Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 2 - Chương 4: Thương thế




Thấy Ôn Nhã cũng đã không còn gì lo ngại , Mặc Hiên liền dặn dò đội ngũ kết giao phải cố gắng khởi hành càng nhanh càng tốt , đi cả ngay lẫn đêm , rất nhanh đã đến đại mạc .

Ôn Nhã chưa từng đi tới đại mạc , nhưng mà nhìn đến nơi này nàng thấy cũng có vài phần tương tự giống như lúc ở thảo nguyên , phóng tầm mắt nhìn từ xa , cũng không phải là cát nắng vàng đầy trời , mà chính là cỏ xanh , thiên bích thảo , dê bò thành đàn , đúng là so với lúc nàng tưởng tượng còn muốn phong phú hơn nhiều .Nhìn khung cảnh rộng lớn bao la , nàng cảm giác vô cùng thoải mái .

" Đại tiểu thư , người nên khoác thêm áo ". Nguyệt Hồng nâng khăn quàng phượng quang cúi đầu đứng trước mặt Ôn Nhã , đại tiệu thư đã là lần thứ hai gả đi , hơn nữa trước kia đã xuất giá , lại còn bị hoàng thượng tổn thương thân thể , tình huống như vậy bây giờ mà nói đối với đại điểu thư rất bất lợi a.

" Ta không cần ". Ôn Nhã nhẹ nhàng đẩy khăn ra , khăn quàng đỏ đến mức chói mắt nàng , nàng lạnh nhạt nói .

" Đại tiểu thư , người dù sao cũng là đại biểu kết giao của Vân đình vương triều , nếu cái này cũng không khoác ,e là không được a". Nguyệt Hồng nâng khăn phượng quan lên , khó khăn nói .

" Đại biểu cho Vân đình ? Ôn Nhã cười mỉm . " Ngươi yên tâm đi , lần thành thân lần này sẽ không thành công đâu ".

" Vậy Vân đình phải làm sao bây giờ ? tính mệnh của toàn bộ bách tính Vân đình vương triều điều nằm ở trên tay người a ". Nguyệt hồng cuống lên nói , Bách tính của Vân đình vương triều nhiều như vậy , nếu Ôn Nhã không thể kết giao thành công , vậy đại mạc nhất định sẽ đem Vân đình biến thành bình địa , Vân đình là nhà của nàng , cha mẹ và người thân của nàng cũng đều là ở Vân đình .

" Đại tiểu thư , nô tỳ xin lỗi , nô tỳ thật lỗ mãng ". Giương mắt nhìn thấy Ôn Nhã thần sắc có vẻ khó chịu , Nguyệt Hồng liền vội vàng nói , trong lòng không khỏi có chút ảo não , tiểu thư gả cho đại mạc , cũng là chuyện rất bi thảm rồi , hơn nữa để đại tiểu thư gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy , đã khiến đại tiểu thư mệt mỏi lắm rồi , đáng lẽ nàng không nên nói ra những câu này mới đúng , như vậy sẽ không khiên đại tiểu thư thương tâm đến như vậy ?

" Vô phương , ngươi nói không sai , ta không trách ngươi ". Ôn Nhã nhàn nhạt thở dài , Nguyệt Hồng nói không sai , tuy rằng nàng đã biết được khi đến đại mạc nàng người nàng sẽ gặp là ai, nhưng hai người tách rời đã lâu như vậy rồi , Ôn Nhã cũng thực sự không nắm chắc , nàng lần này nhìn thấy hắn , hắn có còn giống năm đó hay không .

Vị trí của đại mạc vương ở chính là ở trên một đám thảo nguyên lớn , hướng nhìn về phía bên ngoài , tất cả trên thảo nguyên đó đều là lít nha lít nhít lều vải , ở giữa có một cái lều vải so với những cái xung quanh có vẻ lớn hơn , to hơn , nổi bật ở giữa những chiếc lều nhỏ .

Ở ngay lúc Ôn Nhã vừa bước chân chạm tới bãi cỏ , thì không ít người dồn dập từ trong lều vải nhô đầu ra , cẩn thận đánh giá nàng từng chút một , còn có vài cái hài tử nghịch ngợm đưa mắt nhìn , thậm chí chạy từ trong lều đi ra , tò mò chạy vòng quanh tới lui xung quanh Ôn Nhã .

