài luyện dược sư trị liệu, tuyệt đối không có vấn đề.
Ngược lại một người bệnh khác là Nhị Lượng thì không có ai quản hắn cả, hắn chỉ có thể tự mình nhai đan dược hồi phục thương thế.

Sở Cửu Ca mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cô nói: "Sau cùng ngươi đến kịp rồi, xem ra đã giải quyết xong?"
Dung Uyên đem người ôm vào lòng, "Cửu nhi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng lại khiến cho bản thân lâm vào nguy hiểm như vậy, nàng cho rằng ta nên trừng phạt nàng thế nào đây?"
"Vì sao phải phạt? Vạn đồng vẫn diệt của ta lần đầu sử dụng thành công rồi, thời điểm nguy hiểm mới là cơ hội ép ra tiềm lực.

Hơn nữa còn biết được tung tích của hộp bất tử."
Dung Uyên đến gần tai của Sở Cửu Ca nói: "Vậy ý của Cửu nhi là ta nên trọng thưởng cho nàng, đúng không?"
Còn chưa đợi Sở Cửu Ca kịp phản ứng, Dung Uyên liền nói: "Vậy thì thưởng, thưởng điên cuồng."
"Ưʍ.."
Phần thưởng là một nụ hôn, một nụ hôn triền miên khiến người ta ngạt thở.
Nếu như biết được Dung Uyên sẽ thưởng một vố như vậy, Sở Cửu Ca tuyệt đối không cãi lại lời hắn.
Thở cũng khó khăn rồi, Sở Cửu Ca vội vàng đẩy Dung Uyên ra, nói: "Phó tông chủ và Dạ lão sư thế nào rồi?"
"Không tệ!"
"Hộp bất tử ngươi hỏi rõ hay chưa?"
"Không có, đợi Cửu nhi tỉnh rồi đi chung để hỏi.

Cửu nhi hôn mê bất tỉnh nàng nghĩ rằng ta có tâm trạng đó hay sao? Dù sao chỉ cần có Cửu nhi, thì hộp bất tử đó mới có ý nghĩa." Đôi mắt tử thủy tinh, sâu thẳm nhìn Sở Cửu Ca.
Đối mắt này thật sự là quá đẹp rồi, đẹp đến nỗi khiến cho Sở Cửu Ca cảm thấy tim của mình có chút loạn nhịp rồi..