Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 4: Thịt càn khôn






Xuyên tới cổ đại lâu như vậy, Cố Thanh Kiều còn có một bí mật không thể nói.



Ở Mao sơn sau Thượng Thư phủ, cô vụng trộm giấu một người.



Mỗi dịp đầu tháng chín, cô sẽ đưa cho người này vài thứ.



Hôm nay lại là ngày ước định, cô mang theo một cái túi vải bố cực lớn bò lên núi.



Bảy vòng tám rẽ, trái quay phải chuyển, vù vù, vừa đi vừa thở hổn hển.



Thật vất vả mới đụng tới động khẩu, cô nổi giận, lăng một cước đá vào đại môn: “Nãi nãi con gấu, còn không ra gặp đại gia nhà ngươi!”



Trong động lặng im một lát, “Bốp!”



Một tia chớp xanh biếc thăm dò, bay nhanh tới cho cô một cái tát tai.



“Ô ô.” Cô đau rơi nước mắt, tức khắc sửa miệng, “Đại gia tha mạng.”



Vào động, chỉ thấy đầu sỏ gây ra cái tát đang lười biếng nằm ở trên giường đá, thanh mạn trong tay vặn vẹo, giống như rắn – một loài động vật mềm mại.



“Ngươi có cần ghê tởm hơn thế không?”



Cô lườm hắn một cái, đồng thời đem bao tải toàn bộ ném lên trên đất.




Rầm rầm, này nọ toàn bộ bay ra, đều là thi thể động vật- – gà, vịt, ngỗng, còn có chim chóc không biết tên .



Cho dù đã gặp qua rất nhiều lần, cô vẫn có chút xanh cả mặt.



“A – – biết rõ đáng sợ còn càng muốn đưa tới cho ta, hư tình giả ý (đạo đức giả), chẳng phải càng đáng ghê tởm?”



Người nọ mỉm cười với cô, xuân sắc kiều diễm, đưa chút ẩn tình.



“Làm trò – -” cô chịu thiệt thòi, đúng là phát lửa trong đầu (nổi giận) , “Nếu không có ta đưa vật dơ bẩn này cho ngươi, hiện giờ ngươi có thể khỏe mạnh đứng ở chỗ này?”



Tên đối diện nhanh chóng thu lại vẻ tươi cười.



Trong động gió lạnh vèo vèo, nhiệt độ không khí xuống tới mức đóng băng.



“Ô ô.” Trong lòng thở dài, cô đành phải tiếp tục gạt lệ, “… Đại gia tha Tiểu Kiều lần này.”



“Nhặt hết lên.”



Người nọ mặt lãnh phù dung*, cằm nâng cao lên tựa như Khổng Tước kiêu ngạo .



* hoa phù dung lạnh lẽo, ý chỉ soái ca mặt than =))



Hắn chưa bao giờ cúi đầu trước mặt người khác



Quy củ này, ba năm trước đây cô đã rõ.



Già mồm cãi láo, Cố Thanh Kiều ở trong lòng oán trách một câu, nhận mệnh ngồi xổm xuống vươn cánh tay – –



Bốp!



Bàn tay bỗng nhiên bị người dẫm .



Lại tới?



Cô trợn trắng, không hé răng, giật giật các đốt ngón tay muốn rút ra.



Mà cặp chân kia dường như ở trên mu bàn tay nàng đâm rễ, mặc kệ thế nào cũng không thể xoay chuyển, chính là ko chịu nới ra.



Giữ giữ cái xx ngươi.



Cô quýnh lên, âm thầm dùng sức.



“Tê”.



Cái chân như cũ vẫn không chút sứt mẻ, lòng bàn tay cô dĩ nhiên đã rách một lớp da, đau rát.



“Lục Tử Tranh!”




Cô như thùng thuốc súng lớn, ngửa mặt lên hung hăng trừng hắn, “Con bà nó phế tay ta đi, ngươi cũng đừng mơ tưởng đến ăn cổ nữa!”



“Không sao.” Người nọ tươi cười càng tăng lên, đẹp như hoa đào, “Không ăn cổ gà vịt, ăn thịt người ta thích hơn.”



