Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 5 - Chương 121: Đêm đầu tiên trong cung Phượng Nghi 2




Lại cùng Dữu Sướng hàn huyên thêm một lát, đêm đã sâu, chúng ta chúc nhau ngủ ngon rồi chia ra mà ngủ. Nghĩ lại lời Dữu Sướng vừa nói, ta có chút buồn cười nghĩ: Hoàng hậu nương nương đúng là người kỳ lạ. Buổi tối thì sùng Phật, tin Phật như vậy, hận không thể biến cung Phượng Nghi thành am ni cô, ban ngày lại chẳng giống như các lão thái thái tin vào thần Phật, không hề động một tí lại a di đà Phật, không hề gặp chuyện gì cũng cầu nguyện Phật tổ phù hộ. Ban ngày bà làm một Hoàng hậu rất đời thường, mắng sủng phi của Hoàng đế là tiện nhân, buổi tối lại biến hóa nhanh chóng, như Phật bà giáng thế, cả phòng gõ mõ niệm Phật.

Còn cả bảng hiệu ở khắp điện Hàm Chương này nữa, những câu từ sinh động như vậy không thể nào là bút tích của vị Hoàng hậu nương nương suốt ngày đọc kinh chép Phật như vậy được. Bà không giống kiểu người có tư tưởng kì quái như vậy. Có thể viết ra những cái tên này, ngoài tài ba còn cần cả linh khí nữa.

Nhưng nếu không phải là Hoàng hậu đề thì là ai? Chẳng lẽ chính là Hoàng thượng? Nơi này là điện Hàm Chương, tẩm cung của Hoàng hậu, ngoài bản thân Hoàng hậu thì có ai dám hoặc có ai có tư cách ở đây thoải mái đề tên.

Nếu đây đều là hoàng thượng đặt thì Hoàng thượng đúng là người thú vị, đáng yêu.

Không biết khi nào mới được nhìn thấy hoàng đế của Đại Tấn ta, thực sự có chút chờ mong đó. Làm con dân Đại Tấn, ai chẳng mong khi còn sống được trông thấy hoàng đế là người thế nào. Những điều này không cần lo lắng, nếu đã vào cung rồi thì sau này chắc chắn là có cơ hội được nhìn rõ hình dáng của Thánh thượng thôi.

Ngày tháng ta ở lại Hoàng cung, dù ngắn thì cũng sẽ là 1,2 năm. Cái khác thì đều ổn, cấp trên tuy có chút hà khắc nhưng người cũng không xấu xa. Những yêu cầu của nàng đều là vì tốt cho ta. Tục ngữ nói: Ngọc không dũa không thể thành đồ đẹp. Đi theo một cấp trên nghiêm khắc cũng không phải là chuyện gì xấu.

Chỉ có một điều duy nhất khiến ta cảm thấy khó có thể thích ứng chính là ta không thể ngày ngày được nhìn thấy muội muội nữa, không thể ôm cơ thể nho nhỏ của con bé vào lòng mà ngủ. Dữu Sướng cứ mùng 1 và 15 về nhà, ta chắc chắn không thể chờ lâu như vậy được, ta cùng lắm chỉ có thể cách vài ngày về nhà một lần. Ta nhớ muội muội, chuyện trong nhà cũng phải an bài một chút. Dù sao Yến Nhi cũng là nha hoàn của Vương gia, ta tạm thời mượn về thôi.

Đào Căn và Yến Nhi lúc này chắc đã ngủ rồi. Trong nhà có Yến Nhi quả thật ta cũng an tâm hơn nhiều, như bây giờ, một tháng chỉ có thể về nhà mấy lần, cứ để Đào Căn ở lại chỗ nghĩa mẫu mãi cũng không phải là chuyện hay.

Nghĩ đến Yến Nhi lại bất giác nghĩ đến người kia. Từ sau khi tiến cung, ta vẫn cố gắng không nghĩ đến huynh ấy. Dù sao cũng không được gặp mặt, nhớ nhung cũng chỉ là vô ích. Nhưng có một số thứ không thể tự chủ được. Ngươi càng đè nén thì nó càng như cỏ dại mùa xuân, luôn muốn phá đất chui lên.

Bây giờ Hiến Chi có khỏe không? Nghe khẩu khí nói chuyện lúc ấy, chắc cũng không đến trường học của Vệ phu nhân nữa. Vậy giờ Hiến Chi đi đâu? Đang làm gì?

Không thể tưởng tượng được những bạn học trong trường khi xưa, đảo mắt đã đi khắp nơi. Tạ Huyền đi theo Thái tử ra tiền tuyến, bọn họ đi rồi cũng không thấy tin từ chiến trường báo về. Cũng không biết giờ thế nào rồi.

Hoàn Tể đến nha môn của ca ca mình làm phụ tá. Si Siêu một lòng theo nghiệp quan trường, quá nửa cũng đi theo theo huynh trưởng nào đó làm quan hoặc trưởng bối của mình để tích lũy kinh nghiệm chính trị cho mình.

“Gia Cát tỷ tỷ”.

Là giọng nói của Dữu Sướng từ trong phòng.

“Cái gì? Muội muội?” Ta đứng dậy hỏi.

“Tỷ có thể vào đây ngủ cùng muội không?”

“Muội muội sợ sao?”

“Vâng, lúc còn ở nhà, muội ngủ trên giường, nhũ mẫu và nha hoàn đều ngủ ở dưới đất bên cạnh cạnh muội.”

Đúng là thiên kim tiểu thư, lúc ngủ thì bên dưới cũng phải có người nằm trên đất ngủ cùng.

“Có phải muội muội cũng muốn ta trải thảm ngủ dưới đất với muội không?”

