Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 90




Lúc đầu Hứa Hòe còn có chút không tỉnh táo, khi nhìn thấy Lâm Thù Ý, theo bản năng liền tới gần, muốn chui vào ngực của người kia tiếp tục ngủ. Kết quả có thể tưởng tượng được, nếu không phải Lâm Thù Ý tinh mắt nhanh chóng đưa tay bắt lấy, vậy khẳng định cô gái kia đã trực tiếp ngã bổ nhào, rơi xuống giường ...

"Rời giường, trước tiên đi rửa mặt ăn sáng, nếu còn muốn ngủ thì ăn xong lại ngủ." Cô nhẹ nhàng nói, giống như nói lớn hơn một chút sẽ khiến người trước mặt sợ hãi.

Ý thức của Hứa Hòe cuối cùng cũng trở lại, nàng đưa tay dụi dụi mắt, ôm chăn từ trên giường ngồi dậy, "Ân ..." Nàng gật đầu, đi xuống giường, sau đó đứng im như phỗng, có chút đần độn nhìn xung quanh, tựa hồ đang xác định hiện tại mình đang ở đâu.

Lâm Thù Ý nhìn động tác ngốc nghếch nhưng phi thường đáng yêu của nàng, không khỏi bật cười, nhắc nhở nàng: "Phòng tắm nằm bên trái ..."

Lúc này Hứa Hòe mới được "khai sáng", đần độn đi về phía phòng tắm ...

Một lúc sau, Hứa Hòe đi ra. Có lẽ là bởi vì cuộc sống mấy năm nay đều có quan hệ mật thiết với khiêu vũ, khi nàng đi ra, mái tóc dài bồng bềnh đã được buộc lại, biến thành nụ hoa trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ tinh tế.

Rất thích hợp đeo dây chuyền ...

"Chờ đã ..." Lúc này, Lâm Thù Ý đột nhiên nói, cô gọi Hứa Hòe dừng lại.

Lâm Thù Ý đi đến góc phòng ngủ cạnh cửa sổ, ở đó có một cái két sắt, sau khi mở ra, cô lấy một chiếc hộp ra.

Đó là một chiếc hộp màu đỏ thẫm, bề mặt đỏ như nhung, bên ngoài có một chút bị mài trắng, xem có có chút cũ kỹ. Lâm Thù Ý ngoắc Hứa Hòe lại, mở chiếc hộp trên tay trước mặt người kia.

Hứa Hòe có chút kinh ngạc, nàng không biết gì về trang sức, nhưng bộ trang sức trước mặt, ngay cả khi nàng là người ngoài không biết nhiều, lần đầu tiên nhìn cũng cảm thấy kinh diễm.

"Ngồi đây một chút, tôi đeo vào cho em ..." Lâm Thù Ý nói.

"A?" Hứa Hòe sửng sốt, "Đây là, cho em? Không tốt lắm a." Thứ này thoạt nhìn có chút cũ kỹ, lại được Lâm Thù Ý bỏ vào trong két sắt, rất có thể có ý nghĩa không bình thường với cô.

Lâm Thù Ý ấn vào vai Hứa Hòe, ngăn cản ý muốn chạy trốn của người kia "Sao lại không tốt? Cái này vốn là của em..." Lâm Thù Ý vừa nói vừa đưa tay đeo hồng bảo thạch lên cổ Hứa Hòe.

Những viên đá quý được cắt thành hình đa giác kết nối chặt chẽ với nhau, món đồ trang sức này được một nhà thiết kế lừng danh làm khuynh đảo cả thế giới một thời làm ra, dù có trải qua bao nhiêu thế kỷ hay cả một thập kỹ cũng sẽ không lỗi thời, mà trái lại, bởi vì lắng đọng của thời gian càng trở nên khiến người ta thưởng thức.

