Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 2 - Chương 13: Vương Hậu biết vũ




Thời điểm dùng buổi tối , Vương hậu Biết vũ rất sớm đã phái tỳ nữ Kính Hồ thỉnh Da Luật Độc đến cùng dùng cơm , nhưng vì chuyện của Ôn Nhã , Kính Hồ vẫn chưa có nhìn thấy Da Luật Độc , mãi đến tận khi hắn sắc mặt âm trầm trở về lều trại , Kính Hồ mới nhìn thấy hắn .

" Khởi bẩm ta Vương , Vương Hậu ở lều trại đã chuẩn bị rượu ngon và thức ăn , thỉnh vương nể tình mặt mũi lúc trước mà đến cùng dùng cơm với nàng ". Kính Hồ cẩn thận nói , Da Luật Độc vừa mới giết nhiều người như vậy , trên người hắn vẫn còn có một luồng máu thanh bay đến , Kính Hồ cách một khoảng xa cũng đều có thể nghe thấy được .

" Lều trại của Bản vương đã có chuẩn bị , ngươi trỏ về nói với Vương Hậu , ta không thể cùng nàng dùng bữa ". Da Luật Độc âm thanh lạnh lùng nói .

" Thân thể nàng ấy không khỏe , sau này cũng không cần phải chờ Bản vương , bản thân nàng vẫn là nên bồi dưỡng cho mình thì tốt hơn ". Thấy Kính Hồ vẫn còn chưa đi , Da Luật Độc bổ sung thêm .

" Vương , Vương Hậu đã nhiều lần mời ngài , ngài có thể nể tình mặt mũi , mà đến một lần a ! ". Kính Hồ liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng nhanh chóng nói , từ khi vương hậu cùng đại mạc kết hôn đến nay , hắn cũng chưa từng bồi vương hậu ăn một bữa thật ngon , nàng nhìn cũng không nhìn nổi rồi .

" Ngươi nghe không hiểu sao ? Mau cút ngay cho ta ! " Da Luật Độc vốn đã buồn bực trong lòng , hiện tại lại có người ghé vào lỗ tai hắn nói lời vô nghĩa , hắn giọng điệu càng thêm ác liệt , khiến cho Kính Hồ sợ đến phải ngậm miệng lại , nàng không cam lòng nhìn hắn một chút , sau đó mới khom người rời khỏi .

" Vương Hậu , phụ thân của người trợ giúp cho Đại mạc vương nên mới được ban cho vương vị đại công thần , nhưng mà , Vương vốn hiện tại không hề để ý đến Vương Hậu , chỉ để tâm đến nữ tử kia , khả khẳng định Vương đã bị nữ tử ấy làm cho điên đảo thần hồn rồi , cho nên bây giờ mới không để Vương Hậu vào trong mắt a ! ". Trở lại lều trại , Kính Hồ tức giận nói .

Da Luật Độc đối với Vương hậu quả thực quá mức lạnh nhạt , hơn nữa lại có sự xuất hiện của Ôn Nhã , làm cho nàng càng nghi ngờ ả ta đã cướp đi sự quan tâm của Vương đối với Vương Hậu , điều này thật khiến cho nàng sinh lòng oán hận với Ôn Nhã .

" Được rồi Kính Hồ , ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như thế , ta có thể sống đến bây giờ , cũng rất cảm kích hắn cùng vơi nghĩa phụ rồi , ta cũng biết , tâm của hắn xưa nay không ở chỗ ta , hắn thú ta , chỉ là muốn mượn thế lực của phụ thân ta mà thôi . Kỳ thực , Vương Hậu biết mình đang trong tình cảnh nào .

" Nếu Vương Hậu đã hiểu được như vậy , sao người lúc trước lại còn muốn gả cho Vương ?. Kính Hồ lấy làm khó hiểu , vừa mới bắt đầu đã biết trước kết cục sẽ như vậy , vậy tại sao nàng còn muốn liều lĩnh đâm đầu , vậy không phải là tự làm khổ bản thân mình sao .

" Không , ta xưa nay đều không có hối hận khi được hả cho hắn , ngươi không biết , từ ngày đầu tiên ta gặp hắn , toàn bộ thế giới tối tăm trong lòng ta đã được chiếu sáng , loại cảm giác đó , khiến ta suốt đời khó thể quên ! ". Biết Vũ dùng hai tay đặt lên ngực mình mà nói .

