Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 48: Ký ức đau thương




Trong trang viên, nơi an tĩnh canh gác cẩn mật gần như cách âm với mọi vật xung quanh.

Nội trăm bước cũng không ai biết bên trong đang phát sinh những gì?

Hai phu phu Mộ Dung Tử Hàn cũng đứng từ xa nhìn về phía góc đình.

Họ ngoại trừ thấy dáng vẻ kháng cự của ngoại tôn họ và tấm lưng cao cao của Nam Cung Thác Nguyệt thì hoàn toàn chẳng nghe được cả hai đang tranh cãi chuyện gì?



“Ngươi nói, Nam Cung Thác Nguyệt ngươi nói đi, làm sao để ngươi buông tha ta?”

Mộ Dung Thế Dương gần như gầm lên với kẻ dầu muối không tiến trước mặt.

Y không biết mình đã bao lần từ chối nhưng người này vẫn khăng khăng quấn lấy.

Nam Cung Thác Nguyệt mặc cho Mộ Dung Thế Dương nói gì cũng để ngoài tai.

Thân phận hắn thật đúng khiến hắn tư bản tự tin không ai có thể từ chối. Nếu có, thì có lẻ chỉ dục cự hoàn nghênh.

Tất nhiên người trước mặt không phải loại người như thế, mà thật sự muốn từ chối hắn.

Nhưng, thế thì sao?

Hắn tin, thời gian sẽ minh chứng tất cả.

Trời sẽ không phụ người có lòng.

Nam Cung Thác Nguyệt tiến lên. Hắn có ý muốn nắm tay ái nhân kéo vào lòng ôn nhu dụ dỗ, không ngờ lại bị y phủ phàn tránh đi.

Hắn chỉ coi như không có gì, đứng tại chỗ nhẹ giọng nói.

"Dương nhi." Nam Cung Thác Nguyệt đứng đó, cười như không cười.

"Đừng hỏi trẫm làm sao để buông tha đệ, mà hãy hỏi...

Ngừng một lúc, Nam Cung Thác Nguyệt khẽ nâng tay vuốt ve lọn tóc phất phơ trong gió của y, ôn nhu nói.

"Hãy hỏi, làm sao để đệ chấp nhận trẫm?”

Hai mắt Mộ Dung Thế Dương gần như mở to. Y không biết phải trả lời sao với vẻ ôn nhu đầy tình ý của người trước mặt.

Y đành xoay đầu nhìn hướng khác, lạnh lùng nói.

“… Nam Cung Thác Nguyệt ngươi không thấy xưng huynh gọi đệ với ta rất ngượng ngùng sao?

Tuổi tác của ta đáng tuổi nhi tử ngươi.

Khi ngươi quy thiên ta chắc chắn còn rất trẻ. Ngươi bắt ép ta bên ngươi, chẳng lẻ không thấy mình ích kỷ?”

“…”

Nam Cung Thác Nguyệt bị câu hỏi của y chọc cho cứng họng.

Hắn đã từng có suy nghĩ đó.

Hắn ích kỷ, tham lam, muốn y.

Không biết từ lúc nào hắn đã không chịu được cái tương lai không có y.

Ngay cả nghĩ, hắn không dám.

Trước kia hắn không có ý định buông, huống chi là bây giờ.

"Dương nhi là đang chê trẫm già?"

"...?"

"Này không thể trách trẫm, trẫm cũng hận à?"

Trẫm hận.

Hận quân sinh ta đã lão.

Hận không sinh cùng thời, nhật nhật cùng quân hảo.

"Thế nhưng như vậy cũng tốt, trẫm có thể bảo vệ đệ, sẽ không để ai có thể gây hại đến đệ."

Hắn lớn hơn y. Hậu phương hắn vững mạnh đủ để che chở y.

Bảo vệ ta!? Mộ Dung Thế Dương nghe vậy, cười đầy khinh miệt.

Nam Cung Thác Nguyệt tuy ngươi không phải hung phạm, nhưng ngươi cũng là đồng phạm. Mọi tổn thương ta chịu, đều có một phần tay ngươi.

Ngươi bảo vệ ta!? Đừng có nực cười như thế.

Y nghĩ đến quá khứ càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng.

"Nam Cung Thác Nguyệt, ta không yêu ngươi. Ta. Mộ. Dung. Thế. Dương sẽ không yêu ngươi.

Thề có trời cao.

Ta Mộ Dung Thế Dương vĩnh viễn sẽ không yêu Nam Cung Thác Nguyệt.

