Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 196: 196: Bị Đánh Một Cách Áp Đảo





Một kích Nhị Lượng công kích cột băng vừa nãy, đích thực rất mạnh, so với lực lượng của bất kì ai trong số chúng đều mạnh.

Bọn họ cũng nhận rõ rằng, bọn chúng có thể đánh bại Hoàng Phủ, e là lực lượng phi thường cường đại, từng người một không chút chậm trễ liền nuốt xuống đan dược, thực lực mỗi một người đều tăng lên một cách quá đáng.

"Gϊếŧ!" Điên cuồng công kích Nhị Lượng, Nhị Lượng một người đối đầu với hơn mười người, vẫn là dễ như trở bàn tay.

Vân Hồng hỏi: "Chúng ta không đi giúp sao?"
Sở Cửu Ca nói: "Đối đầu với luyện linh cảnh, chúng ta cũng không giúp gì được, các ngươi bảo vệ bản thân cho tốt là được, ta đi giúp một chút.

.

"
Thân hình Sở Cửu Ca lóe lên, biến mất trước mặt bọn họ, Tử Tinh Châu và Vân Hồng lúc này đã không thể cảm nhận được Sở Cửu Ca ở nơi nào rồi.

Từng cột băng xung quanh, cực kỳ lợi cho Sở Cửu Ca ẩn nấp.

Cường giả luyện linh cảnh quả thật có chút khó đối phó, nhưng mà bọn chúng chỉ là đồ giả, nhưng Nhị Lượng lại là.

.

Mười mấy người liên thủ cũng không thể không tập trung toàn bộ lực lượng để đối phó, bọn chúng cực kỳ giận dữ, "Đáng chết! Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì?"
"Tuổi còn trẻ lại có thực lực như vậy, thật sự là gặp quỷ rồi.

"
"! "
Sở Cửu Ca ẩn nấp trong bóng tối, sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát nhất cử nhất động của chúng, chỉ cần cho cô tìm được cơ hội, độc châm trong tay cô không chút do dự nhanh như chớp bay ra ngoài.


"Viu viu viu!" Vô số đạo âm thanh phá không truyền ra, từng cây châm độc khiến cho những người đó khó lòng phòng vệ.

Cấp bậc luyện linh cảnh quả thật giúp chúng tăng cường không ít bản lĩnh, đối diện độc châm đánh lén bọn chúng vội vàng tránh khỏi, nhưng mà không phải tất cả mọi người đều may mắn như vậy.

"Phụt!"
"Một người trúng chiêu!" Khóe miệng Sở Cửu Ca nở lên một nụ cười nhạt.

Chỉ là bị độc châm rạch sướt da, người đó không hề cảm thấy thân thể có gì không ổn, hắn cảm thấy độc châm căn bản không có độc, chỉ là dùng để dọa người mà thôi.

Kết quả khi hắn lần nữa vận chuyển linh lực công kích về phía Nhị Lượng, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhói, đau đến cả người hắn co rút liên hồi.

"Phụt!" Một ngụm máu đen phun ra.

"Sư đệ!"
"Sư đệ, ngươi trúng độc rồi.

"
"Rốt cuộc là ai bỉ ổi vô sỉ trong bóng tối ám toán chúng ta.

" Cát sư huynh giận dữ nói.

"Là Sở Cửu Ca!"
Vân Hồng và Tử Tinh Châu vẫn đứng ở bên đó, nhưng mà Sở Cửu Ca lại không thấy đâu.

"Đem Sở Cửu Ca tìm ra, phế cô ta đi cho ta!"
Đáy mắt Nhị Lượng lóe qua tia ám quang, "Các ngươi quả là chán sống rồi, dám thương tiểu Cửu, ta bây giờ liền phế đi các ngươi.


"
Nhị Lượng ra tay càng ngày càng hung tàn, bọn chúng căn bản không thể rút ra thời gian để tìm Sở Cửu Ca, "Binh binh binh!"
Sở Cửu Ca dùng độc châm trong bóng tối, dùng đồng thuật hỗ trợ Nhị Lượng, không bao lâu một đám người này liền trực tiếp ngã trên mặt đất hết phân nửa, nay chỉ còn lại bảy người.

Đáy mắt Cát sư huynh bừng bừng lửa giận, hắn hoàn toàn không nghĩ đến kết quả như vậy, thực lực luyện linh cảnh này của hắn trước mặt bọn họ vẫn không đủ mạnh.

Hắn biết cứ như vậy hắn sẽ thua, không hoàn thành được nhiệm vụ thái thượng trưởng lão giao cho.

Không được! Mắt thấy nhiệm vụ gần như hoàn thành rồi, hắn tuyệt đối không muốn từ bỏ như vậy.

Người khác chỉ có một viên đan dược, nhưng hắn thì đặc biệt hơn, hắn không chỉ có một viên, hắn cắn răng đem tất cả đan dược đều nuốt vào.

Bây giờ không còn màng đến đau lòng nữa, chỉ cần tìm thấy món đồ đại nhân cần, hắn sau này sẽ có được đan dược càng nhiều và đan dược càng tốt hơn.

