Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 2 - Chương 7: Biết chân tướng




Chương 7 biết chân tướng

" Sư muội , muội đừng như vậy , sư phụ kỳ thực cũng rất quan tâm muội ,muội lần này trốn đi , muội không biết sư phụ đã có bao nhiêu là lo lắng cho muội không ?" Da Luật Độc liền vội vàng nói , nếu bây giờ hắn không nói , không biết hai người còn tranh cãi , giao đấu đến khi nào .

Tuy biện pháp này của bọn họ có hơi quá đáng một chút , nhưng chỉ là bọn họ muốn mang nàng trở về bên cạnh , nếu trước đây , Ôn Nhã chịu trở về cùng với nhóm người họ phái đi , thì bây giờ bọn họ cũng sẽ không chọn dùng thủ đoạn cực đoan như thế .

" Lo lắng ? Người sẽ lo lắng cho muội sao ? Các người đừng tưởng các người muốn làm gì thì muội cũng không biết ! Nếu như người thật sự quan tâm muội , vậy sao người không ngăn cản huynh nghênh thú ta ! Sẽ không để ta phải trở thành trò cười cho thiên hạ ! ". Ôn Nhã lạnh lùng nói , để nàng đường đường là hoàng hậu của Vân đình vương triều đi kết giao với người đại mạc , đó là sỉ nhục quá lớn đối với nàng ! Người trong thiên hạ cũng sẽ không bởi vì nàng đi kết giao , ngăn cản chiến tranh , để rồi cảm kích nàng , ngược lại họ chỉ cảm thấy nàng chính là sỉ nhục của Vân đình vương triều !

Mặc Thanh Thu đối với lời chỉ trích của Ôn Nhã , miệng chỉ có thể nhếch lên , hắn xác thực là sớm đã biết Ôn Nhã chính là nữ nhi của hắn , bằng không từ lúc năm mười mấy tuổi nàng đã chết , nhiều năm như vậy , hắn không tiếc thay đổi dung mạo của chính mình , cũng không muốn để cho nàng nhận ra hắn là ai , nhưng chính hắn cũng nghĩ không thông , tại sao mỗi lần đối mặt với Ôn Nhã , hắn đều là cảm thấy mình không có mặt mũi nào để nhìn nàng .

Tuy nói như thế , nhưng hắn vẫn chưa từng nghĩ là sẽ nhận Ôn Nhã là nữ nhi , nếu không phải Bình vương gia nói toạc thân phận của hắn ra , thì hắn vẫn còn có thể cùng Ôn Nhã làm thầy trò tương xứng , Hắn biết , chỉ cần hắn nói cho Ôn Nhã , hắn chính là cha ruột của nàng , thì thầy trò bọn họ cũng không làm xong rồi .

" Từ khi ta tiến cung , lúc bắt đầu ở thái miếu gặp qua hắc y nhân , đến việc kết giao hiện tại , hết thảy tất cả đều là do người an bài , có đúng hay không ?" Hít sâu một hơi , Ôn Nhã nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại .

" Không sai , tất cả đều là ta làm , nhưng ta chỉ là muốn để ngươi rời khỏi Vân Đình ". Đã đến lúc này , Mặc Thanh Thu cũng không cần thiết phải giấu giếm Ôn Nhã nữa , thoải mái thừa nhận .

" Người sở dĩ tấn công Vân Đình vương triều là bởi vì người muốn báo thù thái hâu năm đó lựa chọn hoàng thượng , mà không phải là lựa chọn người ! ". Ôn Nhã không cần hỏi , cũng có thể xác định dụng ý của Mặc Thanh Thu , thái hậu từng nhắc nhở cho nàng , chỉ là nàng vẫn tự muốn lừa mình dối người , không muốn tin tưởng thôi .

" Quả không hổ là nữ nhi của ta , quả nhiên có mấy phần thông minh ". Mặc Thanh Thu không có phản bác , mà là tán thưởng Ôn Nhã , hắn xưa nay cũng không dám trước mặt Ôn Nhã nói mấy câu như thế , nhưng hắn thực sự xác thực nữ nhi của mình rất ưu tú .

" Ta không phải là nữ nhi của người , ta cũng chưa từng muốn làm nữ nhi của người ! ". Đối với lời nói của Mặc Thanh Thu , Ôn Nhã rất là phản cảm .

" Ta yêu bà ấy như vậy , vì bà ta có thể không cần tính mệnh của chính mình , thế nhưng chính bà ấy đã phản bội ta ! Tiểu Nhã , ngươi có biết ? Loại cảm giác bị người mình yêu phản bội là như thế nào không ? Đã khiến ta tuyệt vọng cỡ nào không ? Cho nên , ta muốn trả thù ! Chính bởi vì cái ý niệm này , ta mới có thể sống cho đến hôm nay , ta muốn cho bà ta nếm thử việc mất đi người thân là thống khổ như thế nào ! ". Mặc Thanh Thu sắc mặt dữ tợn , người mình yêu phản bội mình , để hắn bị đả kích lớn như vậy .

" Vậy còn ta thì sao ? Người soa lại đối với ta như vậy ? Ta đến cùng đã làm sai điều gì , người lại biến ta thành trò cười của thiên hạ ! ". Ôn Nhã nhìn Mặc Thanh Thu , hắn chỉ muốn nghĩ đến báo thù , vậy hắn có từng nghĩ tới nữ nhi của mình hay không ? .