" Thật không nghĩ tới , đại mạc của chúng ta có nhiều mỹ nữ như vậy , , tại sao đại mạc vương còn một mực muốn kết hôn cùng hoàng hậu của Vân đình vương triều ?".

" Chính là , ta có nghe nói về vị hoàng hậu này , nghe nói dung nhan rất xấu , khiến cho Vân đình hoàng thượng cũng không dám chạm vào nàng ."

" Có thật không ? ".

" Ta còn nghe nói hoàng hậu của Vân Đình vương triều còn là âm hiểm độc ác , ở hậu cung đã làm nhiều chuyện xấu xa ." Hai người bên trong trốn ở trong lều đối với Ôn Nhã chỉ chỉ chỏ chỏ , ngôn ngữ bất kính , khiến cho Mặc Hiên cũng cảm thấy có chút hơi quá đáng .

" Các ngươi đều im miệng cho ta , nàng hiện tại đã không còn là hoàng hậu của Vân đình , hiện tại là đại mạc vương phi của chúng ta , các ngươi tốt nhất là nên cung kính một chút ". Mặc Hiên lạnh giọng quát lớn .

" Hứ ! Không phải chỉ là một đôi giày rách thôi sao? Chẳng qua đại mạc vương thú nàng cũng chỉ là muốn đả kích Vân đình mà thôi ". Có người bất mãn nói , nhìn đến ánh mắt của Mặc Hiên nổi lên sát khí , không thể làm gì khác liền ngậm miệng lại .

Trên đầu Ôn Nhã đeo khăn hồng voan , nên không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt , nhưng những lời bọn họ nói van nãy , Ôn Nhã đều nghe không bỏ sót một chữ .

" Tránh ra ! Tránh ra ! ". Lúc này , đột nhiên phía trước truyền đến nhất loạt âm thanh huyên náo , Ôn Nhã ngẩng đầu nhìn đến, chỉ mơ hồ nhìn thấy có một đám lửa hồng xông thẳng đến nàng , bên cạnh là tiếng kinh hô của mọi người , không phải là âm thanh hoảng sợ , mà trong đó còn có chút chen lẫn ước ao cùng đố kị . Ôn Nhã nhịn một chút , cũng không có đem khăn voan của mình hất lên ".

" Đại tiểu thư , trên đất rải thảm hồng , dài thẳng đến lều trại của đại mac vương a ! ". Nguyệt Hồng nhỏ giọng ở bên tai Ôn Nhã nói , ở một địa phương xa xôi như vậy mà có thể trải được thảm hồng , có thể nói vị đại mạc vương này đối với đại tiểu thư quả thực rất có thành ý , rất coi trọng đại tiểu thư , so với hoàng thượng quả tốt hơn nhiều .

Mọi người đang chứng kiến sự việc diễn ra quá bất ngờ , chưa có cảm thán xong , người đến đã khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ , nhìn từ xa chi thấy một nam tử cao gầy , mặc áo bào đen , ở trong đám người , chen chúc , vững trãi đi từ trong lều trại của đại mac vương hướng phía Ôn Nhã đi tới .

" Là Ta Vương , không nghĩ Ta vương cũng tới ! ".

" Bái kiến Ta vương , nguyện Ta vương cùng Lang Thần sống mãi ! ". Nhìn thấy nam tử đi tới , bách tính đại mạc kích động , dồn dập , quỳ xuống hành lễ trên mặt đất .

Đại mạc vương cũng không để ý tới mọi người đang quỳ lạy mình , mà trực tiếp đi đến trước mặt của Ôn Nhã , trên thảo nguyên rộng lớn như vậy , đối diện với đại mạc vương chỉ có mình Ôn Nhã bóng lưng đứng thẳng , đối mặt với Đại mạc vương , người luôn được mọi người kính ngưỡng như thế , nàng vẫn là hiên ngang không một tia khiếp đảm .