Lâm Thù Ý làm như không quan tâm đến bất an của Hứa Hòe, giải thích, "Đây là mẹ tôi để lại cho tôi, một trong những vật gia truyền của Phù gia, truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, có vợ liền truyền cho vợ. Cho nên, em nói thứ này không nên cho em đeo, vậy còn có thể cho ai? Em đeo vào cũng không sao, lại còn xinh đẹp..." Cô xoay vai Hứa Hòe qua, để hiện tại người kia đối mặt với cô. Lúc này Hứa Hòe đang mặc một bộ đồ ngủ thấp ngực, vừa vặn lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, da thịt trắng nõn của nàng rất hợp với món trang sức lộng lẫy này, có một loại vẻ đẹp khó tả nổi.

Lâm Thù Ý gật đầu, như là cho thẩm mỹ của mình vậy. "Đẹp, nên như vậy!"

Viên ngọc có chút trọng lượng, lúc này Hứa Hòe mới cảm thấy nặng nề, nàng nghĩ, có lẽ thứ nàng đang đeo không phải trang sức, mà là nhân dân tệ...

"Thật không?" Nàng mang theo mấy phần phấn khích hỏi Lâm Thù Ý, trên thế giới này có bao nhiêu cô gái thực sự không thích trang sức đây? Một thứ tỏa sáng như vậy, quả thực là sinh ra chỉ dành cho nữ nhân a!

Lâm Thù Ý cười gật đầu, thuận tay đem tấm gương bên cạnh đặt ở trước mặt Hứa Hòe, "Không tin, tự mình nhìn chẳng phải sẽ biết sao?"

Trong gương hiện ra một mỹ nhân, tuy không trang điểm, gương mặt vẫn rất xinh đẹp, không ngăn được da thịt tốt của nàng, như trứng vừa mới bóc. Quan trọng hơn là Hứa Hòe rất trắng, là loại màu trắng có chút phấn hồng, sợi dây chuyền có phẩm chất vô cùng tốt, không những không làm cho nàng già đi mà còn khiến da thịt của nàng như phát sáng.

Hứa Hòe không khỏi vươn tay sờ sợi dây chuyền, khóe môi bất giác cong lên.

Rất đẹp, nàng rất thích!

"Cảm ơn chị! Lâm Thù Ý!" Nàng nhấc chân hôn lên môi người trước mặt. Lúc này, tiểu thiên nga nào đó đã quên tối hôm qua bản thân bị hôn đến không tìm được hướng, hiện tại lại đần độn dâng mình đến cửa của Lâm Thù Ý...

Hậu quả quá rõ ràng, làm sao Lâm Thù Ý có thể thỏa mãn với nụ hôn như lông ngỗng quét qua được chứ? Hứa Hòe chủ động dâng tới cửa, cô không chút khách khí liền vươn hai tay ra, một tay ôm lấy vai Hứa Hòe, tay kia đè gáy Hứa Hòe, khiến nàng không thể lùi lại, cúi đầu, cắn môi nàng, mút vào, sau đó thè lưỡi, cạy mở hàm răng đi vào bên trong.

Đáng thương chính là tối qua đôi môi kia bị chơi đùa đến sưng đỏ, qua một đêm còn chưa kịp khôi phục, kết quả là sáng sớm đã bị "tàn phá" mạnh mẽ...

Chờ đến khi Hứa Hòe bị Lâm Thù Ý dẫn đi xuống lầu, nàng không còn biết hai đôi môi dán vào nhau là cảm giác như thế nào. Hôm nay Hứa Hòe chỉ cảm thấy ... tê rần...

Bị hôn đến tê rần...

Ngồi vào bàn ăn, Hứa Hòe kinh ngạc nhìn Lâm Thù Ý bưng mấy cái bánh gato nhỏ từ trong bếp ra, còn có sữa và trứng, nàng kinh ngạc đến ngây người.

Kể từ khi gặp Lâm Thù Ý, nàng chưa từng nhìn thấy người trước mặt xuống bếp, mà hiện tại, Lâm Thù Ý đã phơi bày ra một mặt nàng chưa từng nhìn thấy.