Lần đầu tiên gặp hắn , nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt vô tình , ánh mắt thâm thúy , cô đơn ưu buồn của hắn , hình ảnh ấy của hắn đã lưu lại trong lòng nàng ấn tượng không thể xóa nhòa , trong lòng nàng lúc ấy tựa như có một âm thanh đang kêu gào , đang nói cho nàng biết là chính hắn ! Nhiều năm như vậy , nàng rốt cục cũng đã tìm thấy người mà mình muốn tìm .

Sau lần gặp mặt đó , liền một quãng thời gian nàng cũng không có gặp lại hắn nữa , quãng thời gian đó , nàng cơm nước cũng không ăn , còn nghĩ bản thân sẽ không còn được nhìn thấy hắn , nhưng thật không ngờ , rất nhanh bọn họ lại được gặp lại nhau .

Lần thứ hai được gặp mặt , là lúc nàng đang trong thời điểm đang tối nhất , hắn đã ra tay cứu nàng , một thân hắc y nhân ấm áp chăm chú ôm nàng vào lòng , đưa nàng thoát khỏi vòng vây của địch thù , ngay lúc nàng nhìn thấy hắn , nàng muốn bản thân mình chết đi , cũng không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở chật vật này của nàng .

Sau đó , thời gian trôi qua , bọn họ tiếp xúc càng nhiều , khi biết được thân phận của hắn , mặc dù nàng đã biết được mục đích hắn tiếp cận nàng là gì , nhưng nàng thà giả vờ cái gì cũng không biết , chỉ muốn một lòng một dạ làm tân nương của hắn .

Sau khi thành hôn , hắn cũng chưa từng đụng vào nàng , nàng cũng không nói gì . Bởi vì nàng chỉ muốn có thể ở bên cạnh hắn , bồi hắn , cho dù hắn đối xử với nàng thế nào đi nữa , nàng vẫn mãi mãi đều đồng ý , dù hắn có muốn nàng cùng người khác chia sẻ phu quân , nàng cũng chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh hắn , đồng ý mọi việc mà hắn làm .

" Nhưng , như vậy thật sự đối với Vương Hậu rất là không công bằng a ! " Kính Hồ trong lòng vẫn vì Vương hậu mà cảm thấy bất công , Vương Hậu tốt như vậy , nhất đinh phải được Vương hảo hảo quý trọng a.

" Được rồi a, ngươi đừng nghĩ nữa , mau dọn dẹp đi , ta đi xem Ôn cô nương như thế nào ". Biết Vũ nhẹ nhàng đẩy Kính Hồ một cái , tỳ nữ này tính tình quá mức kích động , không thể để nàng ấy gặp rắc rối nữa .

" Vương Hậu , người hiện tại đi đến đó không được hay cho lắm a . Nếu như Vương cũng có ở đó , thì chúng ta nên làm sao bây giờ ?" Kinh Hồ lo lắng nói , Vương hiện tại khẳng định là rất nổi nóng , Vương Hậu vào lúc này đi đến quấy nhiễu bọn họ , sợ sẽ làm hắn giận càng thêm giận .

" Có gì là không được ? Ta không phải đến gây sự , vừa vặn có thể nhìn thấy hắn ". Biết vũ hiểu rõ Kính Hồ suy nghĩ gì trong lòng , nhưng nàng muốn đi gặp Ôn Nhã là vì còn có một chuyện khác quan trọng .

Kính Hồ biết được không thể cản được Vương hậu , không thể làm gì khác là đáp ứng đi cùng nàng .

Thân là con dân đại mạc , dù cho không biết đánh trận , cũng phải biết cưỡi ngựa , xạ tiễn , nam nữ đều không ngoại lệ , nhưng nếu cưỡi ngựa và xạ tiễn đều không có , muốn sinh tồn trên thảo nguyên đại mạc quả thật là khó khăn . Nhưng Biết Vũ là một ngoại lệ .