Trong không trung gió lạnh vù vù, dưới chân không buông nửa phần.



“Cái tên Khổng Tước người không người, yêu không ra yêu này – -” Cố Thanh Kiều giận đến ác miệng mắng to, “Ta nguyền rủa tương lai ngươi sinh con gái ko xx, sinh con trai ko tiểu kê kê (là gì thì mn hiểu rồi chứ) cả nhà toàn bộ sống không quá ba mươi tuổi, lúc trước lão nương mắt bị mù mới có thể cứu ngươi… A!”



Trên tay nhẹ đi, cô như bị người ta nhổ gốc, hung hăng nắm cái cằm.



Đối diện yên lặng nhìn hắn, đồng tử tựa như một vũng đầm u ám, làm cho người ta bất tri bất giác luân hãm.



“… Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được trách móc ta ‘Không phải người không phải yêu’, rồi hay sao?”



Thanh âm của hắn ôn nhu như thế, lại làm cho cô toàn thân tóc gáy đều dựng đứng lên.



“Ô ô.” Cô nhanh chóng biểu thị đầu hàng, vì sợ hắn sẽ thực sự nhảy ra cắn cổ..



Lục Tử Tranh nhìn cô đến khi một lòng bàn tay đỏ ửng, đến khi không còn nghe thấy tiếng than thở, mới đem tay nới ra.



“Bất quá đùa mà thôi, làm gì mà nghiêm trọng thế?”



Hắn trừng cô, ngữ khí mang ba phần oán trách.



Có kiểu đùa như vậy sao? Cố Thanh Kiều cảm thấy bất đắc dĩ, bất quá cũng không dám lỗ mãng, đành phải phải khúm núm gật đầu: “Lần sau ít hung dữ một chút.”



Từ trong núi thoát hiểm trở về, Cố Thanh Kiều chỉ cảm thấy toàn thân da đều bị bong rớt một lớp.



Lục Tử Tranh kia từ trước tới nay thích chơi đùa tra tấn cô, ba năm làm không biết mệt, mà mỗi lần đều phải đổ máu mới bằng lòng bỏ qua.



Quả thực quái thai.



Cô thở dài, không biết bản thân mình kiếp trước là tạo nghiệt gì,cả kiếp này mới bị hắn chọc ghẹo như vậy .



Bọn họ gặp nhau, vốn cũng là câu chuyện truyền kỳ – – ba năm trước đây cô ở trong hoa viên nhặt được hắn đang trọng thương, vốn định vứt xác nơi hoang dã, không ngờ lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân không chịu buông lỏng. Nhất thời mềm lòng, cô vụng trộm che giấu đưa hắn đến Mao Sơn, ai ngờ từ đó về sau hắn ăn hết đồ ăn của cô, còn bị ép làm nha hoàn.



Bất quá Lục Tử Tranh bị bệnh thật sự là rất kỳ quái, nhất định phải ăn rất nhiều cổ động vật mới chữa khỏi. Lúc đầu hắn nói muốn ăn cổ người, Thanh Kiều sợ đến nỗi thiếu chút nữa từ trên núi lăn xuống. Cuối cùng hai người thỏa thuận – – Cố Thanh Kiều mỗi tháng cung cấp cho hắn đủ số lượng cổ động vật, mà Lục Tử Tranh ngoan ngoãn ngồi ở trong sơn động, không đi gây tai họa cho nhân gian.



Ô ô, ta dũng cảm hy sinh cái tôi mà hoàn thành nhiệm vụ, thật sự là quá khó khăn nha!



Mỗi lần nghĩ đến việc này, cô không khỏi vì mình tự rơi nước mắt kính nể.



Trở lại Thượng Thư phủ, Đông Hỉ nói có khách quý đã chờ lâu, cô đẩy cửa vừa thấy, nguyên lai là Đoàn Ngọc.



“Ngươi tới làm cái gì?”