Nếu trái lời thề, trời đất không dung."

"Dương nhi!"

Nam Cung Thác Nguyệt kinh ngạc hô lớn. Hắn không ngờ, vì từ chối hắn, y lại có thể thề độc đến thế.

Dương nhi? Chẳng lẻ trẫm khiến khanh chán ghét đến sao?

Tình nguyện thề độc cũng không muốn bên trẫm.

Bỏ mặc dáng vẻ kinh nghi của người trước mặc.

Mộ Dung Thế Dương nhẹ lùi bước chân, giữ một khoảng cách nhất định với người trước mặt.

Y lần nữa kiên định nói.

"Nam Cung Thác Nguyệt ta vô pháp chấp nhận ngươi, không cách nào.

Từ bỏ đi. Ngươi và ta vốn không thể nào."

Lời nói của Mộ Dung Thế Dương như một con dao sắc, mạnh ghim vào tim Nam Cung Thác Nguyệt, khiến cả người hắn hít thở không thông.

'Từ bỏ đi, Nam Cung Thác Nguyệt.'

Câu nói ấy nhiều lần vang vọng sâu trong hắn, vang vọng không ngừng.

Đột nhiên đại não hắn chợt hiện hình ảnh đầy huyết nhục kinh người.

Mộ Dung Thế Dương nằm trong lòng hắn, máu tươi lênh láng, thê thảm vô cùng.

‘Buông tay đi, Nam Cung Thác Nguyệt, hai ta vốn không cùng đường, kết cục này là tốt nhất rồi.’

‘…Dương nhi, không nên như vậy, cầu đệ, đừng rời khỏi trẫm, Dương nhi, đệ muốn gì, trẫm cũng đáp ứng, Dương nhi…’

Nguyện kiếp sau cùng người ngày ngày tương kiến, kết làm phu phu, như chim liền cành, vĩnh viễn bất ly…

… Dương nhi, chờ trẫm, rất nhanh chúng ta sẽ trùng phùng…

Dương nhi, tiểu mỹ nhân của trẫm, phu lang của trẫm.’

Nam Cung Thác Nguyệt bị những hình ảnh ấy làm cho choáng váng, hai chân loạng choạng.

Hắn đứng không vững phải dựa vào bàn tròn trong đình.

Mộ Dung Thế Dương chỉ cho rằng Nam Cung Thác Nguyệt không vui khi nghe lời từ chối của y nên mới có dáng vẻ đó.

Y hoàn toàn không biết người nọ là đang vì lời nói của y mà rơi vào hỗn loạn.

Phân không rõ quá khứ, hiện tại và tương lai.

“Nam Cung Thác Nguyệt, hôm nay chấm dứt tất cả đi. Tình mà ngươi cho ta, ta vô pháp đáp lại.”

Giọng của y lại lần nữa truyền vào tai con người đang loạn trí kia.

Từng chữ từng giọng của y như những con dao sắc bén một nhát lại một nhát cứa vào thân thể đã mang thương kia.

Trời bắt đầu lất phất mưa. Mưa dần nặng hạt hơn, từ từ tạt ướt cả hai.

Mãi cho đến lúc Nam Cung Thác Nguyệt thật sự ngã qụy xuống sàng, ám vệ của hắn mới bất ngờ xuất hiện.

Họ nhìn Mộ Dung Thế Dương một thoáng liền cong người hành lễ, mới đưa chủ tử họ rời đi.

Mộ Dung Thế Dương đứng đó nhìn bóng người khuất khỏi hàng cây. Mãi đến khi nhận ra mưa không còn rơi trên y phục mình. Y mới quay đầu nhìn lại.

“Ngoại công.”

Nam Cung Minh Cảnh lẫn Mộ Dung Tử Hàn tay cầm dù che cho y.

Họ dùng ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn y.

“Ngoại công, nơi này của con đau lắm.”

Tay Mộ Dung Thế Dương áp lên ngực trái mình, nơi luôn đập báo hiệu sự sống. Thế nhưng chỉ thoáng vừa rồi kia, khi Nam Cung Thác Nguyệt ngã xuống, nó đã gần như ngừng đập.



Lại nói Nam Cung Thác Nguyệt, sau khi ám vệ đưa về biệt phủ, liền nôn ra một ngụm máu to, sốt cao và hôn mê.

Đại phu ra thuốc vẫn không thể hạ.

Đại tế tư không dám đùa với sinh mệnh đế hoàng. Tất nhiên cấp tốc dùng truyền tống trận, vận dụng hết thần lực để đưa người hồi Thần điện đế kinh.

