Nghịch Thủy Hàn

Chương 51: Ám đấu




Thiết kiếm cùng Đồng kiếm quả có chuyển đạt thực trạng, nhưng còn những tình huống che giấu không nói.

Những sự tình không nói ra cho chư hiệp biết, không phải hai đồng tử không nói, mà là Vô Tình dặn dò bọn họ đừng nói.

Vô Tình không muốn đám Thiết Thủ biết quá nhiều.

Một khi biết nhiều, bọn Tức đại nương không có cách nào tĩnh tâm trị thương.

Vô Tình đặc biệt hy vọng Thiết Thủ có thể mau chóng bình phục, khôi phục lại công lực --- chỉ có mình mạnh mới có thể kháng địch!

Muốn diệt trừ cường bạo, trước tiên mình phải mạnh.

Hiện giờ y biết rõ bọn Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết đều không đủ mạnh, cả Thiết Thủ và Ân Thừa Phong cũng đâu có ở tình huống tốt nhất của bọn họ.

Vô Tình là người tàn tật, y lúc còn mang tã đã bị giết cha hiếp mẹ cắt đứt gân hai chân, nhưng y kiên nhẫn bất khuất, không ngừng phấn đấu kiên trì học hỏi, cuối cùng đã luyện thành tuyệt kỹ.

--- Nếu muốn diệt mạnh giúp yếu, mà mình lại không mạnh, thì chỉ là cái chí trống không, không thể hành sự, trái lại còn bị người ta làm nhục.

--- Nếu muốn giúp người, trước hết cần phải tự giúp mình; nếu muốn ủng hộ bảo vệ chánh đạo, mình trước hết phải mạnh mẽ tráng khí!

Đôi chân của Vô Tình có cũng như không, nhưng y trải qua khổ luyện, khinh công phải coi là hàng nhất hàng nhị trong võ lâm; y không thể luyện nội công cao thâm, nhưng thủ đoạn tung phát ám khí của y có thể coi là cao thủ đỉnh điểm trong võ lâm.

Vô Tình quyết không chịu khuất phục số phận.

Y cảm thấy số phận trói buộc y, làm nhục y, chế giễu y, mục đích là muốn y khắc phục tất cả mọi chướng ngại, trở thành một người bất phàm.

Cho nên y trở thành đại sư huynh của "Tứ Đại Danh Bộ", nhân vật được xem trọng nhất trong Lục Phiến Môn.

Y thi triển kế mưu, khiến bọn Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân hồ đồ truy sát thủ hạ của mình cả nửa ngày, còn mình thì cùng bốn kiếm đồng ẩn thân trên cây, xem bọn "Liên Vân Tam Loạn", "Phúc Tuệ Song Tu" nghĩ chúng trúng kịch độc, cúi gằm đầu rầu rĩ chịu đựng bị Cố Tích Triều giậm chân mắng nhiếc.

Lúc đó Hoàng Kim Lân biết đã trúng kế điệu hổ ly sơn, cũng biết rõ Cố Tích Triều mạo hiểm tranh công, làm hao tổn hai viên đại tướng Vưu Tri Vị, Lãnh Hô Nhi, bụng đương nhiên tức tối, lại không phát tác, kêu Lý Phúc, Lý Tuệ đến gần, hỏi han một phen, rồi vạch mí mắt bọn chúng xem xem, nén giận hỏi: "Mấy tên đạo phỉ ép các ngươi uống độc dược gì?".

Lý Phúc mặt mày không còn chút máu, thanh âm run run: "Bọn chúng nói... ép tôi uống cái gì "Tam Thi Hủ Não hoàn", uống xong toàn thân ngứa ngáy, lan tới tim là tự cấu xé bỏ mạng...".

Lý Tuệ mặt mày buồn rầu, hỏi: "Hoàng đại nhân, thứ độc này có thể giải cứu chứ?".

Hoàng Kim Lân khẽ hừ: "Là "Tam Thi Hủ Não hoàn"?".

Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ cùng đồng thanh đáp lời: "Là "Tam Thi Hủ Não hoàn"!".