Thực lực Cát sư huynh trong phút chốc đề cao đến luyện linh cảnh đỉnh phong, những sư đệ đó rất kích động, "Không hổ là Cát sư huynh, lợi hại!"
"Cát sư huynh lợi hại như vậy, xem những gia hỏa này chết thế nào?"
Bọn chúng giao thủ qua với Nhị Lượng, Nhị Lượng tuy là biến mạnh hơn một chút, nhưng mà tuyệt đối chưa đạt đến cấp bậc luyện linh cảnh đỉnh phong.

Sắc mặt Vân Hồng đại biến, "Nhị Lượng sư đệ có nguy hiểm, hay là chúng ta trước rút lui!"
Tử Tinh Châu lắc đầu nói: "Tên ngốc đó rất thật thà, không lấy được hộp bất tử e là chết cũng không từ bỏ.

Hơn nữa sợ cái gì, luyện linh cảnh đỉnh phong mà thôi, còn là một tên giả, có Cửu Ca mà!"
Cửu Ca cũng không phải không có giải quyết qua người cấp bậc như vậy!
"Sở sư muội!" Vân Hồng ngẩn ra.

"Binh binh binh!" Thực lực đối phương biến mạnh rồi, Nhị Lượng đúng là không dễ đối phó, hơn nữa còn bị hắn đả thương rồi.


Nếu cứ tiếp tục như vậy, Nhị Lượng nhất định thương rất nặng.

Sở Cửu Ca thu lại độc châm, lấy ra cây Đế Ma Cung đó, cô kéo dây cung, truyền vào tất cả linh lực và linh hồn lực của cô, một cây tên vô hình xuất hiện, nhắm chuẩn Cát sư huynh đó.

Cô chỉ có thể bắn ra một tên, vậy thì một tên này đương nhiên phải bắn vào thời khắc hoàn mỹ nhất.

Người sở hữu bất tử sinh mệnh chi đồng như cô muốn tìm ra một cơ hội không khó, rất nhanh sơ hở của Cát sư huynh đó liền lộ ra trước mắt Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca thả tay ra.

.

"Viu!" Một đạo âm thanh phá không truyền ra, một cây tên vô hình phá vỡ hư không, xông đến vị Cát sư huynh đó!
Nguy hiểm!
Hắn cảm thấy sởn gai óc, nhưng lại không biết nguy hiểm đến từ hướng nào, căn bản không biết tránh thế nào, hắn đã trúng chiêu rồi.

.

"Phụt!"
Một tên này của Sở Cửu Ca, không có nhắm chuẩn yếu hại của hắn, bởi vì kiểu đó không những không gϊếŧ được hắn mà còn giúp hắn an toàn truyền tống ra ngoài, nếu thế thì quá lợi cho gia hỏa này rồi.

Một tên này, đâm xuyên qua huyệt đạo của hắn, khiến cho linh lực của hắn đột nhiên chỉ có ra mà không có vào, phút chốc trực tiếp căng vỡ kinh mạch của hắn.

"Aaaaaaaaaa!" Cát sư huynh thống khổ gào thét, bây giờ hắn đối với Nhị Lượng đã không thể tạo nên sư uy hiếp nào.

Nhị Lượng cười lạnh với những người khác: "Hắn không được rồi, tiếp đến nên đến lượt các ngươi rồi.

"
Cát sư huynh đột nhiên vô duyên vô cớ thua rồi, những người này cũng rất chấn kinh, không có hắn, bọn họ căn bản không chịu nổi một kích.

"Sư đệ tha mạng!"
"Sư đệ đừng đánh nữa!"
"Chúng tôi nhận thua.


.

"
Lúc này Vân Hồng trợn tròn đôi mắt nói: "Một tên vừa nãy là do Sở sư muội bắn ra sao, tiễn thuật của Sở sư muội lại lợi hại như vậy.

.

"
Từ khi gặp phải bọn họ, hành động chung với bọn họ, mới phát hiện Thái Vân Tông họ quả thật là ngọa hổ tàng long mà!
"Rầm rầm rầm!"
Trong khi Sở Cửu Ca ở một bên khôi phục lực lượng, Nhị Lượng đã đem những người đó triệt để thu thập rồi.

Nhị Lượng đi đến bên người Sở Cửu Ca nói: "Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ! Đều tại tên tôn tử đó nuốt đan dược, lại để cho ngươi một lần nữa tiêu hao hết lực lượng.

Cây cung này cũng quá tà rồi, sau này ta lại giúp ngươi tìm một cây khác vậy.

"
Sở Cửu Ca nói: "Không sao rồi! Theo sự thăng tiến cấp bậc của ta, linh lực khôi phục nhanh hơn trước rất nhiều rồi.

Chỉ cần thực lực ta đủ mạnh, sau này có thể bắn ra tên thứ hai, tên thứ ba.

.

"
Những người đó bị đánh đến mặt mày bầm dập, Sở Cửu Ca lại tặng thêm một số độc giáo huấn bọn chúng một phen, khiến cho chúng đau không bằng chết.

Bọn Sở Cửu Ca đi qua nhìn chữ ở trên bia đá đó, sau đó nói với Vân Hồng: "Vân Hồng sư huynh, ta muốn ngươi giúp lấy thứ đó.

Nhưng mà ở đây cũng có những bảo vật khác, ngươi có thể từ chối, dù sao cơ hội lần này, phi thường quý báu!".