Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 72




Tống Mộ Thanh nói chuyện một lúc với Lưu Liên Trường, tầm mắt cũng không ngừng lướt qua anh ta nhìn về phía phòng làm việc, nhưng người thuộc hạ trước mắt của Lận Khiêm lại không hề nói rõ ràng. Trong lòng cô gấp gáp, đối với lời nói của Lưu Liên Trường vào tai này ra tai kia, hoài nghi anh ta có đánh trợ yểm cho cấp trên của anh ta không, không chỉ có không chịu nổi được với anh ta ở trong lòng, còn có ý kiến với Lận Khiêm. Chuyện gì có thể làm cho anh che che giấu giấu như vậy?

Lận đoàn trưởng đáng thương, anh cái gì cũng không làm nha, tất cả đều do đám người này đui mù dính vào.

Lúc Tống Mộ Thanh làm tốt công tác chuẩn bị nắm chặt Lận đoàn trưởng, nắm lấy hậu phương lớn của anh, để cho người bên cạnh anh cũng đứng về phía cô, trên phương diện cô lập anh, chiến thắng anh từ trên tâm lý. Cho nên nói, coi như cô đã đánh vào nội bộ “kẻ địch”, cấp dưới của Lâm Duệ chính là các tiểu binh bỏ gian tà theo chính nghĩa do Đỗ Tử Đằng cầm đầu, đều là tai mắt nằm vùng ở bên cạnh “kẻ địch” của Tống Mộ Thanh.

Nhưng hôm nay, mợ đoàn trưởng mang theo một cô gái mặc dù nhìn không xinh đẹp như Tống Mộ Thanh, nhưng giọng nói kia tuyệt đối dịu dàng hơn cô vào phòng làm việc đoàn trưởng, chỉ cần có mắt cũng biết đây là chuyện gì xảy ra. Đương nhiên bọn họ đứng về phía Tống Mộ Thanh, nghĩ chị dâu nhỏ là người rất tốt nha, không chỉ có mang chút thức ăn ngon cho bọn họ, còn có thể thu phục đoàn trưởng thành ngoan ngoãn, mấu chốt là dễ nói chuyện. Không chừng sau này có người trong bọn họ có thể đụng vào họng súng của đoàn trưởng, đây không còn phải chờ câu nói của chị dâu nhỏ hay sao.

Huống chi đoàn trưởng cũng đơn thân hai tám năm, các cô gái trông thấy anh liền tránh, hiện tại thật vất vả mới trói được một cô gái không sợ anh, có thể dễ dàng sao? nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Tất cả mọi người đều thương lượng làm thế nào để mợ đoàn trưởng không được như ý, làm thế nào cũng không thể khiến chị dâu nhỏ và đoàn trưởng chia tay.

Vì vậy từ khi mợ Lận Khiêm dẫn theo cô gái kia đi vào phòng làm việc, một lát lại có người hô “báo cáo”, nước uống cho ba người cũng phân làm ba lượt đưa vào, đưa từng ly từng ly một.

Lưu Liên Trường bên này cũng đang khó khăn, chỉ thấy Lận Khiêm vẫy vẫy tay với anh ta, lập tức giống như được giải thoát cho người vào.

Từ lúc Tống Mộ Thanh hoài nghi Lận Khiêm có chuyện gì giấu cô thì đã xây dựng trong lòng, cho nên khi cô thấy hai người phụ nữ ngồi trong phòng làm việc của anh thì gương mặt vẫn bình tĩnh như vốn dĩ bọn họ nên ở chỗ này. Nếu như đã nói Lận Khiêm không cần chột dạ, vốn anh vẫn không hoàn toàn cảm kích chuyện người trong nhà tìm người yêu cho anh, mợ anh đánh một cú khiến anh ứng phó không kịp. Từ đầu tới đuôi cũng không hề nhìn cô gái kia một cái, đến mặt người ta tròn hay dài anh cũng không rõ. Nhưng trong lòng anh vẫn có chút bất an, sợ Tống Mộ Thanh hiểu lầm, cho là anh đã ăn trong bát còn nghĩ trong nồi.

Sợ cô kích động ra ngoài tìm cho anh một tên tình địch. Lấy tính tình của cô, loại chuyện như vậy hoàn toàn là có thể.

Lận Khiêm cũng không kịp để ý có người khác hay không, vội vàng nắm lấy vai cô đi về phía trước hai bước, đến trước mặt mợ anh.