"Chị làm?" Tuy Hứa Hòe biết ngoài hai người ra cũng không có người thứ ba ở trong nhà, nhưng nàng không nhịn được muốn hỏi. Nàng không thể tin vào mắt mình, một người như Lâm Thù Ý cũng có thể nấu ăn làm nàng thật sự rất kinh ngạc.

Lâm Thù Ý gật đầu, dương dương tự đắc, "Đúng vậy!" Cô kéo ghế ngồi đối diện với Hứa Hòe, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của người trước mặt, "Nếm thử xem có hợp với khẩu vị của em không, không hợp thì tôi sẽ làm lại."

Hứa Hòe: "..." Nàng nếm thử một miếng, hài lòng gật đầu, phải nói tuy trình độ của Lâm Thù Ý không bằng đầu bếp nhà hàng nhưng quả thực cũng không tệ "Chị nghĩ thế nào lại học nấu ăn vậy?" Hứa Hòe vừa ăn vừa hỏi, nàng còn cho rằng người như Lâm Thù Ý sẽ xem thường chuyện nấu ăn a! Dù sao, thời gian của cô có lẽ quý giá hơn người thường rất nhiều ...

"Có một người bạn, cậu ấy nói, nếu muốn cho người mình thích tốt nhất thì một ngày ba bữa là cơ bản nhất. Cho nên, tôi liền học. Cẩn thận nghĩ lại, lời này rất có đạo lý, em nghĩ thế nào?" Lâm Thù Ý cười nói, nhìn cái miệng nhỏ của Hứa Hòe hiện tại đang nhấm nháp đồ ăn do mình chuẩn bị, cô cảm thấy rất hài lòng. Đây là bản thân cô tự tay chăm sóc Hứa Hòe mà không phải qua tay người khác, trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn.

Hứa Hòe đang ăn nghe vậy liền ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn còn bọt sữa, nhìn có chút ngốc khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu. "Ai nói cho chị biết vậy?" Nàng không lưu ý Lâm Thù Ý nói gì, mà là Lâm Thù Ý lại lắng nghe người khác góp ý, phải biết một người cố chấp như Lâm Thù Ý rất ít khi thay đổi ý nghĩ bản thân vì dăm ba câu nói của người khác.

Lâm Thù Ý hoàn toàn không biết chỉ một chuyện nhỏ như vậy, trọng tâm của Hứa Hòe lại khác người ta. "Tịch Tang Lai a!" Cô nói ra một cái tên.

Nhưng hiện tại Hứa Hòe đang ngồi đối diện với cô, lại đút cái thìa vào tay cô, giống như đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên này, mà là nàng đã quên mất mình đã từng nghe ở đâu rồi. Nàng muốn biểu hiện bình tĩnh một chút, nhưng kỹ thuật giả vờ của nàng không chút thành thục, kỳ thực lại rất vụng về, cho nên khi nói câu tiếp theo, nữ nhân đối diện liền chú ý đến suy nghĩ trong lòng nàng.

"Tịch Tang Lai, là một cô gái sao?" Hứa Hòe cắn răng, tại sao lúc trước nàng không để ý bên cạnh Lâm Thù Ý có nhiều nữ nhân như vậy!

Sự chú ý của Lâm Thù Ý vốn đặt ở trên người Hứa Hòe, dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay hay một chút tâm tình biến hóa nhỏ nhất cũng sẽ rơi vào mắt cô, lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ là hiện tại Lâm Thù Ý nghe Hứa Hòe nói có chút muốn cười. Mặc dù cô không quen biết Tịch Tang Lai lâu như Hề Tri Hảo, thế nhưng việc này không ngăn cản cô hiểu rõ Tịch Tang Lai. Gọi một nữ nhân thành thục cường hãn là một cô gái như vậy, dù Lâm Thù Ý nghe thế nào cũng vẫn muốn cười.

