Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 4 - Chương 98: Thời khắc công bố




Không ngờ bởi vì tham gia trận đấu thư pháp này lại khiến ta lấy được đồ gia bảo về. Người đời đều nói, Vương hữu quân đại nhân là người hào phóng, trượng nghĩa, quả đúng là danh bất hư truyền!

Đang lúc tự thấy may mắn, không thể ngờ Vương Hi Chi lại cười nói với ta:

- Ta không biết phần thưởng hôm nay là gì, ta lại lấy ra một trăm tiền, làm tiền thưởng riêng. Khó cho một tiểu cô nương như ngươi, vừa phải nuôi muội muội lại còn luyện được thư pháp tốt như vậy. Đáng tiếc ngươi không phải là nam nhi nếu không ta sẽ đề cử ngươi đi học, nơi đó mỗi tháng đều có trợ cấp, ngươi cũng không phải vất vả như vậy.

Nói xong lại ca thán không ngừng.

Gia đinh ở đằng sau lập tức đưa cho ta một túi tiền. Ta không dám nhận, chỉ nhìn Vệ phu nhân. Vệ phu nhân gật đầu cười nói:

- Đại nhân yêu mến người tài, nếu hôm nay thưởng cho ngươi thì ngươi nhận đi, đừng phụ lòng tốt của đại nhân.

Ta đành phải nhận lấy, đồng thời tạ ơn Vương đại nhân. Nhưng vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp phải ánh mắt nóng như lửa, đó là Vương Hiến Chi, hắn đang đứng bên phụ thân, mỉm cười tán thưởng nhìn ta.

Lúc này Si Đạo Mậu đột nhiên nói với Vệ phu nhân:

- Chữ của Đào Diệp cô nương ta còn chưa xem qua, không bằng phu nhân lấy ba tác phẩm đầu tiên ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng một chút đi.

Rõ ràng khi nãy chúng ta ở bên kia viết chữ nàng đã nhìn thấy chữ của ta. Chữ viết bằng bút lông phải qua một lúc mới cuộn lại được, lúc ấy ta viết xong để đó, nàng cũng đã qua đó xem rồi mà.

Hôm nay nàng luôn đánh trống hò reo đòi xem chữ của ta, đại khái chắc cũng có tâm lý như ta, là nghi ngờ Vệ phu nhân giở trò quỷ, không tin ta thực sự có thể chiến thắng bằng năng lực của bản thân.

Nếu lúc đầu nàng nói như vậy thì ta thực sự sẽ rất hoảng sợ, sợ cuối cùng sẽ bị người phát hiện, vị trí thứ nhất này chẳng qua là mạo danh, là treo đầu dê bán thịt chó mà có. Nhưng giờ ta đã dần tin chữ phúc mà Vương Hi Chi nói đó là chữ của ta viết. Cho nên ta cũng không hề hốt hoảng, chỉ mỉm cười đứng ở bên.

Lúc này, bên ngoài chính sảnh vẫn còn rất nhiều học trò ngưỡng mộ Vương Hi Chi đang vây quanh, nghe thấy đề nghị này thì đều hoan hô tỏ vẻ tán thành.

Ta chẳng nói gì chỉ nhìn Vệ phu nhân xem bà xử lý thế nào. Vẻ mặt của Vệ phu nhân lại khiến tảng đá lớn trong lòng ta vừa được đặt xuống lại treo cao. Chỉ thấy bà tỏ vẻ khó xử nói:

- Cứ thế này thì chữ sẽ không giữ lại được nữa. Đây là trận đấu thư pháp đầu tiên cho trường của ta tổ chức, ba tác phẩm đạt giải cao nhất ta còn định giữ lại để cho các thế hệ học trò học tập nữa.

Những người dự thi thảo luận một hồi rồi nhanh chóng đưa ra một cách rất tốt để giải quyết vấn đề:

- Vậy đem tác phẩm thư pháp ra phiêu hồ* một chút rồi đem ra ngoài. Cứ tạm làm đơn giản một chút sau đó treo ở trên bảng vàng là được. Chờ mọi người xem xong lại lấy xuống bồi lại lần nữa thì sẽ không bị hư hao.

(Phiêu hồ: Tra từ điển toàn ra dán tường với giấy dán tường nhưng có thể hiểu đại loại là cách thức bảo quản chữ viết của người xưa để mực k bị bay đi. Có lẽ là dán một lớp hồ dày lên nét chữ chăng ^^)

- Cách này hay đó!

- Không không có ai phiêu hồ thì chúng ta sẽ giúp.

Đám học trò đều rất nhiệt tình.

- Vậy được rồi, các ngươi chờ một chút nha.

Vệ phu nhân từ chối một hồi, cuối cùng không còn cách nào khác nên mới dặn hạ nhân đi làm theo. Tuy rằng bà vẫn tươi cười nhưng ta thấy nét mặt của bà không che giấu được sự bất đắc dĩ.

Ta đứng trên đất, lại một lần nữa, mồ hôi lạnh lã chã.

Nếu biểu hiện của Vệ phu nhân không miễn cưỡng, khó xử như vậy thì ta cũng sẽ không quá lo lắng. Ta vốn đã có chút tin tưởng vào bản thân nhưng bây giờ…

Nhưng chuyện tới nước này, ngoài yên lặng không nói đứng ở bên chờ tuyên án thì ta cũng chẳng làm được gì. Có một số đáp án, rõ ràng ngươi sợ bị công bố ra nhưng lại không ngăn được sự quan tâm của mọi người và sự phát triển của tình hình.