“Mợ, đây là Mộ Thanh!” Tay lại hơi dùng lực trên vai Tống Mộ Thanh: “Mộ Thanh, chào mợ đi.”

Đây cũng không phải là lúc tính sổ với anh, Tống Mộ Thanh khéo léo nói: “Mợ, vẫn thường nghe Lận Khiêm nhắc đến mợ, nói mợ chăm sóc anh ấy không ít, giống như con trai mình vậy.”

Điều này Lận Khiêm cũng không nói với cô, cũng chỉ là do cô đoán. Ở gia đình như nhà họ Trương mà nói, mợ Lận Khiêm coi như là đương gia chủ mẫu* ở thời cổ đại. Đối với cháu trai duy nhất, lại là cháu ngoại quý giá nhất, chỉ hơi không chăm sóc đến đã có người nói xấu bà, tại sao bà có thể không để ở trong lòng, thương yêu giống như từ trong bụng mình ra vậy?

*Người làm chủ chăm lo quán xuyến việc nhà.

Mặc dù không thoát khỏi hiềm nghi nhưng lời này đến vào trong tâm khảm mợ Lận Khiêm. Yêu thương nhìn Lận Khiêm một cái, thấy anh khẩn trương che chở người bên cạnh, trong lòng mềm nhũn, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n thiếu chút nữa là quên mục đích mang cô gái bên cạnh tới nơi này. Vẻ mặt ôn hòa nói với Tống Mộ Thanh: “Nó biết là tốt rồi, như vậy không uông phí mợ yêu thương nói. Gọi Mộ Thanh đúng không?”

Tống Mộ Thanh gật đầu một cái. Tay nắm trên vai cô của Lận Khiêm càng căng thẳng, liếc mắt ra hiệu với Lưu Liên Trường đang đứng ngu trước cửa.

Dưới tay anh nhiều năm, chút ăn ý này vẫn phải có, Lưu Liên Trường lập tức đuổi đám Đỗ Tử Đằng đang xem náo nhiệt ra ngoài, lại bước lên trước hai bước, lúng túng nói với cô gái vừa lúng túng lại không cam lòng đang ngồi cạnh mợ Lận Khiêm: “Không phải cô tò mò với doanh trại hay sao, tôi dẫn cô đi ra ngoài đi dạo.”

Dĩ nhiên mợ Lận Khiêm không thể dẫn theo một cô gái trực tiếp tìm đến cửa, nói cho Lận Khiêm là mang đến đây cho anh xem mặt. Nói là mấy tháng không nhìn thấy anh, thuận đường tới xem một chút, trên đường gặp phải người bạn, vừa vặn con gái người này tràn đầy sự tò mò với doanh trại, vì vậy liền cùng nhau tới.

Nếu nói tò mò, hiện tại người ta hào phóng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, cũng không nên cự tuyệt. Người tinh tường đều nghĩ đến cảnh tượng vợ tương lai gặp cha mẹ chồng, cô một người ngoài còn đứng lỳ ở đây, đó chính là có dụng ý khác rồi. nhưng rõ ràng là có mục đích tới, cứ như vậy chưa so chiêu lập tức bị đối thủ không biến sắc kéo ra chiến trận, làm thế nào cũng không cam tâm. Thật là đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Tống Mộ Thanh che miệng cười: “Một mình anh đại lão gia, người ta tiểu cô nương tốt như vậy theo anh đi dạo khắp nơi, huống chi trong doanh trại này có cái gì tốt mà nhìn, còn không phải là người này đánh người kia ngã hay sao. Nơi này tôi đã qua mấy lần, nhất định cô ngại, tôi dẫn cô đi ra ngoài đi dạo.” Nghiễm nhiên một bộ giọng nữ chủ nhân.

Cô gái kia và mợ Lận Khiêm vừa muốn nói cái liền bị Lận Khiêm cắt đứt.

Anh dùng lực ôm Tống Mộ Thanh vào trong lòng mình, không thích nói: “Vừa mới ngồi xe lâu như vậy, em còn có tinh thần đi dạo khắp nơi sao? Nghi ngơi cho tốt đi.”

Anh nói xong, lời mợ Lận Khiêm chuẩn bị nói liền nuốt vào trong bụng. Ánh mắt quan sát Tống Mộ Thanh cũng biến thành cực kỳ bắt bẻ mỉ mỉ, nhưng không có ác ý. Cô gái kia cũng không nói gì nữa, chỉ có thể đứng lên chào, không muốn cũng đành đi theo Lưu Liên Trường đi ra ngoài.