" Ta không phải cố ý , ta chỉ muốn để ngươi trở về bên cạnh ta . Ta biết làm như vậy là quá mức cứng rắn , nhưng ta không nghĩ muốn tổn hại hay đả thương ngươi ." Mặc Thanh Thu nhìn trong ánh mắt Ôn Nhã dường như không còn tình cảm , chỉ lành lặng nhìn hắn , nhẹ giọng nói .

" Sư muội , chuyện này cũng không thể chỉ trách sư phự , đều là ta không tốt , muội vẫn biết ta vẫn lúc nào cũng để ý đến muội , cho nên ta mới cho người đến Vân đình bảo muội gả đến đây , như vậy , tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết muội sẽ là của huynh , không ai có thể cướp muội đi ". Da Luật Độc nói với Ôn Nhã , chỉ có như vậy , Ôn Nhã mới có thể là của hắn .

" Đủ rồi ! Các người , đều là nói dối , đều là lừa gạt ! Ta không muốn nhìn thấy các người , các người đều đi ra ngoài cho ta !" Ôn Nhã tức giận , chỉ vào cửa lều , quát Mặc Thanh Thu cùng Da Luật độc ra ngoài .

" Ngươi không muốn nhìn thấy chúng ta , có thể , nhưng ngươi cũng đừng mong là có thể rời khỏi đại mac ! ". Mặc Thanh Thu sâu sắc nhìn Ôn Nhã một chút , lại trừng mắt nhìn Bình vương gia , lúc này mới phất tay áo bỏ đi .

Da Luật Độc vẫn còn đứng trong doanh trướng , Ôn Nhã cũng không liếc nhìn hắn một cái , vốn hắn còn muốn cùng nàng nói vài câu , nhưng nhìn thấy không khí này , Da Luật Độc biết mình có nói gì cũng là vô dụng , nên cũng chỉ đành rời đi .

" Tiễu Nhã , đều là cha làm liên lụy con , nếu không phải do ta , con sẽ không phải tới đại mạc ". Nhìn Ôn Nhã , Bình vương gia tự trách nói .

" Cha , chuyện này không liên quan đến cha , là bọn họ bày kế hãm hại người , coi như người không có gặp chuyện , bọn họ cũng sẽ tìm cách để mang con về đại mạc ." Ôn Nhã khuyên giải nói , tính khí của sư phụ sao nàng không hiểu .

" À , Đúng rồi cha , người khi đó làm sao lại đột nhiên mất tích ?". Cùng bình vương gia ngồi xuống , Ôn Nhã chợt nhớ hỏi .

" Như thế nào mất tích ? Kỳ thực chuyện này sớm đã có người sắp đặt ". Bình vương gia cười cười , hồi tưởng lại chuyện ngày trước .

Vốn là lúc hắn ở trong xe chợp mắt một chút , nhưng đột nhiên Mặc Khanh đi vào , vì Mặc Khanh là do Ôn Nhã an bài bên cạnh Bình vương gia , cho nên đối với hắn , vương gia không hề có phòng bị gì , nhưng lại không nghĩ tới Mặc Khanh nhân lúc hắn uốn nước liền hạ dược , khiến cho hắn không thể dùng nội lực . Khi hắn muốn gọi người đến , liền bị Mặc Khanh che miệng lại .

"Bọn họ có lẽ sớm đã an bài cái bẫy này , trên xe ngựa cũng chẳng cần động tay động chân , ta liền từ trên xe ngựa theo mật thất phía dưới biến mất . " Bình vương gia hồi tưởng lại , kể lại cho Ôn Nhã nghe .

" Vậy Mặc Khanh ? Hắn hiện tại đang ở đâu ?" Vừa đến đã không nhìn thấy Mặc Khanh , Ôn Nhã vẫn là nhẫn nhịn hiếu kỳ không có hỏi , thế nhưng khi bình vương gia nhắc đến hắn , Ôn Nhã liền đã không nhịn nỗi liền hỏi .

" Cha cũng không biết , sau khi đến đại mạc , hắn cũng tách khỏi cha , cha bị giam ở đây cũng chưa từng đi ra ngoài , nên cũng không biết hắn bây giờ thế nào ". Bình vương gia nói , tuy là Mặc Khanh bắt cóc hắn , nhưng hắn biết Mặc Khanh có nỗi khổ tâm trong lòng , cho nên hắn không trách Măc Khanh .

"Cha , người yên tâm , nữ nhi nhất định sẽ nghĩ cách đưa cha trở về Vân Đình . Người biết không , nương thật sự rất lo lắng cho cha , tuy nương không nói , nhưng nữ nhi có thể cảm giác được , nương mỗi ngày đều là mong cha trở về ". Né tránh chuyện của Mặc Khanh , Ôn Nhã liền nói .

" Chờ cha trở về được Vân Đình , cha sẽ hướng hoàng thượng cáo lão hồi hương , cha muốn bồi nương của con , cùng nhau đợi con trở về ". Bình vương gia lôi kéo Ôn Nhã nói .

" Uhm , nữ nhi nhất định sẽ trở về ! ". Ôn Nhã gật đầu đáp ứng , đã trở thành trò cười cho thiên hạ thì đã sao , ở đó còn có phụ thân cùng mẫu thân đang chờ nàng , bất luận như thế nào nàng nhất định sẽ trở về .