Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 5 - Chương 136: Không phải oan gia không chạm mặt 1




Công chúa Tân An vừa đến thì lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng thượng rồi nói: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn cầu.”

“Hoàng nhi bình thân, có chuyện gì đứng lên rồi nói.” Hôm nay tâm tình của Hoàng thượng rất tốt, trông cũng thật hiền lành.

“Nhi thần muốn ra tiền tuyến thăm Thái tử ca ca. Mấy ngày nay nhi thần luôn mơ thấy ca ca, không biết rốt cuộc ca ca sao rồi, nhi thần rất lo lắng, thế nào cũng phải tận mắt nhìn thấy thì mới an tâm.”

Ta tưởng rằng Hoàng thượng sẽ giống Hoàng hậu, trách móc nàng “làm loạn”, ai ngờ người chỉ nhàn nhạt nói: “Đường lên tiền tuyến không dễ đi, con là một cô nương, đi thế nào?”

Nói cách khác, Hoàng thượng không có ý ngăn cản. Đây là con gái thân sinh của người đó, chẳng lẽ Hoàng thượng không hề lo lắng đến an nguy của nàng?

Công chúa Tân An nói: “Chỉ cần phụ hoàng cho nhi thần một tiểu đội ngự lâm quân là được rồi.”

“Một tiểu đột là bao nhiêu?” Hoàng thượng lại thực sự bàn luận đến điều kiện xuất hành với nàng.

“Chính là một đội nhỏ khoảng 10 người thôi.”

Hoàng thượng trầm ngâm một chút rồi nói: “Mười người thì có thể điều động, nhiều hơn thì không được. Con cũng biết đó, lúc ca ca con đi thì gần như đã mang hết quân đội trong kinh thành đi rồi, giờ cả kinh thành này chỉ trụ được nhờ ngự lâm quân mà thôi.”

Công chúa Tân An thấy phụ hoàng chấp thuận thì quỳ xuống tạ ơn: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng. Mười người là đủ rồi, đội ngũ quá hùng hậu thì ngược lại còn khiến người ta chú ý. Còn nữa…” Nàng chỉ vào ta rồi nói: “Nhi thần còn muốn xin phụ hoàng một người, chính là vị Gia Cát đồng sử này. Năm đó nàng chạy nạn từ phương Bắc tới, phụ hoàng cũng biết dân nghèo chạy nạn không có xe ngựa, cả đường đều chỉ dựa vào đôi chân, cho nên chắc chắn là rất quen đường, nhi thần muốn để nàng dẫn đường.”

Hoàng thượng nhìn ta và Vương Hiến Chi cười nói: “Nhưng bọn họ vừa mới xin trẫm tứ hôn. Trẫm cũng định đợi lát nữa cho người truyền chỉ. Người ta là tân nương tử đó, vừa thành thân đã cùng con ra tiền tuyến thì con phải hỏi xem phu quân của nàng có đồng ý không đã.”

Công chúa Tân An biến sắc, đang định mở miệng thì ta vội quỳ xuống nói: “Tiểu thần nguyện đi cùng công chúa. Đến tiền tuyến thăm hỏi Thái tử là đại sự, chuyện riêng của tiểu thần có thể tạm gác lại đó.”

Hoàng thượng gật đầu khen ngợi nói: “Nha đầu khá lắm, vậy ngươi cùng công chúa đi đi, lúc ngươi về, trẫm nhất định sẽ tứ hôn cho các ngươi.”

“Phụ hoàng, bọn họ…” Nghe thấy hai chữ “Tứ hôn”, công chúa tức giận đến xanh mặt, vội vã muốn “tố giác” chúng ta nhưng càng vội thì càng không biết nói thế nào, ta vội nhân cơ hội quỳ xuống chân nàng khẩn cầu: “Công chúa, tiểu thần nguyện ý đi theo công chúa, về sau mọi chuyện đều nghe theo công chúa, tuyệt đối không dám trái ý công chúa.”

Nàng cúi đầu lạnh lùng nhìn ta: “Đây chính là ngươi nói, ngươi không chỉ tự nguyện theo ta đi ra tiền tuyến mà về sau cái gì cũng nghe theo ta?”

“Đúng vậy thưa công chúa. Về sau tiểu thần sẽ là nô bộc trung thành nhất của công chúa.” Chỉ cần nàng không vạch trần chuyện Vương Hiến Chi nói dối “vị hôn thê” kia thì giờ muốn ta hứa gì ta cũng chấp nhận, quản nó sau này ra sao, giờ vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi tính.

Nàng đắc ý nhìn Vương Hiến Chi: “Ngươi nghe rõ chưa, về sau nàng là nô bộc trung thành của ta, cái gì cũng nghe theo ta, ha ha.”

Cảm ơn trời đất. Công chúa Tân An đúng là ương ngạnh không dễ dây nhưng cũng may suy nghĩ của nàng đơn thuần. Đây chính là cái gọi là trời không tuyệt đường của người đúng không, nếu nàng còn khôn ngoan vô cùng thì chẳng phải chúng ta hết đường sống rồi sao?

Vương Hiến Chi đau lòng nhìn ta: “Đào Diệp, tội tình gì phải thế!”

Ta cúi đầu quỳ, nhẹ nhàng nói: “Huynh đừng nói gì cả, muội đã quyết định rồi!”

