Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 73: Phường Thị




Bước vào trong Tương Phú Thành, Phong Tứ Bình dẫn Diệp Khôn đi dạo trên phố, đồng thời vui vẻ giới thiệu cho Diệp Khôn biết về quy mô, cũng như luật lệ trong thành. Nhắc nhở hắn phải chú ý, không nên vi phạm vào điều cấm kỵ trong thành, nếu không sẽ rước họa vào thân, chưa biết chừng còn dẫn đến họa sát thân cũng nên.

“Diệp đạo hữu, Tương Phú Thành này tuy không lớn lắm, nhưng sinh ý rất tốt. Mặc dù địa phương này thuộc sự cai quản của Nam Nhạc Phái, nhưng sinh ý trong thành lại do sáu đại phái lớn cùng nhau bắt tay phân chia. Tuy nhiên, lợi nhuận chính thì vẫn là do Nam Nhạc Phái nắm một phần ba, còn lại là chia đều cho các phái.” Phong Tứ Bình vừa đi vừa nói.

“Cái gì? Đạo hữu nói, thành này không lớn lắm. Chẳng nhẽ, còn có nơi lớn hơn ư? Hơn nữa, thật không ngờ thành này với sáu đại phái lại có liên quan a.” Diệp Khôn kinh ngạc, há mồm hỏi.

“Đúng vậy. Ở tu tiên giới còn rất nhiều thứ khiến cho đạo hữu còn kinh ngạc hơn nữa đấy. Con đường phía trước còn dài, sau này đạo hữu sẽ rõ.” Phong Tứ Bình khẽ cười nói.

“Chuyện này là đương nhiên rồi. A phải rồi, tại hạ muốn mua ít vật dụng, phiền đạo hữu chỉ đường dùm a.” Diệp Khôn gật đầu, ngó nghiêng vài chỗ, hỏi.

“Đạo hữu muốn mua vật dụng thì nên đến phường thị ở phía đông thành, ở đó có rất nhiều thứ cần thiết đấy. Chỉ sợ, đạo hữu không có tiền thôi.” Phong Tứ Bình thấy Diệp Khôn hỏi vậy thì vui vẻ nói.

“Phường thị? Chẳng nhẽ nó giống như là khu họp chợ như ở thế tục?” Nghe thấy Phong Tứ Bình nói đến phường thị có thể mua được nhiều vật dụng, Diệp Khôn gãi đầu, như đã từng nghe qua ở đâu đấy rồi, vội nói.

“Đúng thế. Thật sự ta đoán không sai chút nào, chắc chắn đạo hữu mới bước vào con đường tu tiên rồi. Ngay cả đến phường thị, cũng còn mơ hồ như vậy, chậc...chậc...” Phong Tứ Bình nhíu mày, ngay cả đến phường thị mà Diệp Khôn cũng không rõ. Hắn cảm thấy rất nghi ngờ về lại lịch của Diệp Khôn.

Dẫu sao, Diệp Khôn cũng đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng mười đỉnh phong rồi. Như vậy có thể nói, ở cùng đẳng cấp thì Diệp Khôn cũng xếp vào hàng ngũ cao thủ rồi. Thời gian tu luyện cũng không ngắn, thế mà vẫn còn ngơ ngác với tu tiên giới.

“Chẳng nhẽ đối phương là đang giả nai muốn đùa giỡn mình.” Phong Tứ Bình nghĩ thoáng qua, nhưng rất nhanh hắn liền phủ định. Qua tiếp xúc với Diệp Khôn, hắn cũng một phần nào nhìn ra. Diệp Khôn đúng là không biết thật.

“Có lẽ, hắn là một kẻ khổ tu, ít đi ra ngoài... Thôi bỏ đi, việc của hắn mình chẳng quan tâm làm gì, hiện tại còn có việc khác, mình cần giải quyết đã.” Phong Tứ Bình liếc nhìn Diệp Khôn thầm nghĩ.

“Diệp đạo hữu, hôm nay gặp mặt coi như có duyên. Ta còn có việc trên người, chúng ta liền chia tay tại đây a. Nếu sau này có duyên, ắt sẽ gặp lại.” Đang đi, đột nhiên cước bộ của Phong Tứ Bình dừng lại, quay sang Diệp Khôn chắp tay nói.

“A. Phong đạo hữu còn có việc bận thì xin cứ tự nhiên. Hẹn ngày tái ngộ.” Diệp Khôn nghe vậy khẽ a lên một tiếng nói.

Phong Tứ Bình khẽ gật đầu chào Diệp Khôn một tiếng, sau đó hai chân hắn khẽ động, đạp nhẹ trên nền đường lướt đi rất nhanh, thoáng cái không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhìn theo bóng lưng của Phong Tứ Bình khuất sau những dãy phố, hai mắt Diệp Khôn lóe lên, trong đầu suy tư một chặp, thì thào nói: “Phong Tứ Bình này trước kia hẳn ra một cao thủ trên giang hồ ở thế tục, Độc Bộ Mê Tung quả nhiên lợi hại.”

Phong Tứ Bình rời đi, Diệp Khôn cũng không có đến ngay phường thị, hắn chậm rãi bước đi nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Hắn muốn từ từ, cảm nhận cái không khí và cuộc sống của những người tu tiên ở đây, xem nó có khác gì nhiều so với thế tục nơi hắn sinh ra và lớn lên hay không.

Lang thang trong Tương Phú Thành cả nửa ngày, Diệp Khôn thấy được cuộc sống của những người nơi đây, cũng không khác gì mấy so với ở thế tục cả. Mọi hoạt động và sinh hoạt của người dân ở đây cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Chỉ có khác một điểm là, ở đây ngoài những phàm nhân sinh sống ra, còn có cả rất nhiều người tu tiên, mà người tu tiên ở đây rất được phàm nhân kính trọng và tôn sùng.

