Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 6 - Chương 147: Chức quan ở bộ tư tịch vẫn phải giữ lại




Từ vườn đào quay về bộ tư tịch rồi, ta ngồi trên ghế nửa ngày vẫn không tỉnh táo lại nổi. Trước kia chỉ là một mình công chúa Tân An gây rối, giờ đến Hoàng thượng cũng đã hạ “khẩu dụ” rồi, ta chắc chắn là trốn không thoát, kiểu gì cũng phải cùng vị công chúa không thể nói lý kia ra tiền tuyến.

Việc đã đến nước này, đầu tiên là đến nói với Hầu thượng nghi. Ta đi rồi, trong bộ phải tăng thêm người, ta nói sớm để nàng cũng chuẩn bị sớm một chút.

- Có gì thì nói đi, ngươi đã ngẩng đầu nhìn ta đến 100 lần rồi.

Ta còn chưa mở miệng thì Hầu thượng nghi đã thúc giục.

“Hạ quan chỉ sợ…” Nói thế nào đây? Mới đến được vài ngày đã xin nghỉ, lúc thì có chuyện lúc thì nghỉ bệnh giờ lại phải ra ngoài, hơn nữa lần này không phải chỉ đi một hai ngày, chậm thì hai tháng mà lâu thì cũng phải đến một năm.

Hầu thượng nghi cười buông chút: “Chỉ sợ cái gì? Từ lúc vào đến giờ ngươi đã mất hồn mất vía, cứ muốn nói lại thôi. Ngươi cứ nói rõ ràng một chút, đừng ấp úng như vậy.”

Ta chỉ đành áy náy nói với nàng: “Hạ quan chỉ sợ phải rời đi một đoạn thời gian, cụ thể là bao lâu cũng không nói trước được. Hạ quan biết lúc này đi thì thật sự không nên bởi vì đại nhân và Đàm thư điển vốn rất bận rộn. Nhưng lần này là Hoàng thượng hạ “khẩu dụ”, bản thân hạ quan cũng không muốn đi.”

“Cái gì? Khẩu dụ của Hoàng thượng? Hoàng thượng muốn ngươi đi đâu?” Hầu thượng nghi giật mình, ngồi thẳng dậy.

Ta cười khổ nói: “Còn chẳng phải là việc đó? Hạ quan nghĩ đại nhân chắc cũng nghe nói rồi, Cửu công chúa vẫn muốn tôi cùng công chúa đi ra tiền tuyến thăm ca ca của nàng. Lúc trước còn nói chỉ là công chúa muốn nhưng giờ là chính Hoàng thượng nói vậy. Đại nhân bảo tôi dám không tuân chỉ sao?”

Lúc này Đàm thư điển đi tới nói: “Cửu công chúa này cũng thật là, nàng muốn lên chiến trường thăm ca ca thì tự mà đi. Sao cứ nhất quyết kéo muội đi cùng, rõ ràng muội chẳng liên quan gì đến chuyện này mà.”

Hầu thượng nghi nhìn nàng một cái, Đàm thư điển lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Tôi lại lanh miệng rồi, sao tôi cứ không tự chặn được miệng mình chứ?”

Nói xong mở cửa, cảnh giác nhìn ra ngoài, quay đầu vỗ ngực nói: “May quá, may quá, bên ngoài không có ai cả.”

“Không có ai cũng phải cẩn thận, lúc nào cũng phải nhớ rõ đây là hoàng cung!” Hầu thượng nghi bực bội cảnh cáo.

Đàm thư điển vội khom người nói: “Vâng, thuộc hạ biết sai rồi.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hầu thượng nghi, nửa ngày sau ta cũng không dám mở miệng nữa. Vẫn đợi đến lúc tan làm thì mới cố lấy dũng khí nói: “Hạ quan biết yêu cầu này có chút quá đáng nhưng hạ quan vẫn hi vọng, về sau có thể tiếp tục làm việc ở đây với mọi người.”

Hầu thượng nghi liếc mặt nhìn ta: “Đợi ngươi có số quay về rồi tính.”