Nụ cười này bất giác xuất hiện trên khuôn mặt cùng lúc cô suy nghĩ. Khoảnh khắc này thật không tốt, nụ cười kia rơi vào trong mắt Hứa Hòe, khiến Hứa Hòe đã quyết định tốt tốt dắt tay Lâm Thù Ý biến thành một bình giấm chua, nhìn thật chói mắt. "Chị cười cái gì!" Nàng tức giận nói, nếu không phải hiện tại giữ hình tượng tiểu tiên nữ, nàng hận không thể tiến tới xé bỏ mặt nạ trên mặt của Lâm Thù Ý!

Nàng tức giận a!

Lâm Thù Ý nhìn dáng dấp gấp gáp của Hứa Hòe, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Còn gì vui vẻ hơn khi nhìn người mình thích ghen tuông vì tên người khác xuất hiện trong miệng mình đây? Từ bằng chứng bên cạnh, cái này có nghĩa là Hứa Hòe rất thích cô phải không? Dù bản thân cô đã sớm có nhận thức này, thế nhưng cũng không ngăn cản cô một lần cảm nhận liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Không có gì, tôi chỉ nghĩ tựa hồ gần đến kỷ niệm ngày cưới của Tịch Tang Lai cùng tiểu cô nương của cậu ấy rồi. Theo tính tình của cậu ấy, còn có hiện tại tiểu cô nương của cậu ấy trong giới giải trí, khẳng định là có mời khách ăn cơm. Lần này, hai người chúng ta sẽ đi, cho nên tôi đang nghĩ, chúng ta sẽ tặng món quà gì." Lâm Thù Ý vừa nói vừa nhìn vào mắt Hứa Hòe.

Quả nhiên, trong đôi mắt của tiểu thiên nga từ tức giận đến khiếp sợ, sau đó, tiếp đó chính là làm sao cũng không che giấu được niềm vui. Xem ra tiểu thiên nga cũng không ngốc như vậy, hiện tại cuối cùng nàng cũng biết "cô gái" trong miệng mình đã là ... vợ người ta ...

"A? Sao chị không nói sớm!" Hứa Hòe nghĩ, theo người thông minh như Lâm Thù Ý, chắc hẳn đã nghe thấy ý tứ đằng sau lời nói của nàng, nhưng Lâm Thù Ý lại giả vờ như không nghe thấy, dùng cách khác giải thích cho nàng. Hai má của Hứa Hòe lại bắt đầu đỏ lên ...

Lâm Thù Ý mỉm cười, cô không thấy được thanh tú của Hứa Hòe khi ăn cơm, người trước mặt đã sớm bị cô ăn sạch rồi. Hiện tại cô mới đứng dậy khỏi vị trí, đi vòng qua đầu bàn bên kia, bước tới chỗ Hứa Hòe, vẻ mặt ôn hòa, nhưng động tác của cô giờ khắc này không chút phù hợp với dáng vẻ. Cô khom lưng, cúi đầu, tìm môi của Hứa Hòe, cô cũng không nhớ sữa trắng đọng trên môi đỏ mọng kia khiến người nhìn thấy liền động lòng, rất sớm, cô đã nghĩ muốn làm như bây giờ...

Lưỡi cô lướt qua môi Hứa Hòe, sau đó trực tiếp ngậm lấy hai cánh hoa hồng mỏng manh còn đọng sương sớm, nhẹ nhàng cắn, là cắn xé, nhưng lực rất nhẹ, không đau chút nào, nhưng lại khiến người được hôn cảm thấy như bị điện giật.

Lúc này Hứa Hòe cảm thấy toàn thân như điện chạy qua, thần kinh tê liệt, sau đó thân thể cơ hồ trở nên không linh hoạt, ngồi trên ghế cũng không cử động được, chỉ có thể để cho người đứng trước mặt muốn làm gì thì làm.