Ánh mắt Hoàng thượng đảo qua đảo lại giữa ta và công chúa Tân An. Ánh mắt vẫn cười, khẩu khí vẫn rất hòa ái: “Hai người các ngươi có phải giấu diếm trẫm điều gì không? Lừa gạt trẫm kết cục rất đáng sợ đó.”

Ta vô cùng hoảng hốt nhìn chằm chằm công chúa Tân An, tai lại chỉ nghe thấy nàng nói: “Phụ hoàng, sao nhi thần có thể lừa gạt người được, nhi thần luôn là người nghe lời, ngoan ngoãn nhất đó”

“Con ngoan nhất? Ha ha, được rồi, được rồi, các ngươi đều lui đi, trẫm cũng phải đi xử lý chút chính sự.”

Hoàng thượng xua tay, cho dù ý đuổi đi nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười. Ta đột nhiên ý thức được, từ lúc ta gặp Hoàng thượng ở rừng đào cho đến bây giờ, Hoàng thượng vẫn chưa hề ngừng cười, lúc nào cũng có thể nghe được tiếng ha ha của người. Một hoàng đến không uy nghiêm còn chưa tính, lúc nào cũng cười thì bình thường sao?

“Vâng, tiểu thần xin cáo lui.” Ta không dám nghĩ nhiều, người đẫm mồ hôi lui ra. Ra đến ngoài cửa, chân mềm nhũn, suýt thì ngã xuống đấy. May mà Vương Hiến Chi đỡ lại kịp thời, ta cũng nhân cơ hội thì thầm vào tai huynh ấy một câu: “Huynh về trước đi, có chuyện gì chờ muội xong việc xuất cung rồi nói.”

“Ta ở ngoài cung chờ muội?” Hiến Chi cúi đầu hỏi.

“Ngoài cung sao chờ được? Thật chói mắt. Huynh đến bờ sông chờ đi.”

“Được”, Hiến Chi đồng ý, lập tức lại hỏi ta: “Muội thực sự muốn cùng nàng ra tiền tuyến sao?”

Ta gật đầu: “Đã nhận lời trước mặt Hoàng thượng rồi, chắc chắn là phải đi.”

“Nhưng mà…”

“Các ngươi tâm tình xong chưa?” Công chúa Tân An đi trước mất kiên nhẫn xoay người thúc giục.

“Xong rồi, xong rồi, tiểu thần đi cùng công chúa, nếu muốn ra tiền tuyến thì có một số việc cần phải thương lượng một chút.” Ta vội đuổi theo công chúa, bỏ qua Vương Hiến Chi.

Vương Hiến Chi đột nhiên như hạ quyết tâm, cũng đuổi theo ta nói: “Ta cũng đi theo hai người, cùng đi bàn bạc.”

Tân An công chúa mừng rỡ ngửa đầu hỏi: “Ngươi cũng muốn cùng ta ra tiền tuyến sao?”

Vương Hiến Chi không khách khí lườm nàng một cái: “Ai đi cùng ngươi, nghĩ hay thật, ta đi cùng muội ấy!”

Công chúa Tân An dậm chân: “Được lắm, giờ ta đi vào nói cho phụ hoàng, vừa rồi các ngươi lừa gạt phụ hoàng. Các ngươi nghĩ rằng ta không hiểu sao? Ngươi lừa phụ hoàng rằng nàng là vị hôn thê của ngươi, còn to gan xin phụ hoàng tứ hôn.”

“Công chúa”, ta vội kéo nàng lại, “Người có thể đi bẩm báo sự thật với Hoàng thượng nhưng hậu quả thế nào thì người có nghĩ đến không? Vạn nhất Hoàng thượng giáng tội, chịu phạt là Hiến Chi đó. Khi quân là tội lớn, theo quốc pháp phải xử tử.”

Công chúa Tân An cắn cắn môi: “Thế thì sao? Hắn không cần ta, ta cũng mặc kệ hắn!”

“Nếu tiểu thần và Hiến Chi cùng bị giáng tội thì chẳng có ai cùng công chúa ra tiền tuyến đâu.” Ta lại lôi đại một lý do khác.

“Hừ! Tạm thời tha cho các ngươi một lần. Còn phát hiện các ngươi dám phá rối trước mặt bản công chúa thì tuyệt đối sẽ không tha đâu.” Công chúa vung tay áo, chạy nhanh về phía trước.

“Vâng thưa công chúa”, ta vội đuổi theo.

Vương Hiến Chi giận đến độ gân xanh trên trán hiện rõ nhưng lại chẳng có cách nào phát tiết, chỉ đành đạp lên cây cột bên đường mấy đạp.

Ta quay đầu định gọi huynh ấy đi nhanh thì đã thấy ở cửa “Mùi thơm”, Hoàng thượng đang cười tủm tỉm đứng đó. Lòng ta hoảng hốt: không lẽ lời đối đáp của chúng ta khi nãy Hoàng thượng đều đã nghe hết rồi? Vậy vì sao Hoàng thượng còn không nói gì?

Lại nhìn gương mặt tươi cười của Hoàng thượng kia, chẳng hiểu vì sao ta không rét mà run.

Hoàng thượng thực sự là “lão ngoan đồng” không màng thế sự, chỉ biết sống phóng túng sao?

Nhưng công chúa ở đằng trước đang gào thét khiến ta không thể nghĩ nhiều, chỉ đành chạy theo nàng.