Ta vui mừng ngồi dậy, cười rạng rỡ nhìn nàng: “Tôi có thể hiểu ý của đại nhân là, người vẫn hoan nghênh tôi quay về?”

“Đi đi, ai hoan nghênh ngươi. Nếu thuộc hạ của ta ai cũng giống ngươi, ba ngày làm thì nghỉ mất hai, bộ tư tịch sớm đã đóng cửa rồi.

Ta cầm tay nàng, thề thốt: “Người yên tâm, chỉ cần lần này thuộc hạ có số quay về thì nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, tuyệt đối không nghỉ nữa. Thuộc hạ muốn làm ở bộ tư tịch mãi, đến khi tóc bạc không làm nổi nữa thì mới thôi.”

Nàng rút tay về, lườm ta một cái: “Lời này ai tin chứ? Hai hôm trước còn nghỉ làm đi gặp tình quân. Một ngày không gặp như cách tam thu, hận không thể lập tức được thành thân. Chờ ngươi lập gia đình rồi, Vương gia là dòng dõi gì chứ, sẽ để con dâu ra ngoài làm việc?”

Ta khó hiểu nhìn nàng, Vương gia và Si gia vội vã tiến hành chuyện đính hôn còn chưa truyền vào cung sao? Không đâu, dù Vương gia không nói thì Si Đạo Mậu cũng sẽ khua chiêng gióng trống truyền tin vào cung. Trong trận chiến đoạt chồng này nàng thắng vì đánh bất ngờ, chắc chắn là vô cùng đắc ý, có thể đả kích được ta. Ta tin nàng sẽ rất vui vẻ.

Điều này chỉ có thể chứng minh, Hầu thượng nghi là người vùi đầu vào công việc, không hỏi chuyện thị phi.

Nếu nàng không biết thì ta cũng không định nhắc tới việc này.

Vì thế ta nói: “Chẳng phải hạ quan còn phải ra tiền tuyến sao? Không biết phải đi bao lâu nữa, còn có số mà về không. Chuyện tương lai ai có thể nói rõ? Giờ duy nhất có thể khiến lòng hạ quan chắc chắn chính là sự đồng ý của đại nhân. Hạ quan có thể mang mạng quay về mà lại mất chức nữ quan thì quay về ăn không khí sao?”

Hầu thượng nghi trịnh trọng trả lời ta: “Chỗ ta thì không có vấn đề, lúc nào cũng chào đón ngươi quay về. Nhưng ngươi cũng biết đó, việc an bài chức vụ không thể do ta nói là được. Phải do cấp trên quyết định.”

Ta hiểu ý của nàng. Nếu ta và công chúa đi rồi, Hoàng hậu chắc chắn sẽ sắp xếp người mới đến. Như vậy, chờ khi ta quay lại chắc nhân viên ở đây đã đủ rồi, không còn vị trí của ta nữa.

“Nhưng hạ quan thực sự không nỡ rời khỏi đây.” Ta cảm thán từ tận đáy lòng. Hầu thượng nghi nói năng chua ngoa nhưng có tấm lòng đậu hủ, không nề phiền hà dạy dỗ ta, Đàm thư điển lanh mồm lanh miệng, trong cung đình ma quỷ này, có thể gặp được hai người bọn họ thực sự là may mắn hiếm có. Đáng tiếc ta vừa đi rồi thì chỉ sợ sau này khó vào lại được.

Lúc này, ta nghĩ đến một người: Dữu Sướng.

Có lẽ có thể nhờ Dữu Sướng van xin Hoàng hậu để ta giữ lại chức quan ở bộ tư tịch. Giờ bộ tư tịch làm việc thực sự cũng chỉ có ba người, ta đi rồi, Hoàng hậu chuyển thêm một người, ta về thêm ta cũng không tính là nhiều.

Đã quyết định rồi, buổi tối làm xong về cung Phượng Nghi nghỉ, vừa khéo Dữu Sướng cũng quay lại, ta hỏi thăm nàng: “Muội muội, bên Hoàng hậu nương nương vẫn còn đang ngày ngày niệm kinh, chép kinh sao.”