Biết Vũ từ nhỏ thân thể nhiều bệnh , so với những tiểu thư Vân Đình khuê các còn muốn yếu hơn nhiều , từ nhỏ đã bị những người đồng bạn cười nhạo , nhưng mà , nàng vẫn rất may mắn , nàng có một người phụ thân rất thương nàng , ở đại mạc mà nói phụ thân nàng nổi danh là giữ tợn , nhưng đối với nàng thì rất là yêu thương , vì thế nàng rất kiên cường mà sống .

Lại nói , ngay sau đó , nàng lại được gặp nghĩa phụ Mặc Thanh Thu , giống như là diệu dược hồi xuân , đã giúp nàng chữa khỏi được nhiều bệnh , cho nên nàng mới có thể sinh hoạt như người bình thường , nhưng mà bên trong cơ thể nàng đã hỏng rồi , dù là chữa khỏi bệnh , nhưng cũng không chịu được đả kích lớn , Kính Hồ biết được như thế , cho nên mới tận lực bảo vệ nàng tránh thương tổn .

Ra khỏi lều trại , trời đã tối đen rồi , đêm tối trên đại mạc có chút lạnh , mặc dù các nơi đã phát ra nhiều đống lửa .

Thời điểm Biết Vũ đến lều trại của Ôn Nhã cũng không có nhìn thấy Da Luật Độc , nàng trong lòng có hơi buồn bã nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng , may là không có hắn ở đây , nếu không nàng không biết nên phải đối mặt như thế nào với hắn .

Ôn Nhã nhìn thấy Biết vũ đến , cũng cảm thấy bất ngờ , Nguyệt Hồng liền vội vàng đứng lên rót cho Biết Vũ một ly trà nóng.

" Ôn cô nương , lễ nghi của Vân Đình là tôn ti không phân sao ?". Kính Hồ thấy Ôn Nhã nhìn thấy Biết Vũ đi vào , chỉ là liếc mắt nhìn , thân thể đều không có động đậy , đừng nói là hành lễ .

" Kính Hồ cô nương , nơi này của chúng ta không có luận tội tôn ti , nếu cô nương không phục , có thể bẩm báo cho đại mạc vương ." Nguyệt Hồng xem thường nhìn Kính Hồ một chút , ở Vân đình ,đại tiểu thư còn chưa để hoàng thượng vào trong mắt , đại mạc nho nhỏ này , tiểu Vương hậu , còn muốn đại tiểu thư ta hành lễ sao , với lại sau lưng đại tiểu thư ta còn có Đại mạc vương dựa lưng a.

" Các ngươi đừng khinh người quá đáng , ỷ vào sự sủng ái của đại mạc vương thì muốn gì cũng được , nhưng mà các ngươi đừng quên rằng , Vương Hậu mới chính là chủ nhân của đại mạc ! " Kính Hồ cùng Nguyệt Hồng đối đầu , hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau , không ai nhường ai .

Biết Vũ vừa bước vào liền nhìn thấy Ôn Nhã , lần trước vội vã chào từ biệt , nên nàng còn chưa kịp đánh giá nữ tử mà hắn một lòng tâm niệm , hôm nay vừa nhìn , quả nhiên không hổ danh là nữ tử được hắn coi trọng , dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt ẩn hiện gò má ôn nhu khuynh thành của nữ tử ấy , nét duyên dáng này phỏng chừng nam nhân nhìn thấy ai nấy cũng đều sẽ động tâm với nàng .

Biết Vũ đánh giá Ôn Nhã , đồng thời Ôn Nhã cũng quan sát Biết Vũ , một bộ dáng yếu ớt dịu dàng , nhẹ nhàng như tiên , nhìn thấy đã yêu , nàng ấy có vài đường nét giống với Da Luật Độc mấy phần . Nhưng vì chuyện của Mặc Thanh Thu , nên trong lòng Ôn Nhã đối với Biết Vũ vẫn còn đang khúc mắc .

" Được rồi Kính Hồ , chúng ta là nữ nhi của đại mạc , không cần nhiều lễ tiết đến như vậy ". Biết Vũ đi tới Ôn Nhã , bên cạnh ngồi xuống.

" Ôn cô nương , từ Vân Đình đến đại mạc , đã quen thuộc chưa ?". Biết Vũ hỏi , Ôn Nhã cùng hắn kết hôn , nhưng lễ vẫn chưa được củ hành , cho nên nàng vẫn chưa là phi tử chính thức , vì thế nàng chỉ có thể xưng hô nàng là Ôn cô nương .