Sự vui mừng khi lấy được nghiên mực trái đào về lại dần dần bị nỗi lo lắng bao phủ lấy.

Chỉ chốc lát sau.

Ba chữ phúc được phiêu hồ xong mang ra ngoài, ta càng lo lắng nhìn theo tay hắn.

Ba chữ phúc tựa như ba lá cờ dẫn đầu mọi người đi về phía bảng vàng. Đến đám học trò đang tụ tập ở bên trường học nghỉ ngơi cũng kích động chạy qua. Xem ra, bọn họ đều rất có hứng thú với chữ được giải cao. Đương nhiên, có những người trẻ tuổi không chịu thua kém nói:

- Đi, chúng ta qua xem, xem người xếp trên chúng ta rốt cuộc là thế nào.

Có vị tiên sinh nói:

- Chúng ta cũng qua xem, xem mấy chữ chúng ta chấm cao rốt cuộc treo lên sẽ trông thế nào.

Mấy vị tiên sinh còn lại đồng ý, bọn họ vừa cười nói vừa đi về phía treo chữ. Chỉ có ta đứng sững người ở đó, mãi đến khi Vương Hiến Chi thúc giục:

- Đào Diệp, sao muội không đi?

Ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng:

- À, giờ đi, giờ đi!

- Thế thì đi cùng nhau thôi.

Hắn nhìn những người khác đều đã đi trước, vươn tay định lặng lẽ nắm tay ta nhưng vừa đụng vào đã bị ta gạt qua một bên. Đùa sao, đây là lúc nào chứ, đứng nói có nhiều người như vậy mà chỉ riêng phụ thân hắn ở đây thôi thì chúng ta cũng không thể làm thế được. Nếu không phụ thân hắn cho rằng ta lỗ mãng không biết lễ nghi thì chẳng phải là xong rồi sao?

Hắn lại cười nói:

- Cuối cùng cũng tỉnh rồi? Khi nãy đứng ngây người ở đó như nằm mơ vậy. Không phải là muội được nhất nên vui quá đấy chứ?

Nghe ngữ khí trêu chọc thoải mái của hắn, ta đột nhiên chẳng còn lo lắng, sợ hãi. Thái độ này của hắn chẳng phải đã nói lên tất cả rồi sao? Nếu chân tướng đúng như ta nghi thần nghi quỷ thì lúc này hắn hẳn là cũng lo lắng, bất an như ta chứ?

Nghĩ đến đây, ta cười nói với hắn:

- Được, chúng ta cùng qua xem!

Bước ra đến cửa, ta vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi hắn một câu: “Chữ phúc kia sẽ không phải là…” do huynh viết chứ?

- Cái gì? Chữ phúc kia không làm sao?

- Không có gì.

- Hôm nay muội nói chuyện cứ luôn ấp a ấp úng, đúng là vui quá nên hồ đồ?

- Đừng giễu cợt muội nữa, đợi lát nữa đến chỗ đông người huynh đi tránh xa muội ra một chút, muội cũng không muốn trở thành nhân vật bàn tán ngày mai trong thành Thạch Đầu đâu.

- Muội đã là nhân vật được bàn tán nhiều nhất rồi.

Ngữ khí của hắn rất chắc chắn.

- Sao có thể? Chẳng qua chỉ là một trận đấu thư pháp nho nhỏ mà thôi.

Hắn cười vô cùng tự tin:

- Trận đấu không lớn nhưng thí sinh dự thi tuyệt đối là những người giỏi nhất toàn thành thậm chí là cả nước, đại biểu cho trình độ thư pháp cao nhất của thiếu niên trong nước. Huống chi, chủ khảo lại là phụ thân ta.

Về phần chủ khảo thì không thể phản đối nhưng về phần trình độ thí sinh thì:

- Huynh không tham gia thì sao có thể nói là trình độ cao nhất được.

Hắn cúi đầu nhìn ta cười thật sủng ái:

- Đồ ngốc, ta tham gia thì muội sẽ không được nhất, đương nhiên ta sẽ tránh đi.

Ta bực mình, khiêm tốn một chút thì chết ai? Vốn là ta thật tình khen hắn nhưng giờ lại biến thành:

- Huynh tham gia thì muội sẽ không được nhất sao? Huynh chắc chắn như vậy? Bảo huynh béo thì huynh đã thở rồi.

Hắn thấp giọng nói:

- Cái này là không thể, ta không hề béo, cho nên tuyệt đối sẽ không vì thế mà thở dốc, ta chỉ thở dốc vì cái khác mà thôi…

- Cái khác gì?

- Không có gì.

Lúc này ta đã không rảnh để truy vấn hắn, bởi vì chúng ta càng đến gần thì đám người đã nhanh chóng tránh đường, rất nhanh ta đã nhìn thấy chữ phúc dán ở giữa.

Ta kích động bưng miệng.

Lại một lần nữa lệ nóng doanh tròng, ta khẽ nức nở.

- Tử Kính, Tử Kính…

- Hử?

- Kia đúng là…

- Đúng là cái gì?

Xung quanh nhiều người đang nhìn ta như vậy khiến ta không thể không nuốt câu nói tiếp đó vào, ta tự cảm thán với chính mình: Trời ơi, đó thực sự là chữ của ta!

Rốt cuộc ta đã không nói nên lời, chỉ có thể rơi lệ.