Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 62: Cơm tuyển phi






Ánh mặt trời mát lạnh xuyên qua cung điện trùng trùng, mây khói nhàn nhạt chuyển đổi màu sắc, trong đình bóng hoa tương phản cùng sóng biếc thành ánh sáng sực rỡ.



Có một cậu thiếu niên mặc áo vàng rảnh rỗi ngồi chơi nửa dựa giá mây nửa tựa trên giường trúc, khuôn mặt trong sáng, đuôi lông mày tươi cười .



Nắng ấm buổi chiều chảy lên thân hắn, da thịt óng ánh, bờ môi đỏ hồng, quanh thân tản ra ánh sáng nhu hòa.



“Nô tì tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế !”



Thanh Kiều quỳ xuống dập đầu, vừa thấy thiếu niên đã không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi được rồi!”



Lời còn chưa dứt, lại nghe thiếu niên phân phó nói: “An công công ngươi đi xuống trước, ta có lời cần nói với Đỗ thượng nghi.”



An Đức Liệt không hổ là nhân sĩ chuyên nghiệp cấp thâm niên, mặt không chút biểu tình, khom người vái chào thiếu niên thật thấp, khiêm tốn lui ra.



“Xuân Kiều, mau tới mau tới, ta có việc muốn bàn bạc với cô!”



Còn chưa chờ An Đức Liệt đi xa, thiếu niên đã bắt đầu ngoắc Thanh Kiều, hưng phấn khó kìm.




— điện hạ ! Quá phô trương sự sủng ái là không tốt!



Thanh Kiều cực kỳ muốn nói câu này, nhưng mà nhìn qua gò má thiếu niên còn thấm thấm hồng, đúng là vẫn nên đem lời định nói nuốt xuống thì hơn.



“Điện hạ vội vã lệnh nô tì đến đây, không biết là có chuyện gì?”



Trong lòng dò xét tính toán nhiều lần, cô một bên đặt vấn đề, một bên đi tới chỗ an toàn nhất.



“Trốn ta làm gì?” Thiệu Nghĩa nhìn thấu tính toán của cô, tay kéo cô đến trên giường trúc, “Cùng ta ngồi một lúc không được sao?”



“– được! Như thế nào lại không được !” Thanh Kiều khẽ giật mình, lập tức lộ ra vẻ mặt được sủng mà kinh sợ, “Điện hạ nói được là được! Nếu không được, cũng phải tạo cơ hội mà được !”



Thiệu Nghĩa trừng cô, tức giận quay đầu .



“. . . Ta không thích cô như thế.” Lông mày dài nhíu chặt, trên khuôn mặt thiếu niên đầy ảo nảo, “Vẫn là Xuân Kiều lúc trước cãi nhau với ta tốt.”



“Điện hạ đừng thất vọng, đừng thất vọng.” Thanh Kiều thấy thần thái vô tội của hắn, không đành lòng, vội vàng đưa tay tới, “Chỉ cần điện hạ chịu ban thưởng cho nô tì một cái kim bài miễn tử, nô tì vẫn có thể tiếp tục cùng người cãi vã.”



“Được ! Nếu cô mỗi ngày đều có thể làm cho ta vui vẻ, có lẽ hôm nào đó cao hứng, ta sẽ cho cô mượn bảo bối.” Thiệu Nghĩa mừng rỡ nhe răng, cứ như là ánh sáng chiếu vào một ngày nhiều mây.



Tâm Thanh Kiều vang lên tiếng lộp bộp, bất động thanh sắc mở hai mắt.



“Tới tới tới, mau giúp ta xem tập tranh.”



Thiệu Nghĩa mặc kệ trong lòng cô có ngàn quẫn bách, trực tiếp cầm qua tập sổ, để trên đầu gối cô.



“Đây là cái gì?” Thanh Kiều tiện tay mở ra một tờ .



“Bức tranh của một trăm lẻ tám mỹ nhân là gia quyến mệnh quan triều đình.” Thiệu Nghĩa duỗi người một cái, cà lơ phất phơ tựa ở bên giường, “Là phụ hoàng muốn ta chọn đấy.”



“Ồ! Tuyển phi sớm thế?” Thanh Kiều vừa thốt ra, lập tức nghĩ là cổ đại, đúng ra không nên lên tiếng gì.



“Cô cũng nghĩ là sớm?” Thiếu niên quay đầu nhìn cô, có chút phấn khởi, cổ áo mạ vàng phản chiếu lên mặt mũi sáng chói.




“. . . Nhân sinh nhiều điều bất đắc dĩ, chết sớm sớm siêu sinh đi.” Thanh Kiều đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn .



“Hừ!” Thiếu niên quay đầu, chóp mũi cao hếch lên, trên mặt tỏ vẻ khinh thường, “Tương lai ta là người đứng đầu thiên hạ, có thể nào chỉ dựa vào vài tờ tranh này liền mạo muội định đoạt chuyện cả đời? Huống chi, những người này đều là dong chi tục phấn* mà thôi !”



*dong chi tục phấn: tầm thường



“Ơ, thế điện hạ thích kiểu gì?” Thanh Kiều nhớ tới tên tiểu chính thái này từng có một khoảng thời gian mê luyến Đoàn Ngọc, vui vẻ nói, “Muốn nô tì đích thân tìm mấy tên ca ca tốt cho người không?”



“Đỗ, Xuân, Kiều !” Thiệu Nghĩa hung hăng liếc cô, “Thành thật xem tập tranh này cho ta, lát nữa phải cho ta lời nhận xét!”



Dứt lời xoay người đưa lưng về phía cô, thở phì phì trùm đầu ngủ.



— trẻ con đúng là trẻ con.



Thanh Kiều lắc đầu bật cười, bắt đầu lật qua lật lại tập tranh trong tay.



Xoạt, xoạt.



Thời gian cứ thế trôi đi, trong viện yên tĩnh chỉ còn lại tiếng trang giấy lật qua. Thỉnh thoảng có bóng mờ nghịch ngợm hôn lên tranh, lên khuôn mặt người đẹp đang nhẹ nhàng nhảy múa, mĩ nhân tay che miệng, che đi đôi lông mày.



Thanh Kiều định lật, lặng lẽ dừng lại.



Bóng cây loang lổ yên tĩnh trong một buổi chiều như thế này, làm cho cô nhớ tới một nơi khác.



Chỗ ấy có ánh mặt trời thanh tịnh sáng ngời hơn, xuyên qua bầu trời xanh lam tinh khiết, xuyên qua lớp mây mù, chiếu thẳng vào sâu trong lòng người.



Có người từng đứng dưới ánh mặt trời này, nhìn cô luyện kiếm, nhìn cô đùa giỡn.



Ánh mắt của hắn sâu như tinh quang đêm hè thưa thớt, ngón tay dài thanh mảnh như đỉnh núi tuyết đầu mùa, hắn mỉm cười ấm áp mà tinh khiết, như một giấc mộng khó bắt được.



— sợ là rất khó có cơ hội gặp lại!



Cô thở dài, ngơ ngác nhìn tập tranh.



Bóng cây trong ánh vàng mơ hồ, dần dần chuyển hóa thành một cái dây mướp ngây thơ ngốc nghếch.




Bầu trời cao xa, cỏ lau đong đưa, gió đã bắt đầu thổi lên vài trận nhỏ, thổi mây bay mất.



“Đều xem xong hết rồi?”



Thiệu Nghĩa không biết lúc nào đã lật người đến, lông mi dài hấp háy, ánh mắt trong sáng .



“Uh, không tệ đâu.” Thanh Kiều mỉm cười, chậm rãi khép tập tranh lại.



“Điện hạ có đặc biệt thích kiểu tóc gì không? Song kế? Hay vãn kế?”* Cô vừa sờ sờ mép tranh, vừa lải nhải không dứt, “Hoặc là đặc biệt thích loại quần áo và trang sức hay nhan sắc nào? À, nô tì cảm thấy màu xanh lá không tệ đâu, ít nhất nhìn còn thèm ăn . . .”



*Song kế: kiểu tóc búi hai bên



Ví dụ như:



Còn chưa nói xong, tập tranh bị người ta đoạt đi mất.



“Có kiểu chọn mĩ nhân như cô sao?!” Thiệu Nghĩa bò lên giường trúc, tức giận trừng cô, “Cô nên nói về ngũ quan, dáng vẻ, khí chất của các nàng ấy, nhìn xem có tướng mẫu nghi thiên hạ hay không !”



Ồ, yêu cầu cao thế sao?!



Thanh Kiều liếc hắn một cái, trong lòng ai oán .



Không phải chứ, lại bắt cô nhìn ra khí chất một người từ hình vẽ? Độ khó quá cao ! Những người trong tranh chân dung cổ đại, chúng mỹ nhân đều như đi từ một khuôn khắc ra, kiểu như nam chính shoujo manga* phải đẹp trai, thật ra mặt nào chả giống mặt nào, chỉ là kiểu tóc trang phục hơi chút khác mà thôi. Chưa gặp người sống, thật sự nhìn không ra sự khác biệt….!



*shoujo manga: thể loại truyện tranh tình cảm ướt át



Viên Tử: mềnh thích loại này lắm nha, ít đọc nên quên gần hết rồi đặc biệt thích Kaichou wa maid sama, giờ rảnh đang theo dõi Namaikizakari, Kamisama gì gì meshita, L-DK,….. Thôi thì trước hết fan Usui Takumi điểm danh >.