Hoàng Kim Lân đảo mắt quét một vòng, nhìn khí sắc của chúng nhân, trong lòng toan tính, "Liên Vân Tam Loạn" là tâm phúc của Cố Tích Triều, "Phúc Tuệ Song Tu" cũng là thủ hạ của Văn Trương, thêm vào bọn Cao Phong Lượng vẫn chịu sự khống chế của Văn Trương, nhưng vẫn nghe lệnh mình, không có sự xung đột quyền vị. Mà giờ Lãnh Hô Nhi đã đi đời, Tiên Vu Cừu lại không có mặt tại đây, mình thế cô lực bạc, nếu không làm lành kết mối giao hảo thì đâu có được, liền nói: "Các ngươi bị người ta lừa rồi. "Tam Thi Hủ Não hoàn" là một thứ kỳ độc của phái Thiên Sơn, bất cứ ai uống vào, sau nửa canh giờ tròng mắt sẽ có mấy chục cho tới mấy trăm chấm xám, gân mắt lồi ra, nước mũi nước miếng, mồ hôi không có cách nào khống chế, mủ vàng hôi không chịu nổi, các người đâu có ai có chứng trạng đó, răng nướu cũng không rỉ máu mủ, cái uống dĩ nhiên không phải là "Tam Thi Hủ Não hoàn"".

"Phúc Tuệ Song Tu" mừng ra mặt, "Liên Vân Tam Loạn" kinh nghi bất định.

Tống Loạn Thủy nói: "Nhưng sau khi bọn tôi uống vào, quả phát giác toàn thân có gì đó không ổn...".

Hoàng Kim Lân hỏi: "Không ổn cái gì?".

Tống Loạn Thủy ấp úng: "Điều này... điều này lại không tả được".

Hoàng Kim Lân cười nói: "Đó là ảnh hưởng tâm lý, có người nói ngươi đã uống kỳ độc, dĩ nhiên là cảm thấy không khỏe, bọn ta từng xử tử một phạm nhân, bỏ đói hắn mười mấy ngày, để ý chí của hắn cùn lụt, sức lực mất hết, rồi che mắt hắn lại, trói hắn trên giường đá, dùng tảng băng cột chỗ mạch máu nơi cổ tay, sau đó để nước tan rỏ vào cái bồn gỗ, nói với hắn bọn ta dùng mũi đao rạch đứt mạch môn của hắn, rồi cứ như vậy bỏ hắn trong mật thất hai ngày hai đêm, phạm nhân đó quả nhiên đã chết, kỳ thực hắn đâu có thụ thương, chỉ là nghĩ máu mình đã chảy cạn, đấu chí sinh cơ hoàn toàn mai một, toàn là tác dụng tâm lý".

Tống Loạn Thủy vui mừng: "Thật sao?".

Lý Phúc nói: "Hoàng đại nhân tinh thông y đạo, vang danh trong triều dã, lời phán định của Hoàng đại nhân dĩ nhiên không sai!".

Lý Tuệ bực bội: "Xem ra bọn ta thật đã bị lừa".

Vô Tình và bốn tên kiếm đồng trốn ở chỗ kín, vốn cảm thấy rất nực cười, nhưng thấy Hoàng Kim Lân bình tĩnh xử sự như vậy, trong lòng không khỏi thất kinh, ngầm chăm chú quan sát Hoàng Kim Lân, thấy hắn mặt vuông miệng rộng, mũi sư mắt ốc, khăn bịt đầu lất phất, chiến bào thắt ngang hông, giày xanh bước hổ, rất có khí phách, lòng không khỏi sinh cảnh giác, thấy đây là một kình địch, không thể coi thường.

Thấy có một hán tử mạnh mẽ vai rộng gò má cao, râu xồm kín mặt bực dọc nói: "Kêu các ngươi bắt người, kết quả lại bị người ta chơi, khiến mọi người lộ liễu hành tung, thật uổng phí Đại đương gia an bài phục binh trong rừng".

Người nói chính là Du Thiên Long. Gã vốn xếp chót trong chín Đại đương gia "Liên Vân Trại", hồi Lao Huyệt Quang còn là Đại đương gia, đã gia nhập "Liên Vân Trại", sau này Thích Thiếu Thương một mình xông lên "Liên Vân Trại", đánh bại bát đại đương gia, được tôn lên là thủ lãnh, Du Thiên Long càng được trọng dụng. Chỉ là Du Thiên Long có được trọng dụng đến cỡ nào đi nữa, với võ công của gã, cũng khó lòng vượt qua tám vị đương gia kia, mãi cho đến khi Cố Tích Triều gia nhập Liên Vân Trại, tin dùng Du Thiên Long nắm giữ chức vụ quan trọng, khiến cho gã cảm kích trong lòng, rồi dùng uy dùng lợi dụ dỗ, khiến gã phản bội Liên Vân Trại, trung thành với một mình Cố Tích Triều.