Vốn dĩ Lâm Thù Ý chỉ muốn hôn Hứa Hòe một chút, nhưng cuối cùng, nụ hôn tựa như thay đổi mùi vị, cô áp Hứa Hòe lên lưng ghế, cúi xuống thật sâu, chế trụ vai nàng, cắn cằm nàng một cái. Chỉ là, lúc Lâm Thù Ý muốn làm chút gì đó, phát hiện có điểm kỳ quái. Miệng thật giống như thứ gì đó vừa cứng vừa mát chạm vào...

A, sợi dây chuyền cô vừa đưa cho Hứa Hòe, suýt nữa đã cắt đứt môi...

Lâm Thù Ý: "..." Đột nhiên cảm thấy sợi dây chuyền này rất vướng víu, cũng khó nhìn, làm sao bây giờ!

"Chờ thân thể em tốt một chút chúng ta lại chậm rãi tính sổ!" Lâm Thù Ý kìm nén ngọn lửa trong lòng, giống như muốn phát tiết, kéo dây áo ngủ trên vai Hứa Hòe xuống, cúi đầu cắn xuống...

Hứa Hòe: "..." Nghe Lâm Thù Ý nói, mặt nàng rất đỏ, kỳ thực nàng muốn nói thân thể mình không có gì, nhưng nói lời này ra, tựa hồ nàng có chút phóng đãng? Hứa Hòe suy nghĩ một chút, quyết định chọn im lặng không nói gì.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Lâm Thù Ý thu dọn bộ đồ ăn cho vào máy rửa bát, sau đó ngồi trở lại ghế sô pha.

Lúc này, đồng hồ treo trên tường đã chỉ chín giờ rưỡi, Hứa Hòe nhìn Lâm Thù Ý ngồi bên cạnh không có ý định đi ra ngoài, kinh ngạc hỏi: "Chị không đi làm sao? "Trong ấn tượng của nàng, Lâm Thù Ý rất bận rộn trong công việc. Lúc ở thành phố Thanh Phúc, lượng công việc cũng ít hơn hiện tại rất nhiều, bây giờ nhìn Lâm Thù Ý, Hứa Hòe cảm thấy cô có vẻ nhàn hơn một chút.

Lâm Thù Ý nghe vậy quay đầu lại, nắm mũi nàng, "Hôm nay có thể không đi ..." Ba năm qua cô đều không nghỉ phép hàng năm, một năm 365 ngày, cô giống như người máy không biết mệt mỏi, vẫn đi bôn ba khắp nơi. Hiện tại thật vất vả mới tìm được Hứa Hòe trở về, làm sao có khả năng bởi vì công việc mà bỏ Hứa Hòe ở nhà một mình đây?

Hứa Hòe nghi hoặc nhìn Lâm Thù Ý, lúc này, chuông cửa vang lên.

Lâm Thù Ý đi tới mở cửa, Hứa Hòe nhìn thấy Tấn An đang ôm một đống tài liệu cao hơn người đi tới, nàng vội vàng tiến tới, đưa tay ra giúp Tấn An. Chỉ là, Lâm Thù Ý đã dùng một tay ngăn nàng lại, vươn tay còn lại nhận tài liệu từ Tấn An.

Tấn An: "..." Tâm tình đột nhiên phức tạp là xảy ra chuyện gì? Trước đây, tiểu thư nhà nàng nhìn thấy mình đi lại khó khăn như vậy còn không muốn giúp một tay, nhưng mắt thấy Hứa tiểu thư muốn đi tới liền ra tay giúp đỡ. Này là đãi ngộ khác biệt quá rõ ràng a! Tấn An rít gào trong lòng, nàng cảm thấy mình không còn là con cưng của Lâm Thù Ý nữa, trong tâm đang ngập tràn thứ gì đó như thức ăn cho chó vậy.