Nếu nàng thực sự yêu cầu như vậy thì ta phải làm sao bây giờ? Ta đúng là xuất thân nha hoàn nhưng giờ tốt xấu gì cũng là một đồng sử, là quan chính thất phẩm đó. Đều là đồng sử, lại trải thảm dưới đất hầu hạ “đồng nghiệp” thì truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta chê cười.

“Không phải, Gia Cát tỷ tỷ, ý muội là nhũ mẫu và nha hoàn của muội đều ngủ dưới đất trong phòng muội, tỷ không phải là nhũ mẫu hay nha hoàn của muội, đương nhiên là không cần làm thế… A, xem muội lại nói gì này. Tỷ đương nhiên không phải là nha hoàn của muội, càng không thể là nhũ mẫu của muội được… Ai dà, muội không có ý đó…”

Ta không nhịn được mỉm cười: “Không sao, muội cứ từ từ mà nói, đừng vội.”

“Khụ khụ”, bên kia hắng giọng rồi cuối cùng nói: “Gia Cát tỷ tỷ, ý muội là tỷ tỷ có thể ngủ cùng giường với muội không?”

Nằm trên giường của nàng, cùng nàng ngủ?

Suy nghĩ bay nhanh trong đầu, “Nữ huấn”, “Liệt nữ truyền” hình như không hề cấm hai người cùng nhau ngủ. Trong sách chỉ nói là không được tùy tiện ngủ cùng nam nhân. Thậm chí dù chỉ là bất cẩn bị nam nhân chạm vào khuỷu tay cũng phải không chút do dự cầm dao chặt cánh tay đã bị ô nhiễm nghiêm trọng kia đi.

Quy định này chứng tỏ điều gì?

Nam nhân có độc? Vừa chạm vào sẽ bị nhiễm độc, sau đó sẽ mau chóng lan ra toàn thân cho nên phải nén đau chặt tay để giữ lấy mạng nhỏ.

“Gia Cát tỷ tỷ…” Giọng nói của Dữu Sướng đã có chút tủi thân.

“Được, ta đến đây.” Ta vội đáp lời.

Đầu tiên ta mang gối qua, nàng đón lấy rồi vui vẻ đặt bên gối mình. Ta quay lại ôm chăn, nàng gọi ta lại nói: “Tỷ tỷ, ban đêm rất lạnh, tỷ mặc chút quần áo như vậy còn định đi đâu chứ?”

“Ta đi lấy chăn.”

“Không cần, chăn to như vậy còn lấy thêm làm gì.”

Ta đành phải trèo lên giường, chui vào chăn. Một cơ thể nóng rực lập tức như khỉ trèo cây dính chặt vào người ta, còn thỏa mãn thở dài một hơi nói: “Thế này thật tốt, thật ấm áp, thật thoải mái.”

Ơ, đây là tình hình gì chứ?

Hình như ta đang bị quấy rối?

“Muội muội, dính chặt thế này, hai chúng ta cũng không thể ngủ ngon được.”

Ta định tránh ra một chút nhưng lập tức lại bị cuốn chặt hơn, “Sao không ngủ được chứ, muội mệt muốn chết, ngủ ngay đây thôi.”

“Nhưng mà…”

Ta bất đắc dĩ thở dài. Gặp được một thiên kim tiểu thư bốc đồng thế này đúng là chẳng làm được gì, chỉ đành theo lời nàng mà thôi.

Đang định cố ngủ, vừa cúi đầu, trong ánh sáng mong manh ta lại thấy một đôi mắt sáng lấp lánh.

“Muội muội, không phải nói mệt mỏi sao?”

“Muội đang buồn ngủ lắm đây.”

Nói cái gì, đang buồn ngủ.

Nếu còn chưa ngủ thì tìm chút chuyện để nói vậy, ta cũng đang muốn hỏi một vấn đề khiến ta nghi hoặc: “Muội muội, vì sao lại tiến cung? Nhà muội điều kiện tốt như vậy, tiến cung làm nữ quan rất khổ.”

“Muội biết chứ, chịu khổ chịu vất vả dần dần sẽ thành thói quen. Muội còn muốn kiếm ăn trong cung cả đời, làm nữ quan cả đời đó.”

Ta kinh ngạc vô cùng. Tiểu nha đầu này mới 14 tuổi, tuổi như hoa nở, dung mạo cũng như hoa, lại là tiểu thư quý tộc ngậm thìa vàng nhưng lại muốn cả đời làm công ăn cơm, làm nữ quan trong cung suốt đời?

Hơn nữa theo lời của nàng, ta như nghe ra chút lời ý tại ngôn ngoại. Theo trực giác ta hỏi: “Làm nữ quan cả đời, chẳng lẽ muội muội không định thành thân?”

“Không!”, ngữ khí rất chắc chắn, rất quyết tuyệt.

Ta lại càng kinh ngạc, một cô gái 14 tuổi lại trưởng thành sớm thì cũng không thể thấu rõ cuộc đời, nhìn thấu nhân tình thế thái như vậy được.

“Vì sao?”

Cuối cùng nàng buông ta ra, lẳng lặng nằm qua một bên. Qua hồi lâu mới mở miệng nói: “Chuyện của tỷ tỷ nhà muội chắc tỷ cũng có nghe nói chứ.”

“Có nghe một chút nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không quá rõ.”

Quả thật là không rõ ràng, chỉ biết là hẹn hò với tình nhân rồi bị vị hôn phu bắt gian, sau đó bị từ hôn.

“Tết năm nay tỷ tỷ không về nhà, tỷ ấy mất tích rồi.” Nàng nặng nề nói.