Cô đối với Đoàn Ngọc luôn luôn không có thái độ tốt- – bất quá là quan hệ hợp tác thuần khiết, làm gì phải hư tình giả ý? Chỉ sợ ở trong lòng hắn, con người cô so ra còn kém một chén thịt kho tàu đi!



Trái lại Đoàn Ngọc có vẻ tâm tình rất tốt, mặt mày đều toát ra ý cười: “Đêm nay kinh thành có hội đèn lồng, ta đặc biệt đến đưa nàng đi chơi- – thế nào, hóa ra nàng không thích?”



“… Có ăn ngon không?” Cô hơi híp mắt lại, nuốt một chút nước miếng, “Ta tham ăn cực kỳ.”



“Có có có, các loại ăn vặt, cái gì cần có đều có.” Dụ hoặc thành công, hắn nhịn không được lấy quạt vỗ tay tán thưởng, “Cha nàng đã đồng ý để ta mang nàng đi ra ngoài, đi nhanh thôi.”



Tiệm cơm Vong Trần Các đệ nhất kinh thành, tọa lạc ở ven thành hào (hào sông ngày xưa).



Đêm nay đúng dịp tết hoa đăng mỗi năm một lần , dân chúng đổ xô đi thả đèn, gửi gắm tâm nguyện tốt đẹp . Từ trên tầng cao nhất của Vong Trần Các nhìn xuống, nước sông sáng lấp lánh như ngọc trai, thật là động lòng người.



Thanh Kiều một mình ỷ ở trên lan can, hai mắt như sương mù.



Cô nhớ tới trước kia thức đêm đi xe lửa, xuyên qua màn đêm trong núi non trùng đẹp, nghe vù vù tiếng gió, cuối cùng trông thấy xa xa muôn vàn ánh sao, dần dần kéo thành một mảnh – – đó chính là thành thị, nơi mà nhà cô đang sống. Khắp nơi đầy đèn sáng, nhất định có một cái là vì cô.



Nhưng nay, cô đi nhầm phương hướng, tìm không thấy đường về nhà ,



“Thanh Kiều, sao không ăn gì?” Đoàn Ngọc ở trong phòng uống trà.”Ta đang nghe các nàng ca hát mà!” Nàng cười hì hì chỉ hướng mấy chiếc thuyền hoa trên sông, trên thuyền có mấy cô ca kỹ mặc áo trắng đang đứng , “Các nàng đều rất xinh đẹp, giọng cũng hay.”



Đoàn Ngọc mỉm cười: “Các nàng cũng coi như là điều đặc biệt trong hội đèn, hàng năm đều có rất nhiều vương công tử đệ (con cháu quý tộc) tới đây vung tiền như rác, chỉ vì cầu được một khúc của giai nhân .”



Thanh Kiều “Ồ” một tiếng.



“Thế nào, nàng hâm mộ?” Đoàn Ngọc trêu ghẹo cô, “Là hâm mộ người ta đẹp, hay là hâm mộ người ta có giá trị cao?”



“Đều không phải thế.”Thanh Kiều lắc đầu, “Làm sao được như người nhà, mà thời gian như thoi đưa, chẳng lẽ cả đời đều dựa vào việc ca xướng như thế?* Nếu như là ta, nhất định tìm cách sớm rời đi.”



*câu này mình chém ý ra đấy nha, vì nó ghép thành ngữ vào, cv như sau “Nại hà như quyến, bất quá tự thủy lưu niên, chẳng lẽ liền đồng lứa hát mướn đi xuống?”



Sau đó cô xoay người nhìn mặt sông xa, không biết suy nghĩ cái gì.



Đoàn Ngọc không tiếng động chăm chú nhìn cô, ánh mắt dính trên người cô.



Đêm nay gió thật to, đem hai cánh tay áo của thiếu nữ thổi phồng, tưa như con bươm bướm muốn giương cánh bay đi.



Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác, muốn lấy kiếm chém đứt hai cái cánh kia, để cho bươm bướm mãi ở lại, trọn đời này không bao giờ có thể rời đi nữa.



Hắn lẳng lặng ngồi ở trong, gương mặt như ánh đèn, sáng lại tối, tối lại sáng.