" Ta công chúa , ta rốt cuộc cũng đã tìm thấy nàng !". Thanh âm trầm thấp ở trước mặt của Ôn Nhã vang lên , âm thanh vô cùng quen thuộc , lời nói cũng rất quen thuộc , rất giống mười mấy năm trước đây .

Khăn hồng voan trên đầu của nàng bị người nhẹ nhàng vén lên , đập vào mắt nàng chính là màu trắng của lều vải , màu xanh lá cây của thảo nguyên , cùng với màu đỏ thẫm dưới chân mình .Sau khi chậm rãi thích ứng hoàn , Ôn Nhã lúc này mới nhìn về người trước mắt mình .

Người đối diện nàng , thân hình gầy gò , trên người lại có một luồng khí tức lạnh lẽo như là hàn băng tháng sáu , trên mặt lại mang mặt nạ đen từ trên ,quan sát từ trên xuống cánh mũi , có vẻ hắn đã trưởng thành và có phần già dặn rồi .

" Ta đã nghĩ qua rất nhiều khả năng phương thức chúng ta sẽ gặp mặt như thế nào , nhưng lại không nghĩ tới là sẽ như vậy gặp lại ngươi ". Ôn Nhã nhẹ giọng nói , khẽ nâng lên đôi tay , muốn gỡ đi cái mặt nạ trên mặt hắn .

" Dừng tay ! " đại mạc vương còn chưa nói gì , thị vệ bên cạnh hắn đã cuống lên , liền bi đại mạc vương giơ tay ngăn cản .

Ngón tay vuốt ve đường nét trên chiếc mặt nạ sắc , trên mặt nạ còn có nhiệt độ của hắn , chút ấm áp truyền vào lòng bàn tay nàng . Bách tính đại mạc không dám thở mạnh , vốn tưởng rằng , sau khi Ôn Nhã được gả đến đây cũng có thể sẽ là bị ức hiếp , hoặc bị lạnh nhạt mà thôi , thê nhưng mọi người ở đây vạn không hề nghĩ tới , Đại mạc vương cư nhiên đối với vị hoàng hậu của Vân Đình lại được coi trọng như vậy , nàng còn có thể ở trước mặt Đại mạc vương vạch trần mặt nạ trên mặt ngài ! Quả là quá sức tưởng tượng a.

" Da Luật Độc , sư huynh , hai ta lại gặp mặt rồi ! ". Đem mặt nạ tháo xuống , trước mắt nàng là một gương mặt vô cùng quen thuộc , một đôi mắt tựa như chim ưng , chiếc mũi cao nhỏ , đôi môi bạc nhếch lên , nhìn người sư huynh trước mắt tựa hồ như là hình ảnh của Hào Ca kiếp trước có chút giống nhau.

" Nửa năm qua , ta cùng sư phụ vẫn luôn tìm kiếm muội , sư phụ , lão nhân gia , người rất lo lắng cho muội ". Đối với ánh mắt xa lánh của Ôn Nhã , Da Luật Độc ánh mắt lóe sáng , liền nhắc đến sư phụ .

" Sư phụ nếu là lo lắng cho ta , người có thể đến Vân Đình thăm ta , không ai có thể cản trở sư phụ , nhưng sao người hà tất phải dùng thủ đoạn như vậy đối với ta ?" Ôn Nhã lạnh nhạt níu , đối mặt với Da Luật Độc , nàng thực sự không có chút tâm tình nào .

" Sư muội , rất nhiều chuyện không giống như muội có thể nghĩ đơn giản là được ". Da Luật Độc kiên trì giải thích .

" Ta không quan tâm hai người đến cùng là có mục đích gì , nhưng hôm nay , ta nhất định phải nói rõ với huynh , ta không thể gả cho huynh ! ". Ôn Nhã quay đầu đi , không nhìn hắn , vừa nhìn thấy hắn , nàng lại nhớ tới Ôn Nhã đã chết kia , hình ảnh tuyệt vọng của Ôn Nhã đó trước khi chết , càng khiến nàng hận hắn hơn .

Da Luật Độc há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi , hắn lộ ra nụ cười khổ sở , tình huống này , chẳng phải hắn đã từng dự liệu trước rồi , không phải sao ?