Hơn nữa, Diệp Khôn cũng phát hiện ra, hầu hết những phàm nhân ở đây đều có mối quan hệ với người tu tiên không bình thường chút nào cả. Qua nghe ngóng, hắn thấy đa phần phàm nhân ở đây đều là thân nhân của người tu tiên thuộc Nam Nhạc Phái, bên cạnh đó cũng có thân nhân của những môn phái khác nữa.

Cuộc sống trong thành cũng tấp lập, bận rộn không kém gì như ở thế tục, trên đường đi, Diệp Khôn cũng gặp rất nhiều người tu tiên, và cả phàm nhân nữa.

Những người tu tiên mà trên đường hắn gặp đa số đều có cùng đẳng cấp với hắn, đều là Luyện Khí Kỳ cả. Bọn họ cấp bậc thấp nhất cũng là Luyện Khí Kỳ tầng một, cao nhất cũng là Luyện Khí Kỳ tầng mười một, cao hơn hắn một bậc.

Đặc biệt, Diệp Khôn để ý thấy, bọn họ đều hướng về một nơi mà đến. Từ xa, Diệp Khôn đảo thần thức qua cũng thấy được nơi đó như thế nào, đó hẳn là phường thị rồi.

“Mình cũng nên ghé qua đó một chút. Có điều, trước hết mình phải chuẩn bị một vài thứ đã.” Diệp Khôn nhìn phường thị phía xa, thì thào nói.

Sau đó, Diệp Khôn rẽ vào một con hẻm nhỏ, hắn thả thần thức ra tìm tòi. Phát hiện không có ai ở quanh đây, trên môi hắn khẽ nở nụ cười, sau đó chớp mắt một cái biến mất không thấy đâu.

Nửa canh giờ sau, Diệp Khôn lại xuất hiện ở chỗ cũ. Vừa xuất hiện, hắn liền thả ra thần thức ra tìm tòi, sau khi không phát hiện ra được gì hắn mới gật đầu hài lòng. Sau đó, hắn thi triển mã bộ lướt ra khỏi hẻm nhỏ, rồi hòa mình vào với đám người đang đi trên đường, hướng thẳng tới phường thị trước mắt.

Vào trong phường thị, Diệp Khôn thấy bên trong có rất nhiều sập hàng bày bán hai bên đường, ở đây có đủ các loại đồ vật mà hắn chưa từng nhìn thấy. Những người mở sập bày bán này, đại bộ phận đều là người tu tiên, thi thoảng cũng có vài người là phàm nhân, trên mặt bọn họ luôn nở nụ cười, cùng với những lời chào hàng nghe thật vui tai.

Diệp Khôn nghe được cũng phải phì cười. Có điều hắn biết ý, không dám cười trước mặt bọn họ, mà chỉ cười trong lòng mà thôi.

“Thật là... Những tưởng phường thị của người tu tiên phải như thế nào, không ngờ cũng chẳng khác gì phiên chợ ở thế tục mà mình đã tới cả.” Diệp Khôn nghe những lời chào hàng của người bán hai bên đường, vừa đi vừa thầm nghĩ.

Diệp Khôn đi một vòng, thi thoảng ghé vào một số quầy, hỏi thăm mua một số điển tịch giới thiệu về tu tiên giới.

Ở phường thị hơn một canh giờ, cuối cùng Diệp Khôn cũng mua được tám cái ngọc giản. Mỗi một cái giá một khối linh thạch, tất cả đều là điển tịch cơ bản nên mới có cái giá như thế. Bên trong điển tịch giới thiệu rất nhiều thứ trong tu tiên giới. Hắn đọc lướt qua, rồi cũng không tìm hiểu ngay, mà cho tất cả vào túi trữ vật.

Trong phường thị còn có rất nhiều thứ Diệp Khôn thấy bắt mắt và muốn mua, nhưng hắn lại không biết những vật đó là gì, có công dụng ra sao. Cho nên hắn đã tìm mua một vài điển tịch nói về sự vật, sự việc trong tu tiên giới để xem qua trước. Sau đó mới quyết định tìm mua những vật phẩm có ích cho mình.

“Ài. Mười hai khối linh thạch lấy được của Dương Thiên Hùng đã tiêu hết tám, còn có bốn khối. Thật không ngờ linh thạch lại là tiền tệ trong tu tiên giới, mười hai khối linh thạch tiêu nhoằng cái là hết. Cũng may còn có hơn một trăm khối linh thạch cấp thấp và hai mươi viên linh thạch cấp trung lấy được của Tụy Đống, với số linh thạch này hiện tại mình cũng đã là phú hộ dưới Trúc Cơ rồi. Mặc dù vậy vẫn phải tìm cách kiếm thật nhiều linh thạch mới được, nhưng trước hết mình phải hảo hảo xem qua đống điển tịch này đã, sau đó sẽ tính tiếp.” Rời khỏi phường thị, Diệp Khôn vừa đi vừa nghĩ.

Nghĩ là làm, Diệp Khôn liền tìm khách điếm thuê một phòng nghỉ ngơi, hắn dùng mười khối linh thạch thuê một phòng với giá là mười ngày. Sau đó vào phòng đóng chặt cửa lại nghỉ ngơi một chút, đợi cho đến khi trời tối, Diệp Khôn liền tiến nhập vào bên trong Lam Ngọc.

Hắn đến bên động phủ, vào phòng luyện công rồi lấy đống điển tịch vừa mua lúc ban ngày ra, bắt đầu lần lượt xem qua.