Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 98: Đời trước




Edit: Thanh Hưng

"Nó, nó nói cho cô chuyện mẹ của nó?"

"Đúng, hơn nữa anh ấy còn nói, đó là một trong những nguyên nhân anh ấy từ chối hôn nhân."

"Cố chấp? Cô vừa mới nói ta cố chấp?"

"Đúng, ngài chủ quan, phiến diện, sống ở trong thế giới của bản thân."

"Ahhh…" Tả Ấp cắn răng nghiến lợi hít lấy một hơi khí lạnh: "Ta là như vậy phải không? Vậy cô nói, có phải là ta vẫn tự nhận là cuộc sống của mẹ nó và ta rất hạnh phúc rất vui vẻ, nhưng trên thực tế hoàn toàn không (LQD) phải đúng không? Cho nên, bà ấy mới có thể bỏ đi?"

"Cái này cũng có thể đấy ạ." Đinh Lạc LẠc liều chết dịch tới gần, ngồi ở bên người Tả Ấp: "Giống như ngài vẫn tự cho rằng cháu là ham hư vinh, Sâm là ngu xuẩn vậy, nhưng thật ra thì sự thật cũng không như thế."

"Vậy ý của cô là, mắt của ta mù? Tinh thần không bình thường? Già nên hồ đồ rồi? Không đúng, lúc mẹ của nó rời đi thì ta còn không già, ta đang tuổi lớn mà." Tả Ấp ngọ nguậy nhích tới gần Đinh Lạc Lạc hơn.

Đinh Lạc Lạc vỗ vỗ đầu Tả Ấp, động tác kia quả thật không có gì khác biệt với xoa đầu Bánh màn thầu hoặc Bánh bột mì: "Bác Tả, đừng lo lắng, ai cũng từng cố chấp, có người kiêu ngạo, có người tự ti, có người nhạy cảm, có người ghen tỵ, còn có người cũng giống ngài, chủ quan phiến diện, chính là rất thường gặp, chỉ là trình độ khác nhau mà thôi. Mà việc ngài phải làm, chính là học tập lắng nghe lời của người khác, tôn trọng ý kiến của người khác, tin tưởng người khác, chỉ có như vậy, ngài mới có thể khỏi hẳn."

Mà đang lúc Tả Ấp thuận theo gật đầu thì Tả Sâm một cước đá văng cửa ra: "Anh thấy là lão già đáng chết kia đang cố tình tránh anh." Vì vậy, Đinh Lạc Lạc ngây người, lão già đáng chết Tả Ấp này cũng ngây người, mà Tả Sâm nhìn hai người tựa sát nhau nói chuyện trước mặt này càng thêm ngây ngốc đến không ngậm miệng được. Chỉ có Sally, từ sau lưng Tả Sâm nhô đầu ra, gọi: "Chủ tịch, tôi theo phân phó của ngài, một chữ cũng không thông báo."

Tả Ấp ho khan từ bên cạnh Đinh Lạc Lạc bật ra, đi về phía cửa, lúc đi ngang qua Tả Sâm thì tổng kết lại mà nói: "Nhìn thế nào, cô ta đều không đẹp mắt bằng Môi Môi."

Tả Sâm vốn cho là, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, có thể so với núi lửa bộc phát, sao hỏa đụng trái đất, nhưng kết quả, chẳng những anh không có phần tham dự, hơn nữa hình như kẻ dự hội cũng bình an vô sự. Coi như phút cuối cùng, sự phán xét của Tả Ấp dành cho dung mạo hai vị nữ tuyển thủ này vẫn là bất lợi cho Đinh Lạc Lạc, nhưng giọng điệu hòa hoãn của ông cũng là không thể nghi ngờ, mà Tả Sâm cũng không vì tìm hiểu nguyên nhân mà truy đánh với Tả Ấp tới cùng. Tả Sâm nhào tới trước mặt Đinh Lạc Lạc: "Ông ấy lại bắt nạt em à? Cũng không đúng, sao anh nhìn lại thấy giống như ông ấy bị bắt nạt cơ chứ?"

"Em, em chỉ là nói một chút đạo lý với ông ấy thôi." Đinh Lạc Lạc vẻ mặt vô tội.

Tả Ấp trở về phòng làm việc của mình, hỏi thư ký của mình: "Có phải cô đã kết hôn rồi đúng không?" Thư ký cả kinh một lông mày cao một lông mày thấp: "Chủ tịch, cái này, cái này có quan hệ với công việc sao?" "Không sao, ta chỉ là hỏi thôi, có phải cô đã kết hôn hay không?" "Chủ tịch, tôi vẫn chưa cưới, thiên chân vạn xác."

"Hả? Vậy tại sao ta luôn cho là cô đã kết hôn rồi nhỉ?" Tả Ấp đứng thẳng người mất mặt: "Nói như vậy, ta thật sự chính là một người mắc chứng bệnh tự kỷ chìm đắm trong thế giới riêng của mình?"