Hứa Hòe không nhận ra một loạt biến hóa trong lòng của Tấn An. Hiện tại tiểu trợ lý Tấn An vẫn đang phân vân không biết có nên ghét bỏ Hứa Hòe hay không. Dù sau người kia đã đánh lạc hướng sự chú ý của tiểu thư nhà mình, nhưng ngay lúc nàng xoắn xuýt, một cốc nước nóng đã đặt trước mắt nàng. Tiểu trợ lý Tấn An ngước mắt lên, đối đầu chính là ánh mắt ôn hòa của Hứa Hòe. "Uống nước đi, ngồi nghỉ ngơi một lát a!" Hứa Hòe nói.

Tiểu trợ lý Tấn An vốn dĩ còn đang phân vân có nên làm ra bộ dáng ghét bỏ Hứa Hòe hay không, trong lòng âm thầm khinh bỉ chính mình một phen. A, so với săn sóc của Hứa Hòe, nàng càng cảm thấy tâm tư vừa rồi của mình quá đáng ghét a!

Lặng lẽ uống trà nóng Hứa Hòe đưa cho, tiểu trợ lý Tấn An từ đầu đến cuối luôn cảm thấy có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình chằm chăm...

Tấn An quay đầu lại, đột nhiên đối đầu với ánh mắt của tiểu thư nhà mình, ở trong đó, tựa hồ có chút lạnh lẽo. Tiểu trợ lý Tấn An cũng nhìn theo tầm mắt của Lâm Thù Ý rơi vào chiếc cốc trên tay mình. Khóe mắt của Tấn An giật giật, trong lòng nảy ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường. Chẳng lẽ hiện tại tiểu thư nhà mình đang bất mãn với cốc nước trong tay mình?

Bởi vì Hứa Hòe đưa cho nàng sao?

Chính mình không nên nhận lấy cốc nước Hứa tiểu thư đưa tới sao?

Cho nên, đây là đánh đổ bình giấm chua của tiểu thư nhà nàng?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Tấn An, cả người nàng liền cảm thấy có chút phiến diện. Hóa ra tiểu thư nhà nàng lạnh lùng như vậy cũng sẽ ghen?

Ngay sau đó, Tấn An gạt đi mớ suy nghĩ lung tung trong đầu, nàng sắp xếp văn kiện thành từng loại, sửa sang một chút, toàn bộ bàn trà chứa đầy văn kiện. "Tiểu thư, từ trái qua phải chia theo thứ tự thời gian cùng tình huống khẩn cấp, đều cần phải ký duyệt. Sau đó, liên quan tới chuyện bên kia, hiện tại vua cờ bạc vẫn còn muốn liên lạc với ngài, chuyện này xử lý thế nào?"

Lâm Thù Ý không nghĩ tới người đã đưa Phù Khinh đi còn muốn liên lạc mình, đầu óc cô mơ hồ, "Có nói tìm tôi làm gì không?"

Tấn An lắc đầu, "Chỉ hỏi khi nào tiểu thư có thời gian, hắn sẽ liên lạc với ngài."

Lâm Thù Ý gật đầu, tựa hồ không quan tâm đến vấn đề này, "Ừm, tôi hiểu rồi, công ty bên kia có việc gì lớn không?"

"Không có, mọi thứ vẫn bình thường."

Lâm Thù Ý lại "ừm" một tiếng, biểu thị cô đã biết, Tấn An không nói gì thêm lại rời khỏi căn hộ.

Hứa Hòe cũng nghe thấy những gì Tấn An vừa nói, trong lòng tỏ vẻ nghi hoặc có người muốn liên lạc với Lâm Thù Ý, "Người đứng sau Phù Khinh không phải là kẻ thù của chị sao? Sao hiện tại vẫn muốn liên lạc với chị?" Nàng đối với chuyện làm ăn của Lâm Thù Ý hầu như hoàn toàn không biết gì, chỉ bằng trực giác cảm thấy không có chuyện gì tốt.