“Ừm, hôm này cũng làm đến khuya, hại muội ban ngày đi làm luôn gà gật. Ai, thật mệt quá, chỉ muốn ngủ một giấc cho ngon thôi.” Nói xong, nàng ngáp một cái dài thật dài.

Ta cởi giầy cho nàng, kéo chăn qua đắp cho nàng rồi nói: “Vậy ngủ đi, lúc này Hoàng hậu nương nương vẫn còn đang tiếp khách đó.”

Nàng đã nhắm mắt lại, miệng chỉ lẩm bẩm: “Vậy đến lúc đó tỷ phải gọi muội đó. Chỉ cần nghe tiếng Hoàng hậu nương nương đã về thì mau chóng gọi muội nhé.”

Đứa bé đáng thương! Được Hoàng hậu quá sủng ái cũng chẳng có gì là tốt. Hoàng hậu như không thể rời khỏi nàng được, chỉ cần vừa về là đã hỏi: “Sướng Nhi đâu? Sướng Nhi đâu?”

Dữu Sướng sẽ chạy vội ra đáp: “Di mẫu vừa thấy khách đã quên Sướng Nhi, nói huyên thuyên với người ta mãi không dứt, Sướng Nhi đợi rất chán đó.”

Lúc này Hoàng hậu sẽ vừa mừng vừa thương ôm Dữu Sướng: “Vậy về sau Sướng Nhi cùng di mẫu đi tiếp khách được không?”

“Toàn một đám a dua nịnh hót, chẳng có câu nào thật cả, nghe đã thấy phiền!”

Hoàng hậu lại vội vàng dỗ dành: “Được được, Sướng Nhi không đi. Về sau di mẫu cũng sẽ ít tiếp khách, ở cùng với Sướng Nhi nhiều hơn.”

Nói thật, lần đó ở hành lang ngoài chính sảnh cung Phượng Nghi nghe Hoàng hậu và Dữu Sướng “thương yêu lẫn nhau” như vậy ta đã cảm thấy hơi sến. Một người là tình yêu quá nhiều không có nơi phát tiết, một người là đứa con yêu mẹ. Dữu Sướng diễn đau khổ, Hoàng hậu cũng rất chuyên tâm. Người bên đứng xem chỉ thấy kì quái mà thôi. Tình cảm mẹ con thật chính là thật, giả chính là giả, diễn thế nào cũng không giống được. Nhưng Hoàng hậu càng chơi càng nghiện, Dữu Sướng cũng chỉ đành tiếp chiêu đến cùng.

Nghĩ đến đây, ta đắp lại chăn cho Dữu Sướng rồi nói:

- Muội cứ yên tâm ngủ đi, Hoàng hậu vừa về ta sẽ gọi muội. Nhưng lát nữa qua bên Hoàng hậu, ta có chút yêu cầu nho nhỏ.

- Yêu cầu gì? Nàng cố gắng mở mắt hỏi.

- Muội cứ ngủ đi, ngủ dậy rồi ta nói cho muội.

- Tỷ nói mau đi cho ta ngủ ngon. Miễn cho lòng ta lấn cấn.

Ta cười nói:

- Không phải muội nói rất mệt, sao còn có thể nghĩ ngợi gì?

Tiểu nha đầu giận dữ nói:

- Là tỷ câu muội, khơi gợi tò mò rồi, nói mau đi, người ta mệt muốn chết, tỷ còn không chịu tha cho ta sao.

Lúc nói chuyện thì như con mèo con dụi dụi làm nũng.

Nếu như vậy, ta đành phải nói:

- Ta muốn muội dẫn ta đi gặp Hoàng hậu, ta có thể giúp người chép kinh. Nhiều người chép thì chẳng phải muội có thể sớm về ngủ rồi sao?

Ánh mắt nàng mơ hồ, giọng nói càng lúc càng thấp nhưng ta vẫn nghe rõ lời nàng đáp lại:

- Không thành vấn đề, muội đưa tỷ đi.