Chỉ tích tắc, Thần Điện đế kinh vốn tối đen lại sáng rực lên.

Thanh âm, ánh sáng ấy khiến Thần quan phải thức giấc.

Ông không bận tâm xiêm y hỗn loạn, liền đi nghênh đón đế vương hàng lâm.

Dưới hào quang lóe mắt, Nam Cung Thác Nguyệt hôn mê xuất hiện cùng lá thư đích thân đại tế tư viết.

Ông trình bày đầu đuôi sự việc tránh người đế kinh giận cá chém thớt thành phủ nhà mình.

“Người tới, lấy lệnh bài khai trắc môn cung, cầu kiến Thái hậu, đi mau.”

“Vâng!”

Tùy thân tế tư không dám chậm trễ, gã đi ngay khi ông vừa dứt lời.

Thoáng chốc thần điện loạn cả lên.

Nhìn vị đế vương luôn lạnh lùng quyết đoán, giờ phút này lại yếu ớt nằm trên giường. Sắc mặt thần quan không mấy tốt.

Vì mỹ nhân lâm bệnh, thật không giống vị đế hoàng mà ông biết chút nào.

Sau khi thái y bắt mạch kê đơn, không bao lâu thì có người vào báo Thái hậu đến.

Phụ nhân cao quý nhất phương Nam, đương triều Thái hậu Thượng Ninh.

Nàng thân bào cẩm phượng, mũ mạo dát vàng, ngọc châu lóng lánh.

Dáng vẻ uy nghiêm tôn quý của một thái hậu cũng không cách cách nào che đậy tấm lòng người mẹ.

Nàng nhìn nhi tử luôn sinh long hoặc hổ giờ phút này lại yếu ớt vô cùng nằm trên giường, đau xót vô vô cùng.

“Hoàng thượng thế nào? Chẳng lẽ lại bị ám toán?”

Không thể trách nàng có suy nghĩ như thế.

Truyền tống trận ở Thần điện mỗi năm đều mở ra một lần để đế hoàng đến các thành phủ phương Nam một cách nhanh gọn nhất.

Cứ thế, một năm có ít nhất một tuần Nam Cung Thác Nguyệt đều không ở trong cung, mà dùng ảo trận xuất cung.

Nam Cung Thác Nguyệt đi đến những nơi năm xưa thái tử Cảnh từng đến, mong truy được tung tích ngài ấy, dù chỉ một chút.

Vài năm trước, Nam Cung Thác Nguyệt cũng mang một thân thương trở về, là nội thương chỉ có cao thủ võ lâm mới có thể trị.

Vì cứu nhi tử, Thượng thái hậu đã trở chốn xưa cầu sư phụ cứu người.

Nam Cung Thác Nguyệt được cứu, thái hậu lấy cớ cầu phúc cho tiên đế mà đi xa, sự thật là nàng thực hiện lời hứa. Hôi tông môn làm tông chủ thay cho vị sư phụ đã mất mấy mươi năm công lực để cứu nhi tử nàng.

Hồi cung chưa bao lâu, chưa cùng nhi tử hàn huyên sau bao năm xa cách lại phải đối diện cảnh tượng nằm xưa. Hỏi nàng sao không sợ hãi?

May mắn, thần quan biết tâm trạng thái hậu.

Ông nhanh chóng thuật lại chuyện mình biết, đồng thời giao lá thư đại tế tư viết cho nàng.

Thái hậu lúc này mới buông xuống một phần nào lo lắng trong lòng.

Thái hậu từ ái vuốt ve vầng trán đầy mồ hôi của nhi tử.

Đây là bảo vật duy nhất nàng có được, mất thân nhân, mất tôn nghiêm và tình yêu.

Nàng không cho phép nhi tử nàng phát sinh chuyện gì trước mặt nàng.

Khi họ lo lắng cho Nam Cung Thác Nguyệt thì hắn lại đang nằm mộng.

Một giấc mộng dài, chân thật sống động hơn bao giờ hết.

Giấc mộng ấy xuyên cả không gian thời gian.

Dù luân hồi chuyển kiếp, nó vĩnh viễn đi theo chính họ.

Nó khắc sâu vào xương máu, ký ức của chính họ.

Chỉ một hành động, một lời nói nhẹ cũng khiến họ thức tỉnh tình cảm một kiếp đau thương.

Nó cũng là nguyên nhân dẫn đến quyết định không thể quay đầu của Mộ Dung Nhược Vy.