Lần này trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại ba người bọn họ, Tống Mộ Thanh nhận thấy được ánh mắt của mợ Lận Khiêm, không khỏi lên tinh thần mặc cho bà quan sát, trong lòng hơi khẩn trương.

“Đừng chỉ đứng như vậy, ngồi đi. Đường từ trong nội thành tới đây không dễ đi, mệt không?” Mợ Lận Khiêm nói với Tống Mộ Thanh.

“Không mệt ạ.”

“Thân thể ông ngoại như thế nào rồi ạ?” Lận Khiêm khẽ dùng sức trên vai Tống Mộ Thanh, đẩy cô ngồi lên ghế bên cạnh. Nhận thấy cô khẩn trương, liền nói tới nói lui với mợ, dời đi lực chú ý của cô.

“Bệnh cũ, gần đây trời lạnh, nghe nói ông đã mấy lần đau đầu gối. Đã tìm ông Vương châm cứu mấy lần, hiện tại tốt hơn rồi.” Thấy thời tiết này Tống Mộ Thanh còn mặc váy, liếc nhìn chân cô một cái, cũng không nói cái gì: “Cháu có rảnh thì trở về thăm ông đi, lão nhân gia người ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất nhớ cháu.”

Lận Khiêm “Vâng” một tiếng.

“Cha cháu bên kia có rảnh rỗi cũng trở về xem một chút, lần trước ở bệnh viện thấy mẹ cháu đi lấy thuốc cho cha cháu, cũng nói là bệnh cũ tái phát mà còn làm thêm giờ, thiếu chút nữa té xỉu còn không cho người ta đưa tới bệnh viện. Ai, thật là một người bướng bỉnh, lại không nghe người ta nói.” Nói xong có thâm ý khác nhìn Tống Mộ Thanh một cái.

Tống Mộ Thanh ít nhiều cũng biết việc nhà của Lận Khiêm. Anh và ông ngoại anh còn tốt, ít nhiều gì cũng là lão nhân gia người tự tay nuôi lớn, cố chấp nhưng vẫn quan tâm. Nhưng anh và cha thì không phải chuyện như vậy rồi. Hai cha con không gặp nhau còn may, vừa đụng đầu liền vì chuyện nhỏ nhặt thấy ngứa mắt lẫn nhau. Ông, cha con ba người bọn họ đều bướng bỉnh, ông trời đúng thật là thần, lại xếp ba người trong một gia đình.

Ngồi lại nói mấy câu, mợ Lận Khiêm phải trở về. Lúc gần đi có chút ý xin lỗi liếc mắt nhìn Tống Mộ Thanh, nói: “Tính Khiêm tử trầm lắng, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n chuyện gì cũng giấu ở trong lòng. Nếu như nó chọc tới cháu, đừng có chấp nhặt với nói. Có rảnh rỗi thì đến nhà ngồi một chút. Mặc dù ông ngoại nó là người thẳng tính, nhưng cũng không phải là không hiểu đạo lý. Mặc kệ ông làm cái gì, cũng đều là muốn tốt cho Lận Khiêm.” Bà lúng túng nở nụ cười, liếc nhìn bên ngoài nói: “Chuyện hôm nay như vậy, cháu đừng để trong lòng.”

Ở trong lời nói của bà, Tống Mộ Thanh nghe ra được ít chuyện. Chỉ sợ là tìm đối tượng môn đăng hộ đối cho Lận Khiêm là ý của mình ông ngoại Lận Khiêm. Mợ anh là bà đây cũng là bất đắc dĩ phụng mệnh làm việc. Tuy không nói đến cách làm của ông cụ, nhưng cuối cùng cũng là tốt cho Lận Khiêm. So với cha cô Tống Bình, không biết là tốt hơn bao nhiêu, cô cũng không còn biện pháp gì ở trong lòng nói với bà chữ không.

“Hiện tại đã biết rõ rồi, không hề có chút quan hệ với anh.”

Tống Mộ Thanh giận trách trừng mắt liếc anh một cái, ác ngoan nói: “Đừng tưởng rằng cứ như vậy mà anh thoát khỏi liên quan. Tối nay thu thập anh.”

Lận Khiêm không coi uy hiếp của cô là vấn đề. Đây là nơi của anh, người nào thu thập người nào còn chưa biết đâu.