Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 46




Edit: Tiểu Nhật Dạ

“>_< đạo sĩ, quần áo.” Mặt Đào Hải đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói. “Ừ?” Ngôn Bình liếc mắt nhìn Đào Hải, “Xì” một tiếng bật cười, sau đó niệm mật ngữ, những mảnh quần áo trong không khí tụ lại trên người Đào Hải. “Đạo sĩ thối, lúc nào cũng bắt nạt ta.” Đào Hải oán giận nói. Hai người chỉnh đốn lại quần áo xong, Ngôn Bình tiện tay đút búp bê thế thân vào người, đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra. Dọc đường đi, Ngôn Bình thỉnh thoảng thúc giục tài xế, vậy nên đáng nhẽ phải nửa tiếng, giờ chỉ mất tầm 15 phút là tới. Dù nhanh như vậy, nhưng đến lúc đến nhà Trương Hiểu, khí đen ma dục đã bay đầy trong không khí, máu vương vãi khắp phòng. Mẹ Trương Hiểu vẻ mặt buồn rầu, “Hương vừa cháy hết, tôi đốt tiếp rồi, không có vấn đề gì đúng không?” “Không có vấn đề gì.” Ngôn Bình cau mày, vội vã chạy vào phòng. Hạ Vũ Hàn với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên ghế sa lon, quần áo đều bị ma vật cào rách, máu đen từ vết thương bên dưới thấm cả ra ngoài quần áo, khí đen giữa vết thương chậm rãi bốc lên. “Đạo sĩ, chuyện này là sao vậy?” Đào Hải có chút sợ hãi, kéo áo Ngôn Bình. Ngôn Bình không có thời gian để giải thích với Đào Hải, đi tới gần Hạ Vũ Hàn, vừa đi vừa nói với Đào Hải: “Trước tiên ngươi tránh xa ra, ta sợ ma dục dính vào người ngươi.” Đào Hải vội vã lùi ra xa, thế nhưng lại vừa tò mò cũng vừa lo lắng, rướn cổ lên nhìn Ngôn Bình. Trong lòng mắng Hạ Vũ Hàn không biết tự lượng sức mình, Ngôn Bình đốt bùa, thanh trừ ma dục trong không khí. Rồi lại lấy một lá bùa khác dán vào ấn đường Hạ Vũ Hàn, ngăn cản không cho ma dục khuếch tán ra ngoài. Dính bùa vào, ma dục liền tụ lại trên mặt bùa. Thấy máu Hạ Vũ Hàn chảy ra dần mất đi màu đen, Ngôn Bình thở phào một cái, xoay người nói với Đào Hải và Trương Hiểu đứng ở phía xa xa: “Đến, giúp ta một chút.” Đào Hải và Trương Hiểu vội vàng chạy tới, cha mẹ Trương Hiểu cũng muốn chạy đến giúp đỡ, lại bị Ngôn Bình khách khí từ chối, nhất định phải là người có linh lực mới có thể hỗ trợ. Ngôn Bình bóc lá bùa dán trên ấn đường Hạ Vũ Hàn xuống, ma dục lại từ sâu trong vết thương rỉ ra. Ngôn Bình đưa cho Đào Hải và Trương Hiểu mỗi người một bình tro nhỏ, “Các ngươi đưa miệng bình ra hút lấy ma dục, chính là cái loại khí đen này, trong cái bình này là tro bùa, có thể hút ma dục vào rồi ngưng kết nó lại. Ta cần phân tích xem mục đích của ma vật này là gì.” Sau đó dán bùa lên từng người, để phòng ngừa ma dục làm thương tổn bọn họ. Đào Hải cùng Trương Hiểu chuyên tâm hút ma dục. Ngôn Bình lấy ra bút và đan sa (mực đỏ), cẩn thận vẽ một kết giới ấn ký lên trên ấn đường Hạ Vũ Hàn, nhằm cản trở ma vật mở rộng thương tổn bên trong thân thể. Vẽ xong kết giới, cái bình trong tay Đào Hải và Trương Hiểu đã đầy ắp khí đen, khí đen từ thân thể Hạ Vũ Hàn cũng không bay ra nữa. “Trương Hiểu, em chú ý Hạ tiểu thư, thầy muốn phân tích lai lịch của ma vật này một chút.” Ngôn Bình dùng châm lấy ra một ít ma dục, đặt ở dưới mũi cẩn thận ngửi. Đào Hải nghi hoặc nhìn, “Từ thứ này làm sao thấy được lai lịch của ma vật? Có thể nhìn ra cái gì khác biệt sao?” Ngôn Bình một bên nghiên cứu, một bên nhìn Đào Hải giải thích, “Thứ này vốn dĩ gọi là ma dục, bởi vì nó do dục vọng của ma vật không ngừng phóng đại mà hình thành. Vậy nên, từ nó ta có thể biết được dục vọng trong lòng ma vật là cái gì.” Ngửi một chút, Ngôn Bình bỗng nhiên nghi hoặc nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm, “Không đúng a… Vì sao bên trong thứ này lại trộn lẫn mùi con người?” “Mùi con người?” “Ừ.” Ngôn Bình liếc mắt nhìn Đào Hải, “Thứ này không phải ma vật thuần chủng, nó là do người biến thành.” “Do người biến thành?” Đào Hải mờ mịt gãi đầu. “Đào Hải, — ngươi đã nghe qua một vật, gọi là “Trành” chưa?” (Trành: Ngày xưa người ta nói rằng hổ ăn thịt người, hồn người không biết đi đâu, lại theo con hổ, để đưa hổ về ăn thịt người khác, vì thế những kẻ giúp kẻ ác làm ác đều gọi là trành.)