"Không biết." Lâm Thù Ý vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của nàng, "Em nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tôi không muốn liên lạc với hắn, hắn cũng đừng nghĩ có thể liên lạc với tôi. Được rồi, em muốn xem cái gì thì xem đi."

Hứa Hòe "ân" một tiếng, nàng cũng biết hiện tại Lâm Thù Ý đang chuẩn bị làm việc, sẽ không quấy rầy cô. Nàng lấy tai nghe trong túi ra, dựa vào ghế sô pha, ôm máy tính xem video.

Dù chưa biết thời gian trở lại Trung Quốc cụ thể, thế nhưng Hứa Hòe vẫn muốn tham gia cuộc thi khiêu vũ mà nàng đã từng vắng mặt. Vấn đề này đã được coi như một loại chấp niệm trong lòng nàng, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn hoàn thành.

Nhưng mà, Hứa Hòe vẫn chưa nói với Lâm Thù Ý, nàng biết Lâm Thù Ý đã rất bận rộn vì chuyện gần đây của Lâm gia. Nếu hiện tại nàng nói với người kia, người kia sẽ cân nhắc cùng nàng về nước sớm một chút, như vậy càng bận rộn thì làm sao bây giờ?

Xem video trên máy tính, Hứa Hòe nhanh chóng tập trung vào.

Nhưng mà, các vũ công có thể lọt vào vòng chung kết đương nhiên không thể chỉ dựa vào may mắn, tích lũy luyện tập hơn mười mấy năm, luyện tập ngày này qua năm khác không gián đoạn, không ngừng học hỏi mới có thể đi đến bước cuối cùng, mỗi người đều không dễ dàng.

Lâm Thù Ý cũng đang xử lý công việc, hai người ngồi riêng hai đầu ghế sô pha, yên lặng làm việc của mình.

Mấy ngày nay Lâm Thù Ý đột ngột rời đi, có rất nhiều văn kiện đang chờ cô xem rồi ký duyệt. Lướt nhanh tờ giấy A4 trong từng tập văn kiện, xem qua các loại xin chỉ thị, Lâm Thù Ý xử lý rất nhanh. Bên cạnh cô có một chiếc ultrabook, khi có email nhắc nhở mới, cô cũng sẽ nhìn vào.

Trong số đó, có một thông tin nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lâm Thù Ý. Đó là của Dương Vũ, hiện được Lâm Thù Ý sắp xếp đi xử lý sòng bạc.

Trước đây cô đã nói chuyện của Phù Khinh sẽ không thể quên đi như vậy. Nếu bà ta từng liên hệ với nam nhân họ Vương, người này trả lời điện thoại, có lẽ Phù Khinh đã không có khả năng bắt cóc Hứa Hòe. Nhưng người kia rất kiêu ngạo, trong tình huống này, cô cũng cần phải cho người có dính dáng tới chuyện này trả giá một chút.

Lâm Thù Ý nhấp vào email, thấy câu trả lời của Dương Vũ, rất hài lòng.

Trên thế giới này, đương nhiên có rất nhiều súng đạn, cũng không thể để súng đạn của Lâm gia thống trị thế giới. Nhưng chỉ có một hai gia tộc có thể cạnh tranh với Lâm gia. Cho nên, trong các hoạt động quân sự lớn, vẫn bị chuyện làm ăn của Lâm gia làm lũng đoạn.

Hiện tại Dương Vũ đang liên lạc với những người có vị thế ngang hàng với Lâm gia, mặc dù ba nhà thường không chào hỏi nhau nhiều, thậm chí không liên lạc với nhau, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu mỗi nhà đều đang chú ý đến đối phương. Dương Vũ đích thân đến cửa, cũng là để bày tỏ thành ý. Những yêu cầu mà hắn đưa ra cũng không tính là quá phận, những gia chủ này cũng sẽ nể mặt Lâm Thù Ý.