Du Thiên Long là "lão thần" của "Liên Vân Trại", đối với bốn tên "tân khách" Phùng Loạn Hổ, Trương Loạn Pháp, Tống Loạn Thủy, Hoắc Loạn Bộ vốn không thuận mắt, mà đối với các nhân vật quan phủ chính thống cũng không hòa hợp được. Hồi nãy gã trong rừng phục kích đánh người, không biết là người mình, còn quét trúng Tống Loạn Thủy một côn, nhưng cũng bị Hoắc Loạn Bộ đánh trúng một chưởng, cùng Phùng Loạn Hổ đánh nhầu tối tăm mặt mũi, tới giờ vết thương còn đau, "thù mới hận cũ" càng trào dâng lên đầu.

Lời nói của Du Thiên Long liền vực dậy lửa giận trong lòng "Liên Vân Tam Loạn", Tống Loạn Thủy mắng: "Mẹ bà tên tiểu tử ngươi, biết rõ là người mình mà còn gian tà ám toán lão tử một côn, còn nói gì nữa?".

Tống Loạn Thủy không mắng thì thôi, vừa lên tiếng chửi, Du Thiên Long tính nóng như Trương Phi, cũng bốc dâng lửa giận, chỉ mặt Hoắc Loạn Bộ hét: "Hắn cũng đánh ta một chưởng từ đằng sau, mọi người đều là đồng bào chiến hữu thì gọi cái đó là gì đây?".

Phùng Loạn Hổ lạnh lùng thốt: "Đánh ngươi thì sao, hồi nãy nếu không phải Đại đương gia chạy tới, thêm hai ba chục chiêu nữa là ngươi phải chết dưới chưởng của ta rồi!".

Lý Tuệ vì tức "Liên Vân Tam Loạn" trong An Thuận sạn cố ý không viện thủ, xen miệng cười lạnh: "Thật ra hồi nãy ta đã dặn mọi người đừng chạy loạn, nếu không phải ba vị cao nhân "Loạn" của Liên Vân Trại hoảng vía thì đâu có bị người mình đánh lầm".

Hoắc Loạn Bộ trầm giọng: "Hồi nãy kêu gào như heo bị thọc huyết, tham sống sợ chết lẽ nào cũng là ba sư huynh đệ bọn ta?".

Lý Phúc giận dữ: "Ba tên thảo khấu các ngươi cũng nói được sao, tự kiểm điểm mình thì hơn!".

Phùng Loạn Hổ rống lên: "Ngươi kêu bọn ta là gì? Bốn sư huynh đệ bọn ta có thể luôn luôn đi theo Cố công tử, cho dù phải trà trộn vào Liên Vân Trại, mục đích cũng là tiêu diệt họa hoạn cho triều đình!".

Du Thiên Long sợ nhất là nghe người ta nói về xuất thân, liền không nhịn được, lớn tiếng: "Ta phụng mệnh Cố đại đương gia mai phục trong rừng, các ngươi tự xông vào, phá vỡ kế hoạch, không xin tội với Đại đương gia mà còn ở đây đổ thừa lẫn nhau gì nữa!".

Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy nghe vậy cũng cảm thấy có lý, sợ Cố Tích Triều quở trách, mặt mày tái mét nhìn sang Cố Tích Triều. Sắc mặt Cố Tích Triều khó coi phi thường, lại không phát tác, chỉ nói: "Các ngươi bất tất phải khiển trách nhau, sau này ai bắt được Thích Thiếu Thương, giết Tức đại nương, bắt Thiết Thủ, bắt cái đám phản nghịch đó, người đó có thể kể công được thưởng".

Hoắc Loạn Bộ, Phùng Loạn Hổ, Tống Loạn Thủ, Du Thiên Long đồng thanh: "Dạ".

Lý Phúc, Lý Tuệ đưa mắt nhìn nhau, biết mình thế cô lực mỏng, hồi nãy nhất thời mạnh miệng, lúc mắng chửi tam Loạn khó tránh khỏi đắc tội với Cố Tích Triều, liền đổ theo phe Hoàng Kim Lân, Lý Phúc nói: "Huynh đệ bọn tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ, phụ sự phó thác của đại nhân, xin đại nhân hành tội".

Lý Tuệ tâm ý tương thông với Lý Phúc, cũng nói: "Lần này bọn tôi bị tặc nhân lừa phỉnh, toàn là nhờ đại nhân chỉ dạy, vạn thỉnh đại nhân cho bọn tôi cơ hội đoái công chuộc tội".

Hoàng Kim Lân đương nhiên hội ý, cười nói: "Đối thủ không phải hạng tầm thường, thất bại hôm nay không thể trách các ngươi, ngày sau cảnh giác là được rồi. Lúc này cần dùng người, các ngươi theo Cao cục chủ phối hợp chặt chẽ, sau này bắt được khâm phạm coi như báo được Hoàng ân rồi".