" Mọi thứ ở đây đều là của Vân đình , nên không có gì là không quen a ". Ôn Nhã lạnh nhạt nói , trong doanh trướng này , tất cả mọi thứ là nàng mang từ Vi ương cung đến , phỏng chừng Da Luật Độc cố ý an bài cho nàng .

" Ừhm , ta vốn sớm định đến thăm ngươi , nhưng thân thể ta quá yếu , mấy ngày trước mới khá hơn , không dám trì hoãn , nên liền đến thăm ngươi một chút ". Biết Vũ mang theo áy náy nói .

" Vương Hậu thật có lòng ". Ôn Nhã nói , không biết nàng đến đây có mục đích gì , nhưng ngẫm lại , cứ nghĩ tới nàng là nghĩa nữ của Mặc Thanh Thu , cho nên trong lòng có chút đề phòng .

Biết Vũ cũng không biết tại sao ánh mắt của Ôn Nhã nhìn nàng , tổng thể đều mang theo địch ý , lần gặo mặt trước , Biết Vũ có thể đoán Ôn Nhã và nghĩa phụ khả năng là có quen biết nhau , nhưng đến cùng là nguyên nhân gì , thì nàng vẫn còn chưa rõ .

Ôn Nhã cũng không để ý đến dáng vẻ của nàng , Biết Vũ thì trầm mặc , cho nên hai người cứ thế mà lẳng lặng ngồi , cũng không ai quấy rầy lẫn nhau , giá cắm nến cũng đã thiêu hủy hết một nửa , trong doang trướng yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng âm thanh của ngọn nến chảy tan.

"Ôn cô nương , ngươi , có vẻ không thích ta . " Biết Vũ không nhịn được hỏi , tuy rằng bị chán ghét , nhưng nàng cũng phải hỏi cho ra nguyên nhân .

" Ôn Nhã không dám ". Ôn Nhã ngoài miệng nói , nhưng ánh mắt lai không có nhìn Biết Vũ .

" Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không ? Không chừng ta có thể giải thích được ". Biết Vũ lúng túng cười , cũng không vì Ôn Nhã lạnh nhạt mà lùi bước.

" Người rất muốn biết sao ?" Nghe giọng điệu vô tội của nàng , Ôn Nhã trong lòng sắp nổi lửa rồi.

" Ùhm ! ". Biết Vũ kiên định gật đầu , nàng muốn hiểu rõ Ôn Nhã dù chỉ một điểm , chỉ cần có thể liền về sau sẽ cố gắng cùng nhau chung sống .

" Nếu ngươi muốn biết , tại sao ta không thích ngươi , vậy ta sẽ nói ! ". Ôn Nhã nhìn thẳng Biết Vũ nói .

" Bởi vì ngươi là nghĩa nữ của Mặc Thanh Thu! Mà ta là nữ nhi thân sinh của ông ta , ông ta chỉ coi ta như là đồ đệ dưỡng dục bên người , đối với ta nửa điểm chẳng quan tâm , mặc kệ ta chết sống ! Ngươi nói , ta làm sao có thể thích ngươi đây ?". Ôn Nhã cười mỉa mai , nhìn sắc mặt Biết Vũ giờ đã trắng xám .

.

" Thật sao ? Ta ... Xin lỗi ngươi ! ". Biết Vũ cắn môi hơi cúi đầu , nàng chỉ nghĩ là Ôn nhã cùng nghĩa phụ có vấn đề gì đó , cho nên Ôn Nhã mới không thích nàng , nhưng bây giờ nhìn lại , Ôn Nhã có thể thích nàng sao .

Nhìn Biết Vũ cúi đầu xin lỗi , Ôn Nhã trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải , rõ ràng trong lòng có khí , nhưng nghĩ lại , chuyện này với Biết Vũ có quan hệ gì chứ ? Muốn trách , chỉ có thể trách vận mệnh nàng a . Ôn Nhã nghĩ nghĩ, hơi quay đầu đi chỗ khác , nhìn ngọn nến được cắm trên giá kia đến ngẩn người .