Hiện tại Dương Vũ nói với Lâm Thù Ý đã đã liên lạc với đối phương thỏa đáng. Đây là tin tốt, Lâm Thù Ý rất cao hứng. Cùng lúc đó, Lâm Thù Ý nghĩ đến lời nói của Tấn An, hiện tại họ Vương kia muốn liên lạc với cô là có ý gì? Lẽ nào cũng là việc hôm nay Dương Vũ làm sao?

Nếu như vậy, Lâm Thù Ý gần như muốn cười thành tiếng. Cô yêu cầu Dương Vũ chỉ cần nhắc nhở hai nhà khác là họ Vương kia là mục tiêu của cô, đừng tiếp xúc về chuyện làm ăn với hắn, tránh lúc cô xuất thủ liền bị thương. Dù sao hai nhà kinh doang súng đạn nếu thực sự làm lớn, có thể làm đảo lộn cả thế giới đến long trời lở đất. Kết quả, không nghĩ tới lại có người nhìn chằm chằm vào cô. Lâm Thù Ý bật cười, Vua cờ bạc cũng quá ngây thơ, nghĩ một cú điện thoại liền có thể giải quyết ân oán của hai nhà sao?

Lâm Thù Ý gõ ngón tay trên màn hình, trả lời Dương Vũ, để hắn hiện tại có thể truyền tin tức ra bên ngoài.

Muốn phá hủy sòng bạc mà không cần đến nhất binh nhất tốt, đối với Lâm Thù Ý cũng không phải việc khó gì. Sau khi làm gián đoạn đường đi mua súng - đạn - dược của họ Vương kia, nàng muốn nhìn xem những người đã từng bị Vương gia chèn ép chuyện kinh doanh có nhân cơ hội này phản kháng hay không.

Vua cờ bạc có chút năng lực, mấy năm gần đây gia tộc làm ăn phát đạt, nhưng không có vũ khí phòng thân thì cũng như voi chết, gia tộc bình thường nhỏ như kiến. Dù con kiến ​​không thể so sánh với con voi, nhưng ai có thể nói cơ thể khổng lồ kia sau này sẽ không bị kiến ​​khoét rỗng? Không phải là một con kiến, mà là một đoàn ...

Nghĩ đến đây, khóe môi Lâm Thù Ý không khỏi cong lên. Khi đến thời cơ thích hợp, cô sẽ đích thân nhận lấy giang sơn tốt đẹp mà vua cờ bạc đã gây dựng, như một lời xin lỗi dành cho tiểu thiên nga của cô.

Lúc này Dương Vũ nhìn thấy câu trả lời của lão bản nhà mình, nhưng mặt vẫn không có biểu cảm. Hắn đã có thể tưởng tượng những người biết Lâm gia sắp ra tay đối phó với Vương gia sẽ là một cảnh tượng đẹp đẽ như thế nào.

Lâm Thù Ý càng nghĩ càng thấy thú vị, vua cờ bạc đã trôi nổi trong vòng mấy chục năm, sao lại có thể ngây thơ như vậy, cho rằng cô là một người dễ nói chuyện sao?

Lại nhìn xuống văn kiện trong tay, tâm tình của Lâm Thù Ý trở nên tốt hơn một chút.

Gần trưa, Lâm Thù Ý bước xuống ghế sô pha, hiện tại cô không chỉ phải làm việc mà còn phải chăm sóc tiểu thiên nga nhà cô một ngày ba bữa.

Hứa Hòe cảm nhận được động tĩnh, ngước mắt lên nhìn cô.

"Em xem đi, tôi đi làm cơm, buổi trưa có muốn ăn gì không?" Lâm Thù Ý thấy Hứa Hòe dừng động tác, ngăn cản nói.

Hứa Hòe lắc đầu, "Chỉ cần món Trung là được rồi." Ba năm qua, nàng bị món Tây đầu độc. Không phải nàng chưa nghĩ đến việc tự mình ra tay, nhưng Hứa Hòe cảm thấy mình không có thiên phú gì, rất bình thường.