Lý Phúc, Lý Tuệ đều đáp: "Dạ".

Hoàng Kim Lân quay sang Cố Tích Triều nói: "Cố huynh".

Cố Tích Triều mỉm cười: "Hoàng đại nhân". Hai người giọng điệu khách khí hẳn.

Hoàng Kim Lân thốt: "Tình huống hiện tại, đám cường đạo kia nhất định đã chạy xa, Cố công tử có diệu kế gì?".

Cố Tích Triều điềm đạm cười đáp: "Diệu kế thì không dám, chỉ bất quá Hoàng đại nhân thật nghĩ bọn chúng đã chạy xa sao?".

Hoàng Kim Lân sắc mặt bất biến, cười thốt: "Cố huynh quả là sáng suốt kỹ càng. Trong lòng hạ quan quả có hoài nghi đây là kế thanh đông kích tây, e rằng bọn chúng vẫn còn ở...". Dừng lời không nói nữa, nhìn sang Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều biết mình không thể không nói: "An Thuận sạn".

Hoàng Kim Lân vỗ tay: "Công tử với hạ quan thật có lối nhìn giống nhau".

Cố Tích Triều lại nói: "Nếu rủi là vậy, bọn chúng vẫn còn sống sót trong An Thuận sạn... tình hình của Tiên Vu tướng quân thật khó mà an tâm được".

Hoàng Kim Lân cười nói: "Bất quá có một ngư nhân đã sớm giăng lưới chực chờ lâu rồi".

Cố Tích Triều rúng động trong lòng: "Văn đại nhân?".

Hoàng Kim Lân nói: "Xem ra bọn ta chỉ là chạy càn một trận, đại công vẫn là để Văn Trương huynh độc chiếm".

Cố Tích Triều hờ hững giễu cợt: "Xem ra so với Văn đại nhân, bọn ta chỉ có thể xứng làm tiên phong và lo dò thám canh phòng".

Hai người cười khà khà, không ngờ lại nảy ý bắt tay có cùng một địch thủ.

Lúc này một kỵ mã vùn vụt lao tới.

Người trên ngựa mặc đồ quan binh.

Viên quan kia bương bả xuống ngựa, sau khi thi lễ với Hoàng Kim Lân và Cố Tích Triều, vội vàng nói vài câu với bọn chúng.

Mấy câu là báo cáo chiến huống của An Thuận sạn.

--- Tiên Vu Cừu tử trận.

--- Văn đại nhân thụ thương.

--- Bọn giặc ngoại trừ Vi Áp Mao bị giết, toàn bộ đều đã triệt thoái, cả Thiết Thủ cũng có trong số.

Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân nghe vậy sa sầm mặt. Bọn chúng trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại vừa giận dữ vừa khẩn trương.

--- Vui mừng là Văn Trương không đoạt được đại công, bọn chúng một đường gian nan khốn khổ, ác chiến liên miên, tróc nã trọng phạm, dĩ nhiên không muốn Văn Trương đến sau mà vọt lên đầu, độc chiếm đại công.

--- Kinh ngạc là Tức đại nương không ngờ có thể trốn thoát.

--- Giận dữ là cả Tiên Vu Cừu cũng táng mạng trong tay địch thủ.

--- Khẩn trương là bất kể ra sao, đều không thể thả hổ về rừng, để cho đám người có thâm cừu đại hận với bọn chúng chạy thoát.

Bọn chúng đều biết đây là lúc khẩn yếu, quyết không thể chấp nhất cãi cọ nữa, Hoàng Kim Lân nói: "Bọn ta lập tức điều động đại đội tới".

Cố Tích Triều phân phó: "Du đương gia, ngươi ở lại đây xem xem tặc tử có để lại manh mối gì không, rồi đến hội hợp với bọn ta".

Liền dẫn bộ thuộc quay về An Thuận sạn, chỉ lưu lại Du Thiên Long và mười chín tên bộ hạ để thanh lý thi thể trong rừng và quan sát xem có dấu tích địch nhân để lại không.

Đám này nói là thanh lý thi thể gì gì, chi bằng nói là lục lọi thi thể xem có tiền bạc đồ đạc đáng giá không, còn tử thi thì chỉ đá văng xuống rãnh xuống ngòi, coi như xong chuyện.

Vô Tình thấy đại đội đã đi xa, bụng đã có quyết định, quay sang bốn kiếm đồng thấp giọng: "Ta muốn bắt sống tên đó". Bốn kiếm đồng từ nhỏ đã được Vô Tình dạy dỗ, biết rõ cá tính của chủ nhân, xưa nay phối hợp nhịp nhàng, liền gật đầu chuẩn bị.