***

Trịnh Nghi nghe lời Trịnh Âu Dương nói, mặc chiếc váy màu đỏ kia đi gặp Hách Thế Uyên, cái váy đỏ kia trừ màu sắc tràn ngập vui mừng ra cũng không có điểm nào bắt mắt, cổ áo nhỏ, tay áo dài, dài tới bắp chân, bao bọc thân người vô cùng chặt chẽ. Ở bên trong váy, Trịnh Nghi mặc một cái áo bó, siết chặt thịt dư do năm tháng vô tình trên bụng. Ở bên ngoài váy, Trịnh Nghi lôi thôi lếch thếch mặc chiếc áo khoác màu tím mà bình thường bà hay mặc, mà trên đai lưng áo khoác còn trải rộng kim loại đinh tán. Nguyên Vi trượng nghĩa: "Mẹ Trịnh, ngài có còn chiếc áo khoác nào khác không? Cái này, giống như quá suất khí, không tương xứng với chiếc váy đỏ lãng mạn của ngài chút nào."

"Không quan trọng, đến đó ta sẽ cởi áo khoác ra. Đừng chậm trễ thời gian nữa, mau đi thôi." Trịnh Nghi dẫn đầu ra cửa, để lại sau lưng một gian phòng bừa bãi quần áo và mỹ phẩm.

Nữ chủ nhà Lâm Tú Mỹ nhà họ Hách ôm ý nguyện chăm sóc sắc đẹp cùng trị liệu viêm khớp đi ngâm suối nước nóng, sau đó Hách Tuấn và Vân Na lại sai y tá chăm sóc Hách Thế Uyên đi: "Hôm nay cho cô nghỉ, tiền lương vẫn phát đủ." Sau đó nữa, Hách Tuấn vì Hách Thế Uyên đổi lại áo sơ mi vuông vắn, Vân Na thay Hách Thê Uyên sửa tóc, chờ tất cả thỏa đáng, ba người lại nhìn chằm chằm kim chỉ giờ yên lặng không nói.

Cho đến khi chuông cửa vang leng keng một tiếng, thân thể Hách Thế Uyên chúi về phía trước tìm tòi, suýt nữa ngã xuống xe lăn, trong nháy mắt nhà họ Hách tràn ngập tiếng người huyên náo. Hách Tuấn giữ cha già: "Cha, ngài đừng nóng vội." Mà Vân Na lại vội vã đi mở cửa, dẫn một nhà ba người Trịnh Nghi vào. Trịnh Nghi không ngờ vừa vào cửa sẽ nhìn thấy Hách Thế Uyên ngay, cho nên trên người vẫn còn chiếc áo khoác màu tím tức cười, vì vậy, bà còn không kịp hít sâu, nhìn kỹ người trong mộng gần ngay trước mắt một cái lập tức hốt hoảng cởi áo khoác. Bà càng sợ thì càng không cởi được nút áo, má thoa phấn thì càng hồng, Nguyên Vi thấy thế lập tức ra tay, tất cả đều xé rách. Hách Tuấn động thân bảo hộ trước người lão cha, cáu kỉnh chặn miệng hai phái nữ này: "Các người muốn làm gì?"

"Tiểu Nghi à." Lời nói không còn hơi sức nhưng kinh người của Hách Thế Uyên vượt qua tất cả huyên náo.

Rốt cuộc Trịnh Nghi đã có thể để cho một bộ váy đỏ thấy được mặt trời, bà linh hoạt bước qua Hách Tuấn, như đánh về phía vách đá dứt khoát nhào lên hai chân Hách Thế Uyên, sau đó mới thành kính ngửa đầu: "Thầy, Thế Uyên."

Nhà họ Hách lại im lặng, im lặng đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người, tụ ở chung một chỗ, vừa trầm muộn, lại mập mờ.

Hách Thế Uyên và Trịnh Nghi cứ nhìn nhau như vậy, bốn dòng lệ giống như bốn dòng sông, một dòng lại chảy xiết hơn một dòng.

Nguyên Vi kêu gọi bọn tiểu bối: "Chúng ta cho bọn họ một chút không giang riêng tư đi." Vân Na tiếp lời phụ họa: "Đúng đúng đúng, tới, đến phòng của tôi và Hách Tuấn đi. Nguyên Vi, tôi đã mua tất cả truyện của cô rồi, mau tới ký tên cho tôi." Hách Tuấn và Trịnh Âu Dương liếc nhìn nhau, một người (di^da^l^qy^do) nghĩ: người đàn ông không câu nệ tiểu tiết này hẳn là anh trai của mình? Một người khác nghĩ: hàng mi nét mày của người em trai này lại có thể giống mình như thế. "Âu Dương, tới đây, gặp cha con một chút." Lúc Trịnh Nghi nói lời này thì ánh mắt vẫn dừng lại ở trên mặt Hách Thế Uyên.

Trên đùi Trịnh Âu Dương giống như có treo một bao cát nặng ngàn cân, dốc hết sức bình sinh mới có thể đi đến trước xe lăn của Hách Thế Uyên. "Gọi đi, gọi ba." Trịnh Nghi đưa tay nhéo một cái ở bên hông của Trịnh Âu Dương.

Hách Tuấn theo gót Nguyên Vi và Vân Na đi về phía gian phòng của mình, vẫn còn nói với Trịnh Âu Dương: "Gọi một tiếng ba có gì khó khăn chứ? Gọi mau cho xong rồi đi theo tôi, đừng chậm trễ thời gian của bọn họ."