Lúc đám thủ hạ của Du Thiên Long đã chia nhau đi xa, chỉ còn lại ba người, Vô Tình khẽ gật đầu, "vù" một tiếng, phóng một cành cây ra.

Cành cây đâm phập vào một bụi rậm.

Du Thiên Long liền cảnh giác, phẩy tay ra lệnh cho hai tên bộ thuộc qua đó dò xem. Text được lấy tại Truyện FULL

Liền lúc đó, Kim kiếm và Ngân kiếm đồng thời vọt ra khỏi bụi rậm, dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai chế ngự huyệt đạo của hai tên đệ tử Liên Vân Trại.

Đồng kiếm từ trên cây phi thân xuống, đá ngã tên bộ thuộc còn lại, thần tốc chọt vào yếu huyệt.

Du Thiên Long vừa phát giác, "vèo" một tiếng, lại có một người từ trên cây hạ xuống, ngay sau lưng gã.

Du Thiên Long vội xoay mình, vung côn muốn đánh, lại thấy là một tiểu đồng, chính là Thiết kiếm đồng tử, Du Thiên Long thấy kẻ đến chỉ là một đứa nhỏ, nhất thời không quật côn xuống.

Lúc y xoay mình, Vô Tình năm ngón tay búng một cái, bắn ra ba mũi ám khí.

Du Thiên Long nghe tiếng lại muốn xoay mình, nhưng đã trễ.

Phản ứng của gã cũng không phải là không nhanh, cúi người tránh một mũi ám khí, sau đó lại lật mình né mũi thứ hai, rồi đứng thẳng lên thoát mũi thứ ba, muốn hét lớn ứng chiến, lại cảm thấy lồng ngực tê dại, đã trúng ám khí.

Mũi ám khí thứ tư của Vô Tình vốn không hơi không tiếng.

Cái y muốn tung ra chính là mũi ám khí thứ tư.

Sau đó Kim kiếm cùng Ngân kiếm trước sau dùng hai cây gậy trúc xốc kẹp gã.

Thiết kiếm và Đồng kiếm một trước một sau phụ gã khiêng lên lướt đi.

Mục đích của Vô Tình là muốn bắt sống Du Thiên Long mà không để bất cứ một ai biết.

Kim Ngân Đồng Thiết bốn vị kiếm đồng khinh công còn cao hơn so với võ công của họ, chạy được một canh giờ, đến một vùng làng quê.

Lúc này đa số nông phu đã ra ruộng canh tác, Vô Tình dùng một mảnh vải che mặt, rồi giải khai á huyệt của Du Thiên Long để gã nói chuyện với mình.

Du Thiên Long trợn mắt hỏi: "Ngươi bắt ta làm gì?".

Vô Tình đáp: "Ta muốn giết ngươi".

Du Thiên Long ngang nhiên: "Giết đi".

Vô Tình hỏi: "Ngươi không sợ chết?".

Du Thiên Long đáp: "Ta đã lọt vào tay ngươi, sợ chết thì làm gì được chứ?".

Vô Tình hỏi: "Ngươi bại mà không phục, có phải không?".

Du Thiên Long không phục: "Ám toán có gì là anh hùng chứ!".

Vô Tình song chỉ búng một cái, một viên đá bay ra, đập lên huyệt đạo bị phong bế trên mình Du Thiên Long.

Du Thiên Long vụt đứng dậy, Vô Tình giơ tay hất một cái, hất cây côn đồng giắt bên chân sang, Du Thiên Long tiếp lấy, vù vù múa mấy côn.

Du Thiên long thần lực trời sinh, côn pháp hừng hực kình khí, thuận tay vung vít vài côn, kình khí rung thân côn chấp chới không ngừng.

Vô Tình hờ hững thốt: "Mời".

Du Thiên Long trợn mắt: "Mời cái gì?".

Vô Tình vẫy tay: "Đến đánh ta đi".

Du Thiên Long nhìn y chằm chặp, thấy y bộ dạng yếu đuối văn nhã, nhịn không được nói: "Ngươi đứng lên đi". Hắn không ngờ lại không nhận ra song cước của Vô Tình đã tàn phế.

Vô Tình thốt: "Ta ngồi được rồi".

Du Thiên Long giận dữ: "Lấy binh khí ra đi".

Vô Tình thốt: "Ta có ám khí".

Du Thiên Long nghĩ đối phương khinh thường mình, quát: "Vậy ngươi chết đi!". Hết sức vung đồng côn, gió hù hụ rít, đập thẳng lên vai trái của Vô Tình!